• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hà Phương
Sau khi bữa ăn kết thúc, mọi người đang chuẩn bị đứng dậy rời đi thì Thu Tử Thiện đột nhiên nhìn thấy có hai người đang từ cầu thang đi lên, ánh mắt cô lóe lóe, hiển nhiên nhóm hai người kia cũng không phải là nhóm thường gặp.
Thu Tử Thiện và Lạc Ngạn rất ít hỏi tới tình huống công tác của nhau, nhưng về cơ bản cái cần biết cũng nên biết. Tỷ như Thu Tử Thiện biết đoàn cố vấn sau lưng Lạc Ngạn có mấy người, mỗi phần việc của từng người là gì đều biết.
Người mà cô thường tiếp xúc trong nhóm đó chính là Đường Tán, hắn không chỉ là một thành viên trong đoàn cố vấn của Lạc Ngạn, mà hắn và Lạc Ngạn còn là bạn học cùng đi du học ở Anh, mối quan hệ cá nhân giữa hai người cũng rất thân. Chuyện của Lạc Thiên Tề cũng hơn nửa là Đường Tán giúp Lạc Ngạn.
Một trong hai người đàn ông vừa mới lên lầu kia là một trợ lý đặc biệt khác của Lạc Ngạn. Tuy Thu Tử Thiện chỉ gặp hắn hai ba lần nhưng không thể không nói vị này khiến cô lưu lại ấn tượng sâu sắc. Bởi chỉ là cần trình độ học vấn kinh diễm của hắn cũng có thể làm cho người ta sợ hãi than vãn.
"Sao vậy, người quen hả?" Thu Tử Hàn thấy cô đứng tại chỗ nhìn hai người vừa biến mất, lắm mồm hỏi một câu.
Thu Tử Thiện không nói gì, bởi vì cô không chỉ biết một người, người kia cô cũng biết. Thu Tử Thiện xưa nay có một ưu điểm đó là người đã gặp qua một lần thì cô luôn có thể nhớ được đối phương. Dĩ nhiên, dù không nhớ rõ đối phương nhưng cô có thể thông qua liên tưởng lại nhớ tới đối phương.
Người đàn ông bên cạnh trợ lý A Lan kia, không cần liên tưởng cô cũng nhanh chóng nhớ lại tên họ người đàn ông này. Rất dễ nhận thấy, hắn chính là người đàn ông đứng cạnh Trương Tuyết Vân trong buổi dạ tiệc tối hôm đó, nếu cô có thể nhận ra người đàn ông này, như vậy Lạc Ngạn càng không lý do gì không biết người đàn ông này.
Nhưng trợ lý của anh lại cùng người đàn ông này tiếp xúc?
"Không biết, chỉ nhìn quen mắt thôi," Thu Tử Thiện cũng không muốn ở trước mặt Thu Tử Hàn nhắc tới chuyện Trương Tuyết Vân. Từ lần trước Hà Minh Châu ở trước mặt cậu hung hăng cho cô hai cát tát thật mạnh, cả người Thu Tử Hàn cũng sa sút không ít.
Nếu không phải Thu Tử Thiện thời khắc kêu Bạch Khải Kỳ chú ý tới cậu, chỉ sợ Hà Minh Châu lại lần nữa bị người ta luân gian cũng không biết chừng.
Cho tới này Thu Tử Thiện cũng không phải là hạng người lương thiện, chính cô bị nhục nhã như vậy nếu không phản kích trở về sẽ khiến cô vô cùng bứt rứt khó chịu. Nhưng cô đã sớm không phải Thu Tử Thiện kích động lỗ mãng năm nào, lần này cô không chỉ muốn đả kích chị ta, hơn nữa cô càng muốn cho Hà Minh Châu hoàn toàn không có khả năng xoay người.
