Khi màn đêm dần phủ xuống, cả tòa thành thị bị ráng chiều bao bọc lại, đêm tối vô tận cũng lúc này dính vào một tầng mị sắc. Cả tòa thành thị nhìn từ xa chỉ cảm thấy ban đêm đèn đuốc sáng trưng quá mức.
"Anh còn ở đó không?" Lúc Thu Tử Thiện nghe điện thoại, âm thanh cũng tự giác trở nên dịu dàng. Một khắc khi thấy dãy số trên điện thoại kia, tâm tình cô lập tức trở nên ngọt ngào. Mặc dù anh không ở bên cạnh mình, nhưng chỉ cần một cuộc gọi đơn giản cũng có thể cho cô rất nhiều khích lệ.
Lạc Ngạn cũng cảm thấy hơi khó xử, vốn cho rằng chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng cố tình ở đây làm trễ nãi quá lâu. Lạc Ngạn áy náy nói: "Xin lỗi Thiện Thiện, nơi này xảy ra chút việc phiền toái, anh còn phải ở lại đây nghỉ ngơi mấy ngày."
Thu Tử Thiện tự nhiên biết anh vì sao lại đến đó, cô phóng mắt nhìn phương xa, ánh mắt kiên định nói: "Vine, tiếp đãi chu đáo bọn họ, em vĩnh viễn đứng cùng phía với anh."
Bên đầu kia điện thoại Lạc Ngạn không nói gì, lúc này ở một chỗ trong tòa thành thị này có người ngẩng đầu nghi ngờ hỏi: "Thủ lĩnh, Thu Tử Thiện nói câu nói này là có ý gì?"
Tiền Nhất Phàm cúi đầu trầm tư, sau đó quay đầu hỏi người ngồi bên kia: "Tiểu Mạn, bọn Đại Trang theo dõi Lạc Ngạn như thế nào rồi?"
Cô gái tóc ngắn được gọi là tiểu Mạn nghe Tiền Nhất Phàm hỏi vậy xong đầu tiên là cười khổ sau đó mới lên tiếng: "Thủ lĩnh, có phải tên Lạc Ngạn này đã nhận thấy chúng ta theo dõi hắn không, mấy ngày nay hắn ở trong ngôi chùa đó ngoại trừ đi Phật Đường và tham bái ở ngoại trác điện thì hoàn toàn không bước chân ra khỏi cửa xuống núi."
Vẻ mặt Tiền Nhất Phàm nghiêm túc, ánh mắt sâu lãnh, hắn nhìn chằm chằm vào máy theo dõi, qua hồi lâu mới kiên định nói: "Không biết, Lạc Ngạn một lòng báo thù cho cha hắn, hôm nay có cơ hội tốt như vậy, sao hắn có thể dễ dàng buông tha được."
Trong phòng mọi người rét run trong lòng, bọn họ đã cộng sự cùng với Tiền Nhất Phàm lâu rồi, tự nhiên biết khi Đội trưởng Tiền tra án rất thích dùng thủ đoạn, hắn sẽ không cố tình phạm pháp, nhưng thủ pháp tra án của hắn có lúc rất khiến cho người ta bắt được cái chuôi.
"Nhưng thủ lĩnh, chúng ta làm như vậy có được không? Chúng ta đây là lợi dụng..." Ngay cả Tiểu Mạn ngày thường luôn tin phục hắn cũng không nhịn được ra tiếng, lúc Tiền Nhất Phàm tra được đầu mối của đám bị cướp đoạt hàng hóa thì đã phái người tiết lộ tin tức này cho Lạc Ngạn.
Trong khi đó Bách Gia cũng đã sớm lấy được tin tức, hiện giờ ba bên bao gồm cảnh sát, Bách gia còn có Lạc Ngạn đều nhìn chằm chằm chỗ Tây Sơn này.
Nếu muốn người không biết trừ phi mình đừng làm. Huống chi, mặc dù lúc ấy cướp bóc nhìn như giọt nước không lọt, nhưng một khi người khác có tình truy tìm đến, mới phát hiện trong đó có quá nhiều đầu mối sơ hở.
