Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà không nhịn được cảm thán trong lòng, đứa nhỏ này nhìn có vẻ nghe lời nhưng lại cực kì có chính kiến, bây giờ đã thật sự trưởng thành rồi, cũng không chỉ là áo bông nhỏ tri kỉ của bà nữa, sau này cô con gái nhỏ của bà sẽ là vợ, là mẹ của người khác...
Cảm xúc phức tạp này quấy nhiễu ở đáy lòng của mẹ Bùi, mơ hồ có nỗi chua xót xông lên mí mắt.
Bà ôm lấy Bùi Yên với vô vàn cảm xúc ngổn ngang, tỉ mỉ dặn dò con gái về hết thảy những điều mà bà có thể nghĩ ra, nói trong nhà không thiếu tiền, bảo cô không cần để đối phương trả tiền mãi khi đi ra ngoài chơi, tiêu chí đầu tiên của một tình yêu chân thành là dựa trên cơ sở bình đẳng.
Còn nói cho dù người kia có giỏi như thế nào thì cô cũng đều phải tự có sự nghiệp của mình, cùng nhau trưởng thành mới có thể nắm tay nhau đi xa hơn được.
...
Bùi Yên nghe đến mức nước mắt lưng tròng, mẹ là giáo viên nghiêm khắc trong cuộc đời cô, hiếm khi có một mặt dịu dàng tới tận xương như này, chỉ có khoảng ba, bốn lần trong trí nhớ, nhưng lần nào cũng khiến cô không nhịn được mà rơi lệ.
Cô gái nhỏ khẽ gật đầu, ý muốn khóc cũng xông tới tận cổ họng, sau đó lại phát hiện mẹ cúi đầu nhìn cô: “Con và cậu ta tiến triển đến bước nào rồi? Chắc chưa quan hệ đâu nhỉ?”
Mẹ Bùi vừa nói vừa nghiêm túc quan sát phản ứng của con gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bùi Yên giật mình, ý muốn khóc biến mất, thay thế bằng việc tay chân luống cuống.
Xong rồi... Xong rồi... Nếu như bị mẹ biết cô đã sớm như vậy... vậy thì cô xong đời rồi....
Cô không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sáng ngời của mẹ, cụp mắt lúng ta lúng túng lắc đầu: “Chưa...”
Dáng vẻ này ở trong mắt mẹ Bùi chính là sự thẹn thùng khi thiếu nữ chưa từng biết tới chuyện ấy.
Bà gật đầu một cách yên tâm, còn không quên nhẹ giọng nhắc nhở con gái, nói rằng mặc dù bây giờ không giống như thời đại của bà nhưng tốt nhất nên nên để kết hôn rồi hãy...
“Tên nhóc kia trông có vẻ cũng là người nho nhã lễ độ, hẳn là tiếp nhận giáo dục truyền thống, mẹ có thể yên tâm về phương diện này rồi, nhưng vẫn phải tự bảo vệ bản thân cho tốt, nghe rõ chưa?”
Bùi Yên yên lặng gật đầu, mẹ nói gì nghe nấy, dáng vẻ cực kì ngoan ngoãn, thực tế... 囧 mặt đỏ tai hồng...
Không đâu... khi anh chơi lưu manh đủ kiểu với cô ở trên giường thì không hề hào hoa phong nhã chút nào.
*****
Trong phòng cô gái nhỏ đặc biệt ấm áp, nhưng phòng bếp lại không phải như vậy.
Truyền thống của nhà họ Bùi là đàn ông quản lí phòng bếp, toàn bộ công việc nấu nướng đều rơi xuống người bố Bùi, hiện giờ thêm một người đàn ông “không rõ lai lịch”, đương nhiên phải kiểm tra cẩn thận rồi.
Vì thế, bố Bùi đang muốn lười biếng lập tức giao việc tốn sức đó cho Lâm Dịch Phong một cách danh chính ngôn thuận, bản thân mình thì hướng dẫn ở bên cạnh với dáng vẻ vô cùng tự tin.
Rất có dáng vẻ kiêu ngạo “người trẻ tuổi à, kỹ năng nấu cơm của cậu còn phải rèn luyện nhiều hơn nữa, làm đến tuổi này của tôi thì sẽ khá thôi”.
Kết quả, lời nói trong miệng còn chưa nói ra, thì đã thấy người trẻ tuổi này xắt rau rửa rau đâu vào đấy, rõ ràng là hai, ba chuyện rắc rối như nấu canh, xào rau trộn lẫn vào nhau, nhưng cố tình lại khiến người ta có cảm giác vui tai vui mắt.
Hả? Bố Bùi nhìn thật kỹ nhìn thật chăm chú, thịt vụn trên thớt cũng được anh cắt liền mạch và tinh tế, mỗi miếng đều dài và mỏng, tất cả đều xấp xỉ nhau...
Ông kinh ngạc đỡ mắt kính, như vậy thì quá...
Chẳng lẽ nhà người này mở nhà ăn uống à… Ông cảm thấy có lý gật gật đầu... Như vậy thì coi như được tổ truyền rồi… Sau này Yên Yên cũng sẽ không bị đói.
Chỉ có điều không thể đưa ra ý kiến chỉ đạo, bố Bùi vẫn luôn thấy hơi khó chịu trong lòng.
Vì thế mạnh mẽ ho khan một tiếng, bắt đầu nghiêm trang truyền thụ cho anh kinh nghiệm làm gà xào hạt dẻ, còn không quên chê bai người đàn ông vài câu một cách ấu trĩ:
“Cho dù làm tốt những món ăn khác thì cũng không bằng làm tốt món gà xào hạt dẻ, Yên Yên thích ăn món này nhất, tôi đã làm mười mấy năm mới có trình độ như bây giờ, cậu còn trẻ, phải học dần dần...”
Bố Bùi bắt đầu lấy ra cái mác thầy giáo, dạy dỗ người đàn ông phải dùng tỉ lệ hành, gừng, tỏi như thế nào, xào hương liệu như thế nào, xào gà miếng, độ lửa và lượng nước cho vào đều không được qua loa đại khái...
Lâm Dịch Phong đã sớm quen thuộc đối với cách làm món ăn này, tiện tay xào đều có thể làm ra món gà xào hạt dẻ khiến cho người khác thèm nhỏ dãi.
Nhưng anh không cãi một từ nào, chỉ lẳng lặng nghe, thường xuyên nghiêm túc hỏi ý kiến của bố Bùi, hoặc là cố ý làm sai bước nào đó, để cho ông chú vênh váo tự đắc tìm thấy kẽ hở, bắt đầu thở phì phò uốn nắn lại.
Khóa miệng của người đàn ông ngậm ý cười, mơ hồ có hơi chua xót, kiếp trước, anh cũng từng nhiều lần đứng ở chỗ này, khẩn cầu bố Bùi dạy anh.
Khi đó anh ôm hy vọng mong manh, trông đợi sẽ có một ngày cô gái nhỏ quay về, xa cách bao nhiêu năm, anh sẽ chân chính khiến cô nhìn với cặp mắt khác xưa, nhưng chờ một lần chính là cả đời vô vọng
Sao có thể giống như bây giờ, tiện tay là có thể chạm vào hạnh phúc, quay đầu lại là có thể nhìn thấy một bóng người nhỏ xinh đang chờ mình, Lâm Dịch Phong có được cả thế giới đã không dám đòi hỏi bất kỳ điều gì khác, giấu kín mũi nhọn, thành thật để bố Bùi dạy lại anh một lần nữa.