"Chúng ta đi thôi," Nhiễm Tư Bùi từ lúc người đàn ông kia đi vào cũng đã nhận ra, nhưng cô ta cũng không nói gì. Tuy cô ta đã có hơn một năm không ở Vân Đô nhưng cũng không có nghĩa mình hoàn toàn không nắm bắt được thông tin.
Ngay cả Thu Tử Thiện lúc xưa luôn ngoan ngoãn nghe lời cô ta cũng có thể biến thành bộ dáng hôm nay. Không cần nói, Hà Minh Châu lúc trước luôn sống trong bóng ma của cô ta cư nhiên lắc mình một cái biến thành bà Tư của Bách Thất gia, Vân Đô bây giờ thật sự thú vị.
--- --------
Trong một tòa nhà xa hoa nơi trung tâm thành phố, tầng 23 của tòa nhà này chính là nhà của Trương Tuyết Vân. Nói đúng ra là nhà bà ta và bạn trai mình.
Kì thật Thu Vĩ Toàn cũng không phải trực tiếp rời đi Hongkong, trước khi đi ông ta vẫn gặp mặt Trương Tuyết Vân một lần. Dĩ nhiên lúc hẹn ước gặp mặt là bí mật không ai biết, nhưng kết quả sau cùng của buổi gặp mặt thì mọi người đều biết.
Sau hai mươi năm duy trì đoạn quan hệ này, chuyện Hà Minh Châu cố ý muốn gả cho Bách Nhậm Tân đã trở thành một cọng rơm áp đảo đoạn quan hệ này. Dĩ nhiên, Trương Tuyết Vân cũng không phải không cầu khẩn qua, dù sao bà ta cũng biết rõ hôm nay mình đã đến độ tuổi này, nếu muốn tìm được một đối tượng tốt so với Thu Vĩ Toàn là không thể nào.
Huống chi, tuy Thu Vĩ Toàn mất đi Thu gia nhưng lúc trước khi ông ta ly hôn, trong tay chắc chắn có cổ phần do ông cụ bỏ vốn mua. Với lại ông cụ cũng không thể nhẫn tâm đuổi tận giết tuyệt con trai ruột duy nhất của mình được. Ông cụ vẫn giữ lại một phần cổ phần cho Thu Vĩ Toàn, dĩ nhiên chuyện này chỉ có hai cha con Thu gia biết, ngay cả chị em Thu Tử Thiện cũng không biết.
Bí mật này cũng không giấu giếm được Trương Tuyết Vân bao lâu, nhưng Thu Vĩ Toàn dầu gì cũng là người trà trộn nhiều năm trong thương trường, ông ta không vì vài câu lời ngon tiếng ngọt của Trương Tuyết Vân mà đem cổ phiếu chuyển cho Hà Minh Châu.
"Mẹ, mẹ kêu con vào đây làm gì?" Hà Minh Châu vừa vào cửa, Trương Tuyết Vân liền thần bí lôi cô ta vào phòng ngủ.
Trương Tuyết Vân cũng không tính toán cố ra vẻ thần bí, bà ta đi thẳng tới bàn trang điểm trong phòng ngủ, đưa tay cầm một cái hộp trên đó ra. Tuy bà ta cỗ tỏ ra bình tĩnh nhưng vẫn lộ ra mấy phần hài lòng: "Con thấy cái này sao?"
Nói xong bà ta bèn mở hộp ra, trên lớp đệm nhung màu xanh đậm là một sợi dây chuyền kim cương sáng lóa mắt, Hà Minh Châu định thần nhìn mặt dây chuyền kim cương hình quả lê, dù bây giờ tầm mắt cô ta đã sớm không còn hạn hẹp như ban đầu, dù đã nhìn nhiều đồ trang sức tinh quý xinh đẹp, nhưng lúc nhìn thấy sợi dây chuyền này vẫn cảm thấy hô hấp cứng lại.
Nó quá đẹp, cho dù không có ánh đèn chiếu lên nhưng nó vẫn lóng lánh.