"Đủ rồi, tiếp tục làm việc đi," Tiền Nhất Phàm liếc mắt nhìn Tiểu Mạn một cái rồi quay đầu lại nói với mọi người.
Tiểu Mạn thấy cảnh cáo trong mắt hắn mà bị sợ đến không dám nói thêm cái gì nữa.
--- ------ -------
"Tôi muốn gửi lời xin lỗi đến ngành điện ảnh và những người đã luôn yêu quý tôi, tôi đã khiến mọi người thất vọng." Phương Giác mặc một bộ tây trang thẫm màu từ trên chỗ ngồi đứng lên, lúc ngẩng đầu trong mắt lóe lên lệ quang.
"Tôi sẽ tạm thời rút lui khỏi Showbiz, những năm qua tôi đã được nhận quá nhiều vinh dự cũng như được rất nhiều người yêu thích, nhưng tôi lại cũng hãm sâu trong áp lực. Trong khoảng thời gian tạm lui này, tôi sẽ toàn diện phối hợp với bác sĩ tâm lý để trị liệu chứng trầm cảm."
"Cũng gởi lời cảm ơn đến vợ của tôi, cám ơn cô ấy vẫn luôn làm bạn bên cạnh tôi."
Ống kính TV chuyển một cái ra hiện trường bên ngoài khách sạn cử hành buổi họp báo, ở đó đã sớm tụ tập một lượng lớn người hâm mộ. Họ tập thể giơ bảng tên Phương Giác, lớn tiếng kêu gọi tên hắn.
Khi buổi họp báo kết thúc, Phương Giác từ hội trường ra ngoài cũng không có đi vào lối đi dành cho khách quý mà là dắt tay vợ mình đi ra từ cửa chính, khi hắn nhìn thấy cả đám fan thì vốn đang ngụy trang ba phần đau lòng lần này trở thành hết sức kích động.
"Cám ơn, cám ơn."
Thu Tử Thiện đang trong phòng làm việc xem đến buổi họp báo được toàn dân chú ý, theo đó các trang web truyền thông lớn và Weibo toàn diện trực tiếp truyền hình buổi họp báo lần này.
Cùng lúc này, thủy quân của Trung Vực cũng chính thức phát động.
Thu Tử Thiện luôn luôn tin phụng đạo lý đao tốt là dùng trên lưỡi, buổi họp báo vừa kết thúc, mặc dù những người khác nhất trí ý kiến đều là lập tức mời người tẩy trắng trên internet, tạo thế lên tiếng ủng hộ Phương Giác.
Nhưng giờ xem ra, Thu Tử Thiện lại một lần thắng cuộc. Khi đang ở đầu sóng ngọn gió, nếu như đột nhiên có thủy quân ra ngoài gây sóng gió chỉ sợ đại chúng sẽ càng thêm chán ghét Phương Giác. Chẳng bằng để mấy người xem náo nhiệt đó nói xong hết một lần, chờ đến lúc mở họp báo xong, bọn họ nhìn thấy Phương Giác biểu hiện chân thành thì sự khinh bỉ trong lòng cũng sợ đã sớm giải tán.
Mà lúc này nếu để cho thủy quân xuất động, sẽ khiến trên mạng tuôn ra hai động thái. Động thái thứ nhất đương nhiên là ngay mặt thừa nhận Phương Giác phạm phải sai lầm, rồi hô hào quần chúng hãy đứng trên lập trường của người đàn ông này mà thông cảm cho anh ta, thỉnh cầu bọn họ cho Phương Giác một cơ hội.
"Họp Hội Đồng Quản Trị sao?" Thu Tử Thiện nghe được Bạch Phú Mỹ nói xong liền không nhịn được cười lạnh.
Sau khi xuất hiện vấn đề, thành viên Hội Đồng Quản Trị đều nhất trí im lặng. Đợi sau khi cô giải quyết vấn đề trước mắt này xong thì đám cáo già đó lại khí thế hung hăng cũng muốn thẩm vấn cô.
Thu Tử Thiện đương nhiên không sợ đám khỉ già lật chuyển bay ra khỏi bàn tay mình, cô lạnh lùng nói: "Tôi thật sự muốn nhìn xem đám người này có thể nhảy nhót được cái gì?"