"Chú Chu mua cho mẹ hả?" Hà Minh Châu mở miệng hỏi nhưng ánh mắt lại không xe dịch nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trong hộp trang sức. Kể từ khi cô ta đi theo Bách Nhậm Tân, hộp trang sức của cô ta đã sớm xưa đâu bằng nay, nhưng không có người phụ nữ nào sẽ ngại đồ trang sức của mình nhiều thêm một cái.
"Mẹ," giọng điệu của Hà Minh Châu không còn mang theo sự mất kiên nhẫn nữa mà là đầy sự làm nũng, cô ta nói: "Sắp tới đại thọ 50 tuổi của Bách Thất Gia rồi, mẹ cho con mượn sợi dây chuyền này đeo đi?"
"Không được đâu, vật này sao có thể tùy tiện cho con được, sau khi Thiệu Tùng mua cho mẹ, mẹ còn chưa dám đeo lần nào đó," Trương Tuyết Vân vội vàng ôm cái hộp vào tay, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào kim cương bên trong.
"Mẹ, mẹ biết yến hội của Bách Thất Gia lần này rất quan trọng không?" Hà Minh Châu vốn chỉ là thuận miệng nói một câu nhưng vân thái độ của Trương Tuyết Vân lập tức khiến cô ta nộ khí: "Mẹ nghĩ rằng con vào được nhà họ Bách là mọi sự đại cát rồi chắc? Mẹ biết bây giờ có bao nhiêu người chờ cười nhạo con không? Đám người kia không có ai tốt cả."
Trương Tuyết Vân thấy cô ta tức giận vô cùng thì nhất thời có chút kỳ quái, nói: "Bây giờ còn ai dám mặt nặng mày nhẹ với con nữa? Ngay cả con khốn Thu Tử Thiện cũng không dám chọc giận con, con sợ cái gì vậy?"
"Con sợ cái gì? Con có cái gì không sợ? Mẹ thật sự cho rằng địa vị của con bây giờ đã ổn định rồi chắc, mặc dù Nhị phòng, Tam Phòng đều giống con không có danh phận trên pháp luật, nhưng hai người đó đều đã sinh con cho lão già kia rồi, sau này lúc chia gia tài cũng không lo lắng gì, còn con có cái gì đâu?" Hà Minh Châu nghĩ đến đây lại càng thêm tức giận: "Bây giờ lão già này cũng năm mươi tuổi rồi, cũng không biết còn có năng lực sinh sản nữa hay không?"
Vừa nghĩ tới mấy chuyện sốt ruột ở Bách gia, Hà Minh Châu cũng mất tâm tình châu báu. Hôm nay dù Trương Tuyết Vân không đến tìm, cô ta cũng sẽ qua đây bởi vì trước mắt cô ta còn chưa nghĩ ra được chủ ý gì hay ho.
Trương Tuyết Vân không bận tâm nói: "Con sợ cái gì, thời đại này khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, nếu không được thì thụ tinh ống nghiệm, con biết Lý tổng làm buôn bán vật liệu xây dựng không?"
"Chính là Lý tổng đầu bạc trắng còn ở bên ngoài bao dưỡng đàn bà đó sao?" Hà Minh Châu xem thường hỏi.
"Đúng vậy, nghe nói ông ta ở bên ngoài nuôi vợ bé, lại còn sinh cho ông ta một đứa con gái,". Trương Tuyết Vân cẩn thận đậy hộp trang sức lại, sau đó nói tiếp: "Mẹ nghe bà Tiền nói, cô gái đó nhìn như tiểu yêu tinh, còn chưa tới hai mươi tuổi, nói chuyện mềm nhẹ nũng nịu lắm."
"Gã Lý tổng đó vừa già vừa xấu, còn để lộ bụng bia, sao có nữ sinh chịu đi theo ông ta?" Minh Châu nói mấy lời này mà không ngẫm lại xem mình ở loại lập trường gì mà đi nói người ta. Có điều Bách Nhậm Tân tuy tuổi tác không nhỏ nhưng do bảo dưỡng thỏa đáng, lúc nào cũng lộ ra uy nghiêm nên nhìn cũng soái khí.
"Đàn ông có tiền thì dạng phụ nữ nào mà không tìm được, con đừng nói đàn ông, con xem mấy quý bà có tiền kia kìa, cần dạng đàn ông nào mà không tìm được," Trương Tuyết Vân ê ẩm nói.
Kể từ khi Thu Vĩ Toàn rời khỏi bà ta, bà ta cũng sa sút tinh thần một thời gian, lúc đó chỉ cảm thấy trời cũng sắp sụp. Nhưng Hà Minh Châu an bài bà ta xuất ngoại du lịch một chuyến, không chỉ bắt được một người đàn ông, ngay cả cuộc sống bây giờ cũng khác xa so với trước kia, hoàn toàn không thể so sánh.
Bây giờ bà ta không chỉ có đàn ông có thể dựa vào, còn có một cô con gái có bản lãnh, lưng cũng thẳng tắp hơn nhiều so với trước kia. Nhưng dù như vậy thì bà ta vẫn cảm thấy không yên lòng, chỉ sợ Chu Thiệu Tùng bị mấy tiểu yêu tinh trẻ tuổi quyến rũ. Lúc trước dù gì bà ta cũng đã sinh một đứa con gái cho Thu Vĩ Toàn, vậy mà tên đàn ông đó nói đi liền đi, nói chi hôm nay bà ta với Chu Thiệu Tùng chỉ mới quen biết hai tháng, bà ta lại lớn tuổi như vậy, thật không thể không lo lắng
Hà Minh Châu cười lạnh, mặc dù trước mắt cô ta có thẻ tín dụng trong tay, nhưng tiền bạc chân chính thuộc về mình để cô ta có thể điều động lại không nhiều lắm. Thu Vĩ Toàn lúc đi có cho cô ta một chút tiền, không nhiều cũng không ít, đủ để mua một tòa biệt thự hạng sang trong thành phố này.
Nhưng Hà Minh Châu lại oán hận ông ta, rõ ràng cô ta cũng là con gái của Thu Vĩ Toàn, ông ta lại để mặc cho Thu Tử Thiện nhục nhã cô ta ngay trên tiệc cưới. Nhục nhã như vậy sao Hà Minh Châu có thể quên được, thậm chí Thu Vĩ Toàn đã từng đối xử tốt với mình cô ta đều quên hết.
"Mẹ, mẹ nói đúng, người có thể không có gì cả nhưng tiền nhất định phải có," Hà Minh Châu xoay xoay tròng mắt, nói: "Nói tới đại thọ lần này của Thất gia đi, bữa tiệc nghiêm chỉnh ngày đó là do Đại phòng tổ chức, nhưng Nhị phòng, Tam Phòng cũng sẽ tuyển cái ngày khác để bày tiệc. Nhưng mặc kệ nơi nào mở tiệc, không chỉ phải phô trương mà còn phải có phân lượng của các tân khách được mời, con mới vào Bách gia không lâu, có thể mời đến dạng tân khách gì đây?"
Hà Minh Châu lấy tay phẫn hận đập lên giường đệm một cái khiến Trương Tuyết Vân Tâm không quá dễ chịu.
Hà Minh Châu còn nói: "Không nói Bách Hạo bây giờ đã bắt đầu tiếp nhận công việc của Thất gia, ngay cả Bách Thần của Nhị phòng cũng không thể xem nhẹ. Những năm này sản nghiệp của Nhị phòng, Tam Phòng không biết có bao nhiêu, con tiến cửa Bách gia nhưng Thất gia cũng chỉ cho con một ít cổ phần công ty nhỏ mà thôi. Về phần những món trang sức kia, chẳng lẽ con lại đem bán để ăn cơm sao?"