--- ------ ---
"Cái gì? Họp Hội Đồng Quản Trị?" Lạc Ngạn nghe được Thu Tử Thiện nói xong lại kinh ngạc một phen.
Anh đã có đầu mối, tuy nhiên anh vẫn còn phải ở lại Tây Sơn mấy ngày. Anh hơi nóng nảy nhìn thoáng qua thanh sơn lục thủy nơi phương xa, mấy ngày nay anh vẫn chung quanh đây đó tìm người, nhưng cố tình lại không phát hiện được cái mẹ gì cả.
Trung Quốc quản lý súng ông quá nghiêm ngặt nên người bình thường sẽ không có cách nào mua được súng. Coi như có người muốn mua cũng phải biết đường mới được, vụ án nổ du thuyện kia lòi ra một đống súng ống đạn dược lớn như vậy, vô luận như thế nào cũng sẽ để lại đầu mối.
Ở Vân Đô, trừ Bách Thất Gia nắm giữ nhóm lớn vũ khí ở ngoài, cũng có người lén lút buôn bán súng ống. Cho nên không thể nào có chuyện vô thanh vô tức vận chuyển một nhóm lớn vũ khí đi ra ngoài được.
Thu Tử Thiện biết Lạc Ngạn đi chuyến này là vì cái gì, nhưng cố tình cô lại không có cách nào đi cùng anh, sự kiện Phương Giác khiến cô không thể nào không quản. Hai người bọn họ tuy cũng muốn ở bên cạnh nhau, lại cố tình không thể như nguyện.
"A Ngạn, không cần lo lắng cho em...em cũng không phải là lần đầu tiên họp Hội Đồng Quản Trị," Thu Tử Thiện vô ý cười cười, lúc trước cô còn từng đoạt quyền trên cuộc họp hội đồng quản trị đấy.
Cô nhìn màn hình điện thoại, trong ánh mắt phiếm ánh sáng lạnh nhưng giọng nói vẫn dịu dàng: "Trên núi rắn chuột kiến nhiều lắm, anh phải chăm sóc tốt bản thân mình nha."
"Anh biết rồi, em phải cẩn thận một chút."
Từ cửa xoay đi vào lập tức có thể nhìn thấy quầy bar rộng rãi và sáng ngời, ngay chính giữa là một cái đèn trần hoa lệ sáng chói. Chùm đèn thủy tinh sáng chói rũ xuống dưới, dù lúc này không tản mát ra chói lọi nhưng vẫn khiến mọi người không khỏi để ý đến nó.
Bên tay phải là một thang lầu xoắn ốc, theo tay vịn đi lên sẽ đến phòng ăn lầu hai. Thu Tử Thiện dẫn đầu cả đám người từ cầu thang đi lên, lúc này khách khứa ở sảnh nhìn thấy một đám người ăn mặc tinh xảo đầy thể diện đi qua cũng không khỏi nghị luận ầm ĩ.
Thu Tử Thiện không bận tâm đến việc triệu tập Hội Đồng Quản Trị lâm thời lần này, đơn giản chỉ là phát bực tức thôi. Huống chi, Thu gia bọn họ có hơn 70% cổ phần Trung Vực, dù hôm nay ông nội không ở đây thìThu Tử Thiện vẫn nắm chắc có thể khống chế tình thế phát triển.
Chẳng qua khi cô tiến vào trong hội trường, nhìn thấy một người phụ nữ phục trang đẹp đẽ ngồi nơi đó thì trong lòng vốn đã không kiên nhẫn lập tức biến chuyển thành lửa giận.
Hà Minh Châu dè dặt lại mềm mại nhìn thoáng qua Thu Tử Thiện một cái xong xoay mặt nói chuyện với người ngồi bên cạnh. Những người ngồi đây gần như không có ai không biết chuyện của Thu gia, dĩ nhiên qua cuộc họp Hội Đồng Quản Trị bất thường lần trước thì bất kể là Hà Minh Châu hay Thu Tử Thiện đều rõ ràng.
Nhưng lần này Hà Minh Châu không còn là Hà Minh Châu trước đây nữa, còn Thu Tử Thiện cũng không phải Thu Tử Thiện lúc trước.
Tuy ông nội đã đi Hongkong nghỉ ngơi nhưng ông vẫn đảm nhiệm vị trí Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị Trung Vực. Và để bày tỏ sự tôn kính đối với ông cụ, Thu Tử Thiện liền ngồi xuống vị trí thứ nhất bên tay trái, ở vị trí này Hà Minh Châu vừa vặn ngồi đối diện cô.
"Thiện Thiện, đã lâu không gặp," Từ lúc bước vào Thu Tử Thiện hoàn toàn không nhìn Hà Minh Châu, thế là cô ta nhịn không được lên tiếng chào hỏi Thu Tử Thiện trước.
Mặt bàn bóng loáng có thể soi sáng vẻ mặt người ngồi, Thu Tử Thiện chỉ cần khẽ cúi đầu là có thể nhìn thấy vẻ mặt mình, nhưng cô không cần nhìn cũng biết, lúc này trên mặt cô nhất định mang theo thật sâu chán ghét.
Cô và Hà Minh Châu tựa như hai cây dây leo vậy, mặc dù cô dùng sức nghĩ muốn lôi cây dây leo này ra khỏi mặt đất, nhưng bực mình là cây dây leo này mỗi lần sắp bị khô héo lại một lần nữa tươi tốt trở lại.
Không lâu sau Thu Tử Hàn cũng đến, cậu không nói tiếng nào ngồi bên cạnh Thu Tử Thiện. Hà Minh Châu ngồi đối diện lại cười như không cười nhìn cậu.
Quả nhiên sau đó các cổ đông bắt đầu đặt câu hỏi chất vấn Thu Tử Thiện xung quanh vấn đề Phương Giác. Kì thật, tuy Phương Giác là do Jak và Thu Tử Hàn làm chủ ký hợp đồng, nhưng chuyện này người ngoài cũng không hiểu biết, mấy cổ đông này cũng không biết nội tình.
Cho nên Thu Tử Thiện liền dốc hết sức khiêng chuyện này xuống, cô ngẫm lại thì cảm thấy mấy ông già chỉ đang không ngừng càu nhàu cùng oán trách mình thôi.
Nhưng lúc này Hà Minh Châu đang mỉm cười ngồi đối diện nhìn cô, có một cổ đông ngồi cách đó không xa hùng hồn nói: "Cô Thu, mặc dù công ty này do họ Thu các người làm chủ, nhưng công ty cũng có quan hệ đến ích lợi của những cổ đông nhỏ chúng tôi chứ. Ban đầu vì sao các người không tiếp tục gia hạn hợp đồng với Lí Mặc Ngôn, nếu như lúc ấy các người gia hạn hợp đồng và không kí với gã Phương Giác kia thì hôm nay cổ phần công ty cũng sẽ không rớt giá nhiều như vậy."
Ông ta vừa nói như thế, tất cả người đều bên cạnh đều lên tiếng phụ họa. Từ lúc chuyện Phương Giác chơi gái bộc phát tới nay cổ phiếu Trung Vực đã sớm liên tục rớt giá mấy ngày rồi, nếu không phải Thu Tử Thiện kịp thời xử lý vấn đề, chỉ sợ mấy ngày nay còn phải tiếp tục ngã không ngừng.
Coi như mấy ngày nay cổ phiếu đã ổn định không ít nhưng nếu so sánh với lúc ban đầu, trị giá cổ phiếu gần như là trong một đêm liền bốc hơi hơn 100 triệu, thị phiếu trong tay mỗi cổ đông cũng bị rút lại không ít.
Trong năm nay do Trung Vực phát hành bộ phim thành tích phòng vé rất tốt nên thị trường cũng cực kỳ coi trọng giá cổ phiếu của Trung Vực. Nhưng lại do bộc phát sự kiện Phương Giác khiến mọi thứ có được lúc trước tan tành hết.
Không thể không nói, giá tiền cổ phiếu của công ty giải trí quá dễ dàng bị nghệ sĩ hoặc bộ phim đầu tư dưới trướng ảnh hưởng.
"Tôi thừa nhận chuyện này là do tôi phán đoán sai lầm, nhưng sự kiện Phương Giác chỉ là một trường hợp đặc biệt, tôi nghĩ công ty cổ phần nào cũng sẽ chịu loại ảnh hưởng này. Cũng may là chúng ta kịp thời bình ổn sự kiện, cổ phiếu cũng đã có khuynh hướng ngưng rớt giá và đang dần khôi phục, không phải sao?" Thu Tử Thiện hai tay chống mặt bàn, ánh mắt sáng quắc nhìn một vòng mọi người chung quanh.
Hà Minh Châu nghe được câu này xong, đột nhiên mở miệng: "Thật sự không có việc gì lớn sao?"
"Theo ý tôi, đây hoàn toàn là do cô lấy lí do thoái thác."
Hà Minh Châu mang theo cười đặt câu hỏi lại làm cho không khí trong phòng họp lập tức trở nên nghiêm trọng, Thu Tử Hàn liếc mắt nhìn chị mình xong lại thõng mặt xuống.
Những người còn lại tò mò nhìn Hà Minh Châu, cô ta khẽ nâng chiếc cằm trắng muốt lên, ra vẻ cao quý lãnh diễm nói: "Ngày 6 tháng này, cũng chính là trước ba ngày phát sinh sự kiện Phương Giác, có phải đã xảy ra sự kiện ẩu đả quy mô lớn tại studio《 Kịch Chiến 》 hay không?"
Thu Tử Thiện sững mặt, cô không ngờ Hà Minh Châu cư nhiên biết được chuyện này, nhưng sau đó cô lại khẽ cười ra tiếng, hình như là đang cười nhạo mình, chuyện này náo lớn như vậy, coi như cô có năng lực giải quyết truyền thông nhưng chắc chắn sẽ có tiếng gió tiết lộ ra ngoài.
"Còn có tháng trước nữ ngôi sao mà công ty dùng toàn lực nâng đõ là Tần San San có mặt ở Macao, đồng hành cùng cô ta là Tổng giám đốc của giải trí Bác Nhã." Hà Minh Châu vừa nói xong, trong gian phòng lập tức xuất hiện một hồi âm thanh châu đầu ghé tai bàn luận.
Thu Tử Thiện nhìn về phía những người này thì thấy trên mặt bọn họ đều không hẹn mà cùng mà mang theo chất vấn.
"Theo ý tôi, đây cũng không phải là không có chuyện gì xảy ra, mà là ban lãnh đạo quản lý không tốt nghệ sĩ trong công ty, đây là thất trách nghiêm trọng, lúc này điều Thu Tử Thiện cô nên làm là kiểm điểm lại bản thân sau đó phê bình người có trách nhiệm, chứ không phải một câu đơn giản là không có chuyện xảy ra rồi đùn đẩy trách nhiệm," Hà Minh Châu thấy mình một phen thành công điều động sự tức giận của cổ đông, sau đó đắc ý nói: "Cô Thu, Trung Vực không chỉ có riêng của Thu gia các người, công ty cũng dính dấp tới ích lợi của cổ đông chúng tôi, có phải cô cũng nên cho chúng tôi một lời giải thích không."
"Đúng, Cô Hà nói đúng, cổ phiếu của tôi tự nhiên bốc hơi mấy triệu, thế mà cô chỉ nói một câu không có chuyện xảy ra đã muốn đuổi chúng tôi đi, không có cửa đâu." Lúc này một người ngồi sau đột nhiên đứng lên, tức giận lớn tiếng hét lên với Thu Tử Thiện.
"Đúng vậy, chỉ mấy câu nói đơn giản đã muốn chúng tôi tự nhận xui xẻo, không được, dù sao tôi cũng kiên quyết không đồng ý."
"Tôi cảm thấy từ Tổng giám đốc điều hành đến các Giám đốc đều có vấn đề, quá không chịu trách nhiệm rồi, nhất định là đang lấy ích lợi của cổ đông chúng tôi ra làm trò đùa."
Thu Tử Thiện nhìn không khí trong phòng khẩn trương bộc phát lên cao, lạnh lùng nhìn Hà Minh Châu.
Hà Minh Châu cũng không khách khí nhìn lại.
Ván này, là tôi thắng. Hà Minh Châu nhìn Thu Tử Thiện, không tiếng động ngửa đầu đắc ý.