"Con gái, mẹ tìm con tới đây là muốn nói chuyện này," Trương Tuyết Vân chợt lộ ra nụ cười hả hê, bà ta nhỏ giọng nói: "Minh Châu, con cũng biết chú Chu của con làm đầu tư chứ?"
Chu Thiệu Tùng cũng không phải người Vân Đô, hắn là người Mỹ gốc Hoa, vì coi trọng thị trường trong nước ngày càng đang phát triển nên mới lựa chọn trở lại Trung Quốc đầu tư.
"Sao vậy, chú Chu dẫn mẹ đi bàn công việc sao?" Hà Minh Châu không cảm thấy loại nhà đầu tư khôn khéo này sẽ tùy tiện cho phép một người phụ nữ mới quen biết không lâu tham dự vào công việc của mình.
"Sao ông ta chịu nói, là mẹ tự nghe lén được," Trương Tuyết Vân hả hê nói: "Mẹ nghe nói hình như bọn họ muốn mở công ty đầu tư chứng khoán."
"Chứng khoán?" Hà Minh Châu lo lắng nhíu mày, nói thật xưa nay cô ta không cảm thấy hứng thú với việc đầu tư tài chính gì đó, hơn nữa sản nghiệp của Bách gia phần nhiều là thực nghiệp, hộp đêm và sòng bài ngầm ở Vân Đô hiện đều có tối thiểu bảy phần thuộc về Bách gia.
Hà Minh Châu bây giờ chỉ nghĩ tới làm thế nào để phục vụ tốt lão già kia, khiến hắn vui vẻ cho mình một ít cổ phần công ty thôi.
"Mấy thứ này mẹ cũng không hiểu, vẫn là không làm thì hơn, lỡ như xảy ra chuyện không chừng có tiền cũng khó giải quyết," Hà Minh Châu không hề suy nghĩ lạc quan giống Trương Tuyết Vân, cũng bởi vì chuyện thị trường cổ phiếu, đoàn thanh tra cũng kéo không ít phú hào xuống ngựa rồi.
Trương Tuyết Vân cười lạnh: "Con cho rằng tiền mà những phú hào đó kiếm được đều chính đáng sao?Có công ty nào có chút tiếng tăm mà không trốn thuế lậu thuế đâu, công ty giải trí như Trung Vực thì càng thêm nghiêm trọng."
Hà Minh Châu lúc này không thể không nhìn Trương Tuyết Vân mấy lần, xưa nay cô ta chỉ cho rằng mẹ mình chỉ biết ăn uống vui đùa, không ngờ đầu óc cũng thỉnh thoảng online.
"Con cũng đừng sợ Chu Thiệu Tùng gạt mẹ, hắn có thể lừa gạt được cái gì từ mẹ đâu? Muốn tiền mẹ không có, nhân vật quan trọng mẹ cũng không quen biết," Trương Tuyết Vân vô ý nói.
Hà Minh Châu nghe bà ta nói vậy cũng có chút động lòng, dù sao mắt thấy đại thọ 50 của lão già sắp đến. Cô ta cũng không muốn bị đám người Nhị phòng, Tam phòng hạ thấp mình xuống.
"Mẹ, mẹ thử thăm dò ý tứ chú Chu trước xem sao, nếu ông ta thật sự yêu thương mẹ, vậy không có lý do gì không chịu dẫn mẹ phát tài."
Mà lúc này hai người càng nói càng lớn tiếng, không hề hay biết trên vách tường trong phòng có một thứ đang lóe lên ánh sáng, mà ở một chỗ khác trong thành phố, trong một gian phòng làm việc cỡ bự, một người đàn ông ngồi trên ghế liếc nhìn hình ảnh trong máy vi tính, trên mặt lộ ra nụ cười hả hê.
Tốt, người tham lam rốt cuộc cũng cắn câu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK