Thu Tử Thiện gọi điện cho Lạc Ngạn đến lần thứ sáu thì rốt cuộc điện thoại bên kia tắt máy.
Cô nhìn nhìn điện thoại, trên mặt là biểu cảm từ chối cho ý kiến, và biểu cảm đó đương nhiên không tránh được ánh mắt của Thu Tử Hàn.
Cậu chê cười: "Không nhận điện thoại?"
"Em biết ngay sẽ là dạng này mà," không đợi Thu Tử Thiện nói chuyện, cậu liền bổ sung thêm một câu. Nhưng một câu này lại khiến Thu Tử Thiện tức giận.
"Chị chia tay thì em có thể trúng năm trăm vạn hay sao hả?" Thu Tử Thiện lườm cậu, hết sức không hài lòng với việc cậu hả hê đắc ý.
Không hài lòng thì không hài lòng nhưng cô cũng không mắng Thu Tử Hàn nhiều. Dù sao chuyện này đúng là sai lầm của cô, lúc ấy sau khi bị phi lễ cô nên lập tức đuổi theo, sau đó tát Hàn Miễn một cái thật mạnh để chứng minh mình trong sạch.
Thu Tử Thiện lắc đầu ngán ngẩm nghĩ mình đúng là thất sách.
"Chị vẫn nên suy nghĩ xem lỡ như mẹ nhìn thấy bài báo này sẽ có ý tường gì đi chứ?"
Lúc trước Thu Tử Thiện và Lạc Ngạn nói chuyện yêu đương thì luôn thuận theo tự nhiên, lúc nên hẹn hò thì hẹn hò, lúc nên xuất hiện ở dạ tiệc cũng nhất định sẽ mang đối phương theo. Cho nên trong xã hội thượng lưu Vân Đô đã sớm coi hai người là một đôi.
Dĩ nhiên trong mắt những ‘khuê trung mật hữu’ của Thang Kiều, Thu Tử Thiện đã có được một mối thân gia rất tốt. Nhưng với Thang Kiều thì Lạc Ngạn luôn mang theo tính nguy hiểm, mặc dù lời đồn đãi đều nói cái chết của cha anh chỉ là ngoài ý muốn nhưng bất kể thế nào thì bà vẫn không yên lòng.
"Em biến đi, đừng ở đây làm phiền mắt chị." Thu Tử Thiện không khách khí nói.
Thu Tử Hàn thấy cô tâm phiền ý loạn cũng biết nhất định là Lạc Ngạn bên kia xảy ra việc gì rồi, nếu không cô cũng không phải mang vẻ mặt này. Bây giờ tuy Thu Tử Thiện rất giỏi về kiểm soát biểu cảm của mình nhưng nếu có quan hệ tới cái cô để ý thì biểu cảm trên mặt vẫn không giấu được.
"Không có việc gì, Thu Tử Thiện, chị nên tràn đầy lòng tin với bản thân mình," Thu Tử Hàn cười hì hì nói: "Mà dù chị có bị vứt bỏ thì cũng có thể nhanh chóng tìm được bạn trai. Hơn nữa, không phải đã có một Hàn Miễn thay thế bổ sung rồi sao, chị còn lo lắng cái gì?"
"Cút cút cút," Thu Tử Thiện vừa nghe thấy cậu đắc ý hả hê nói thì lập tức tức cầm văn kiện trong tay ném qua. Thu tử Hàn lại dễ dàng tránh đi.
Sau đó Lạc Ngạn đi công tác trong vòng vài ngày, cô hoàn toàn mất đi tin tức của anh.
Thu Tử Thiện đối với tình huống như vậy chỉ muốn nói một câu, mẹ nó hay quá rồi.
--- ------ ---
"Hàn Miễn nói nếu chị lại trốn tránh anh ta nữa thì việc anh ta đồng ý đầu tư có thể sẽ phải ngâm nước nóng," Thu Tử Hàn nói ra tin tức sau khi cậu và Hàn Miễn tiếp xúc, nhưng hình như cậu cũng không để ý lắm.
Ngược lại Thu Tử Thiện lúc này có phần nóng nảy, giống như nếu Thu Tử Hàn nói thêm câu nữa thì cô có thể phun tất cả lửa giận ra vậy. Cuối cùng cô vẫn nhịn xuống được.
"Chị thật sự không biết Hàn Miễn nghĩ như thế nào sao? Chẳng lẽ là vì hai nhà chúng ta hi vọng chị và hắn ở bên nhau nên hắn sẽ theo đuổi chị? Chị thật sự hoàn toàn không hiểu tại sao hắn lại muốn như vậy à?"
Thu Tử Hàn nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một cái, sau đó bất khả tư nghị cười cười: "Thu Tử Thiện, em không biết từ lúc nào chị bắt đầu không tự tin như vậy?"
"Có ý tứ gì?" Thu Tử Thiện không nhịn được hỏi.
"Vì chị là một mỹ nữ chứ sao, hơn nữa còn là một mỹ nữ rất có tiền, chỉ là bằng hai điểm này thì có cả một đống đàn ông nguyện ý quỳ gối dưới váy thạch lựu của chị rồi."
Thu Tử Thiện giả cười: "A, vậy chị thực sự cám ơn em, nhìn ra được điểm tốt của chị."
"Như vậy giờ em sẽ đi đặt bàn, bữa ăn tối nay chúng ta tiếp tục bàn về khoản đầu tư này." Thu Tử Hàn nói ra không phải câu hỏi mà là chắc chắn.
Thu Tử Thiện ngẩng đầu cậu nhưng cũng không lên tiếng phủ nhận.
Không thể không nói, kể từ khi xảy ra chuyện Phương Giác chơi gái, Thu Tử Thiện đã cảm thấy việc mình muốn hoàn toàn nắm giữ công ty trong tay vẫn còn xa tầm với lắm. Cô và Thu Tử Hàn cũng thực sự muốn bồi dưỡng thế lực của bản thân nên tìm kiếm đầu tư bên ngoài thành nhiệm vụ chủ yếu trước mắt bọn họ.
Không thể nghi ngờ Hàn Miễn là một ứng viên thích hợp, công ty gia tộc Hàn gia kinh doanh ngành hóa chất và IT, Hàn Miễn đồng ý đầu tư 200 triệu là từ cá nhân hắn lựa chọn đầu tư, vậy nên Thu Tử Thiện không cần lo lắng sẽ dẫn sói vào nhà.
Cô không cần thiết vì một nụ hôn mà khiến hợp đồng hai trăm triệu này bị thả trôi sông.
Nhưng cô vẫn cười lạnh nói: "Nếu như tối nay Hàn Miễn còn dám có hành động bất chính nào nữa thì em cũng không cần phải khách khí, cứ để chị đá cho hắn một cái."
"Tuân lệnh, nữ vương bệ hạ."
Kì thực bữa ăn này cũng không thể tính là một bữa ăn thương mại chính thức được, bởi vì sau khi Thu Tử Thiện ngồi xuống, bên cạnh cô là Bạch Khải Kỳ, chỗ ngồi đối diện là Hàn Miễn, còn Thu Tử Hàn thì ngồi đối diện Bạch Khải Kỳ.
Ánh đèn ấm áp trên vách tường chiếu xuống gương mặt mỗi người, Thu Tử Thiện nhìn Hàn Miễn thì thấy ngay cả những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cũng trở nên nhu hòa dưới ánh đèn. Ghế ngồi mềm mại khiến người ngồi như bị lút vào bên trong, khăn trải bàn màu trắng còn thêu hoa văn tinh xảo, ly thủy tinh óng ánh trong suốt lóe sáng đặt bên tay trái, đồ ăn được bày theo thứ tự, kéo dài tới bên tay phải cô.
Rất dễ nhận thấy đây không phải là bữa an thương mại chính thức, ngay cả nửa chính thức cũng không tính, nhìn giống như hai đôi tình nhân hẹn hò thì đúng hơn. Ngay lúc nhân viên phục vụ đưa thực đơn tới, Thu Tử Thiện nhân cơ hội trợn mắt lườm Thu Tử Hàn một cái.
Cô đồng ý để Thu Tử Hàn đặt bữa tối này, nhà hàng này từ cửa xanh vàng rực rỡ cho đến thực đơn đều khắc thật sâu bốn chữ nhà giàu mới nổi, cô không hề muốn tới một cái nhà hàng tràn đầy phong tình lãng tử này.
Giữa cô và Hàn Miễn không cần lãng mạn.
"Tôi rất thích loại xe Ducati 848, có điều cậu phải mời người trong nghề cải trang, nếu không cũng không xong," Hàn Miễn cười nghe Thu Tử Hàn nói xong mới chậm rãi trả lời.
Thu Tử Hàn lại rất hưng phấn, dù sao cậu thích loại xe máy này, đặc biệt còn gặp được một cao thủ chuyện độ xe máy, hận không được thảo luận không ngừng.
Thu Tử Thiện cũng dừng một lát, nói thật cô cũng không hiểu lắm về Hàn Miễn người này. Vốn cho rằng hắn chỉ là một công tử nhà giàu không kềm chế được nhưng trên bàn ăn lại có thể chăm sóc đến mỗi người, ngay cả lần đầu tiên gặp mặt Bạch Khải Kỳ nhưng hắn vẫn có thể khiến cô nàng gia nhập vào đề tài.
Hai người nhanh chóng hòa mình vào không khí tốt đẹp mà quên mất mục đích bọn họ tới đây.
"Tôi đi toilet một chút " Thu Tử Thiện nghe được Thu Tử Hàn lại một lần nữa nhiệt liệt đàm luận cùng Hàn Miễn về mẫu xe thể thao năm nay, nhịn không được mở miệng nói.
"Mình cũng đi, " Bạch Khải Kỳ nhìn cô một cái, cũng nói theo.
Đợi hai người đi đến đến khúc quanh, Bạch Khải Kỳ mới cười hì hì lui về phía sau liếc mắt nhìn rồi nói: "Thiện Thiện, mình cảm thấy Hàn Miễn thật đẹp trai."
"Đẹp trai hơn Thu Tử Hàn sao?" Thu Tử Thiện ngoéo miệng cười hỏi.
"Dĩ nhiên so..." Bạch Khải Kỳ cười hì hì, nhưng sau đó lập tức nhìn xuống nói: "Mình còn lâu mới mắc bẫy của cậu nhé, người ta thích là cậu chứ đâu phải mình."
Đi về hướng toilet phải đi qua hành lang, hai bên đều là phòng. Đột nhiên cánh cử một gian phòng phía trước bị đẩy ra, một người đàn ông cầm điện thoại di động từ trong phòng bước ra ngoài đứng trên hành lang gọi điện thoại. Thu Tử Thiện đang đi theo bảng hướng dẫn tới chỗ cua, nhưng cô bất chợt nghi ngờ quay đầu lại nhìn một cái.
Lạc Ngạn? Mặc dù người đó đang đưa lưng về phía cô nghe điện thoại nhưng dù nhìn từ sau lưng thì Thu Tử Thiện cũng có thể nhận ra, đó chính là Lạc Ngạn.
Bạch Khải Kỳ cũng đã nhận ra Lạc Ngạn, trên mặt cô nàng xuất hiện một vẻ bối rối, nhưng cuối cùng vẫn nhanh chóng hạ thấp giọng hỏi: "Cậu không biết anh ấy cũng đến đây ăn cơm hả?"
Bạch Khải Kỳ im lặng, coi như cô và Thu Tử Hàn đều tin tưởng rằng Thu Tử Thiện sẽ không động lòng với Hàn Miễn, cũng sẽ không cho hắn cơ hội, nhưng hình ảnh hai người bọn họ hôn môi đã bị truyền thông đăng ra ngoài. Lạc Ngạn dù hào phóng đến đâu cũng sẽ không thể không để ý.
"Giờ làm sao?" Bạch Khải Kỳ có chút gấp gáp, vị trí bọn họ ngay ở đại sảnh, chỉ cần Lạc Ngạn ra ngoài thì nhất định sẽ nhìn thấy bọn họ.
"Cái gì mà làm sao? Có cái gì phải làm sao," Thu Tử Thiện cười lạnh một tiếng: "Ngay cả việc anh ấy về lúc nào mình còn không biết đấy."
Bạch Khải Kỳ trầm mặc, xem ra lần này Lạc Ngạn tức giận hơn nhiều so với tưởng tượng của bọn họ.
Cô đang muốn kéo Thu Tử Thiện rời khỏi để suy nghĩ đối sách thì chợt nhìn thấy cánh cửa phòng kia lại mở ra, một cô gái mặc một chiếc đầm trắng bước ra, cô ta đi tới bên cạnh Lạc Ngạn; Lạc Ngạn che lại di động nói nhỏ mấy câu với cô ta sau đó nói thêm mấy câu với người trong điện thoại rồi cúp máy.
Bạch Khải Kỳ thực sự muốn đâm mù mắt mình, lấy sự hiểu biết của mình với Thu Tử Thiện thì cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ có người đến gần người đàn ông của cô.
"Lạc Ngạn," Thu Tử Thiện đạp giày cao gót bước đến, tiếng bước chân mới vừa dừng thì âm thanh liền vang lên.
Bạch Khải Kỳ dựa vào khúc quanh, đưa đầu ra nghĩ muốn đi tới nhưng lại lo lắng, cuối cùng cô nàng sợ chết lựa chọn đứng tại chỗ.
Thu Tử Thiện cố gắng không để cho vẻ mặt mình trở nên khó coi, tuy người phụ nữ đứng bên cạnh Lạc Ngạn lúc này là Hòa Hà. Cô vẫn cố gắng nở nụ cười, dĩ nhiên có lẽ cái nụ cười này có hơi giả: "Anh về khi nào vậy?"
Lạc Ngạn nhìn thấy cô cũng có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lạnh nhạt nói: "Về hôm qua."
Về rồi sao không gọi điện thoại cho em, Thu Tử Thiện muốn hỏi anh những lời này nhưng khi nhìn Hòa Hà đứng bên cạnh thì cô lại không muốn yếu thế khiến người phụ nữ này biết hai người bọn họ đang chiến tranh lạnh.
"Anh đến đây tụ hội bạn bè sao?" Thu Tử Thiện thu lại vẻ mặt, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Từ lúc hai người bọn họ bắt đầu quen nhau, Thu Tử Thiện được Lạc Ngạn nâng trong lòng bàn tay, Lạc Ngạn lạnh mặt cho cô nhìn sắc mặt như này phải nói là lần đầu tiên. Nhưng ai bảo lần này là Thu Tử Thiện không đúng làm chi, cô tự nhiên biết cẩn thận làm người, sớm dụ dỗ Lạc Ngạn mới là chính đồ.
Lạc Ngạn thấy bộ dáng cần thận tha thiết mong muốn hỏi nhiều mấy câu lại không dám nói lung tung của cô, trong lòng vừa buồn cười lại có chút tức giận. Nếu không có chuyện này, chỉ sợ con bé này vĩnh viễn sẽ không làm ra bộ dáng này với anh.
Nhưng Lạc Ngạn cũng không ở trước mặt Hòa Hà làm cô mất hết mặt mũi, nhàn nhạt nói: "Bạn học ở Anh về nước, bọn anh họp mặt bạn học cũ thôi."
"A, vậy mọi người chơi vui vẻ," Thu Tử Thiện lúc này đóng vai một bạn gái đặc biệt săn sóc và dịu ngoan. Sau khi xong anh nhớ gọi điện thoại cho em nha."
Lạc Ngạn nhìn cô chớp chớp liếc tròng mắt, tức giận giấu giếm trong lòng ngược lại đi hơn phân nửa.
Ngay lúc Thu Tử Thiện chuẩn bị công thành lui thân, chờ tối hôm nay nhất định bắt lại Lạc Ngạn. Chợt nghe thấy sau lưng vang lên một hồi âm thanh cộc cộc, âm thanh giày cao gót đạp trên sàn nhà nghe có vẻ bén nhọn.
"Xem ra tôi không tìm sai chỗ," bí mật mang theo cười khẽ một tiếng, Thu Tử Thiện nghe được giọng của Nhiễm Tư Bùi.
Cô quay đầu thấy Nhiễm Tư Bùi mặc áo khoác ngoài Br¬ber¬ry màu xanh đậm, dưới chân đi một đôi giày bốt tới gối. Kiểu ăn mặc này khiến cô ta trông có vẻ bén nhọn và có khí thế.
"Thiện Thiện, không ngờ em cũng ở đây," Nhiễm Tư Bùi chào hỏi Thu Tử Thiện trước.
Thu Tử Thiện không hiểu sao cô ta lại ở đây nên chỉ cau mày, sau đó Nhiễm Tư Bùi lập tức giải khai mê hoặc cho cô.
"Cho nên nói Tạ Nhiên lấy danh nghĩa là họp mặt bạn cũ để hẹn với người tình cũ sao," Nhiễm Tư Bùi hơi châm chọc mỉm cười nhìn Lạc Ngạn và Hòa Hà.
Hòa Hà vừa nghe lời này thì lập tức mất hứng đáp: "Cô nói lung tùng gì đó? Đây chỉ là một cuộc họp mặt bình thường mà thôi. Chẳng lẽ nam nữ đã chia tay thì không thể giữ vững tình bạn sao?"
"Dĩ nhiên không thể, tối thiểu tôi cảm thấy Tạ Nhiên sẽ không giữ vững tình bạn với Diệp Thanh," Nhiễm Tư Bùi khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nhìn Hòa Hà: "Phải biết anh ấy vì tôi nên mới chia tay với Diệp Thanh đó."
"Không biết xấu hổ," Hòa Hà nhỏ giọng lầm bầm một câu, muốn phản bác rồi lại nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Lạc Ngạn.
"Bây giờ hai người đi vào gọi Tạ Nhiên ra cho tôi hay là tôi tự mình đi vào, chẳng qua tôi khuyên các người, thừa dịp tôi còn có kiên nhẫn nhanh nhanh đi kêu Tạ Nhiên ra ngoài đi."
Thu Tử Thiện nhìn Nhiễm Tư Bùi tỏ vẻ muốn gây sự như vậy thì muốn lên tiếng nhưng lại thực không muốn dính vào chuyện của cô ta. Nhưng cố tình cô không muốn dính vào chuyện của Nhiễm Tư Bùi, cũng không đại biểu Nhiễm Tư Bùi không muốn dính vào chuyện của cô.
"Thiện Thiện, không ngờ hai người chúng ta mới một đoạn thời gian không thấy, em lại trở nên bản lãnh như vậy, một chân đứng hai thuyền cũng có thể làm được à?" Nhiễm Tư Bùi khoanh tay buồn cười nhìn Thu Tử Thiện trong lúc bất chợt đổi sắc mặt.
Trên mặt Thu Tử Thiện nhanh chóng trướng thành màu hồng nhạt, trái tim lập tức đập bùm bùm, tức giận nổi lên từ đáy lòng: "Chuyện của tôi không cần chị quản, tấm hình buồn cười đó chỉ là một chuyện cười ngoài ý muốn mà thôi, chị đừng có mà nói hưu nói vượn, tôi khuyên chị quan tâm nhiều hơn chuyện của mình kìa."
Thu Tử Thiện cười lạnh: "Tôi sớm đã nói Tạ Nhiên đó kết hôn với chị là có mục đích, nếu hắn có thể không chút do dự vứt bỏ người mà lúc ban đầu hắn yêu đến chết đi sống lại, thì tôi cũng không hề nghi ngờ rằng lúc nào đó chị không còn giá trị lợi dụng, hắn sẽ không chút do dự vứt bỏ chị."
Cửa phòng bên cạnh hành lang lại một lần nữa bị mở ra, người đàn ông mà Thu Tử Thiện đang nói tới lúc này đang đứng ở cửa.
"Thì ra hình tượng của tôi trong lòng cô Thu là như vậy sao?" Tạ Nhiên không để ý nói.
"Vậy anh cho rằng mình có hình tượng gì? Một Đại Hiếu Tử bán mình nuôi cha sao?"
Thu Tử Thiện những lời này nói xong, đừng nói là Nhiễm Tư Bùi bên cạnh mà ngay cả sắc mặt của Lạc Ngạn và Hòa Hà đều trở nên hết sức khó coi. Hiển nhiên chuyện này đâm đau đớn không ít tâm của người ở đây.
"Jer¬ry, anh đứng ở cửa làm gì?" Một cô gái tóc dài xõa vai cũng xuất hiện trong mắt mọi người, Nhiễm Tư Bùi hầu như không cần người khác giới thiệu, cũng biết người này chính là Diệp Thanh.
Thu Tử Thiện nhìn người tiếp theo xuất hiện thì chỉ muốn cười ra tiếng, cho nên nói bây giờ muốn trình diễn vở kịch cẩu huyết sao? Một người đàn ông bởi vì ích lợi mà từ bỏ người yêu, trải qua nhiều năm sau phát hiện mình vẫn không cách nào quên được người đó, vậy nên Nhiễm Tư Bùi bây giờ đóng vai một người phụ nữ ác độc trở ngại tình yêu của bọn họ hả.
Có suy nghĩ như vậy không phải chỉ một mình Thu Tử Thiện, bởi vì khi Nhiễm Tư Bùi nhìn thấy Diệp Thanh thì khóe miệng cũng nâng lên một chút ý cười.
"Tạ Nhiên, không giới thiệu người bạn này của anh cho em biết sao?" trong giọng nói của Nhiễm Tư Bùi mang ý đùa cợt quá mức khiến Tạ Nhiên nhăn mày thật sâu.
"Đủ rồi, chị đang diễn phim truyền hình chắc, tôi đưa chị về trước." Thu Tử Thiện không nhìn nổi nữa, tuy cô không muốn tham dự vào chuyện của Nhiễm Tư Bùi nhưng nhưng cũng không muốn cô ta lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan như này. Cô cũng không cảm thấy tên Tạ Nhiên này sẽ bảo vệ Nhiễm Tư Bùi trước mặt nhiều người như vậy, đặc biệt là trước mặt cái cô Diệp Thanh kia.
"Tạ Nhiên," Nhiễm Tư Bùi không nhìn Thu Tử Thiện mà chỉ gọi tên Tạ Nhiên.
"Diệp Thanh, đây là vợ tôi, Nhiễm Tư Bùi," Tạ Nhiên quay đầu cười nói với Diệp Thanh, bất kể là từ ánh mắt hay động tác đều xa cách giống như bạn bè bình thường.
Nhưng hình như vị Diệp tiểu thư này lại không nghĩ tới Tạ Nhiên sẽ dùng loại giọng điệu này nói chuyện vơi mình, nhất thời trên mặt hiện lên kinh ngạc và đau lòng đan xen, thậm chí cả người cô ta còn khẽ run, tựa như lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Hòa Hà vừa thấy bộ dạng này của cô ta liền lập tức bước tới đỡ, ngay sau đó trách cứ Tạ Nhiên: "Jer¬ry, anh thật quá đáng, sao anh có thể đối xử với cô ấy như thế?"
"Cô Hòa nói mấy lời này thật buồn cười, chồng tôi cũng chỉ đang giời thiệu bạn của anh ấy mà thôi, sao lại gọi là đối xử quá đáng với cô Diệp đây được?"
"Cô…" Hòa Hà hình như muốn phản bác nhưng lại phát hiện mình không tìm được lời nào sắc bén để nói, vì vậy cô ta chỉ có thể nhìn Lạc Ngạn, hi vọng anh có thể nói một câu.
Nhưng dù sao đi nữa đây cũng là chuyện của vợ chồng Tạ Nhiên, những người khác cũng không thích hợp mở miệng. Lạc Ngạn đành nhìn Thu Tử Thiện nói: "Thiện Thiện, em có thể đưa cô Nhiễm về trước không, anh bảo đảm đây chỉ là cuộc họp mặt bạn cũ mà thôi."
Sau đó anh lại tặng thêm một câu: "Sau khi xong, anh sẽ tự mình đưa Tạ Nhiên trở về."
Nhiễm Tư Bùi liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó cười khẽ, nhưng nụ cười của cô ta lại khiến Thu Tử Thiện giật mình, chỉ nghe Nhiễm Tư Bùi từ từ nói: "Thiện Thiện, lúc nãy chị đi vào có nhìn thấy Hàn Hàn, còn ngồi bên cạnh là Hàn Miễn đúng không?"
Lạc Ngạn hoắc mắt nhìn về phía Thu Tử Thiện, còn Thu Tử Thiện bỗng chốc nhìn xuống đất, chột dạ không dám nhìn Lạc Ngạn.
Bạch Khải Kỳ nghe được Nhiễm Tư Bùi kéo hỏa chiến đến người Thu Tử Thiện thì lập tức bị sợ đến không thốt nên lời. Lúc trước cô nàng còn cảm thấy Nhiễm Tư Bùi tối thiểu cũng là bạn của Thu Tử Thiện, dù tính cũng không phải là bạn tốt nhưng không đến nỗi cầm dao thọc vào người ta như vậy chứ.
Thu Tử Thiện không nhìn thấy sắc mặt Lạc Ngạn nhưng Bạch Khải Kỳ nhìn từ phía sau lại không sót gì cả, mặc dù Lạc Ngạn không lập tức nổi giận nhưng nhìn khuôn mặt âm trầm của anh còn không bằng nổi giận luôn đi, sợ quá.
"Tôi khuyên anh Lạc đây vẫn nên quản tốt chuyện mình trước đi, đừng chờ hậu viện nổi lửa lên rồi mới đi dập," Nhiễm Tư Bùi chỉ cười cười nói.
"Bà điên này, chị rốt cuộc muốn thế nào?" Thu Tử Thiện không nghĩ tới cô ta còn muốn tiếp tục nói, nhất thời không nhịn được, ngẩng đầu hung tợn hỏi: "Chồng là tự chị lựa chọn, lúc đầu không phải tôi không khuyên can chị thậm chí còn năn nỉ chị suy nghĩ kỹ càng, nhưng chị thì sao? Nhất định khư khư cố chấp, bây giờ hôn nhân của chị không hạnh phúc thì muốn cho tất cả mọi người không vui vẻ giống mình sao?"
"Cho nên chị muốn tôi cùng chết với chị sao? Chị đã làm tất cả mọi người không vui, vậy xem ra tôi cũng không cần phải khách khí với chị nữa, đi theo tôi." Thu Tử Thiện nói xong thì hung tợn lôi kéo tay Nhiễm Tư Bùi, không để ý cô ta phản đối một đường lôi cô ta về phía trước.
Lạc Ngạn cùng Tạ Nhiên cũng lập tức trợn tròn mắt, vốn là chuyện tranh giành tình nhân thôi sao tự nhiên kéo tới chuyện sống chết rồi?
Vốn vì chuyện Hàn Miễn nên Lạc Ngạn mới giận Thu Tử Thiện, nhưng khi nhìn thấy Thu Tử Thiện kích động như thế Lạc Ngạn lại cảm thấy hốt hoảng. Anh nhanh chóng đi lên kéo Thu Tử Thiện, kéo theo Nhiễm Tư Bùi quay lại: "Sao em lại tức giận như vậy, nếu là hiểu lầm em không nói với anh được sao?"
"Em nói thì anh có chịu nghe không?" Thu Tử Thiện hỏi anh.
Lạc Ngạn trầm mặc, lúc này Tạ Nhiên cũng tới che chở Nhiễm Tư Bùi.
Thu Tử Thiện nhìn bộ dáng khẩn trương của hắn, chỉ cười lạnh nói: "Anh sợ tôi giết chết chị ta chắc? Yên tâm đi, tôi nói cho anh biết, giữa hai người chúng tôi nếu ai có thể xuống tay giết chết đối phương thì người đó nhất định là Nhiễm Tư Bùi."
"Từ nhỏ tôi đã quen biết chị ta, chị ta nhìn tôi lớn lên, chỉ dạy tôi tất cả những gì nữ sinh nên biết, âm mưu quỷ kế kéo bè kết phái của nữ sinh. Chị ta chính là mục tiêu của tôi, là giáo viên tinh thần của tôi, nhưng anh có biết tại sao chúng tôi lại biến thành như bây giờ không? Đó là do người phụ nữ này cho tôi cắn thuốc khiến tôi thiếu chút nữa chết trong quán rượu. Tôi con mẹ nó khi đó mới 16 tuổi," Thu Tử Thiện kích động chỉ vào Nhiễm Tư Bùi nói.
Lúc này hành lang một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, Thu Tử Thiện cứ như vậy nhìn Nhiễm Tư Bùi. Cô đã từng cho rằng lần đó cũng chỉ là một lần ngoài ý muốn, vậy nên cô vẫn muốn thân cận với cô ta, nhưng đợi cho tới lúc cô ta sắp kết hôn, Thu Tử Thiện mới biết chân tướng sự thật.
Lúc ấy do Nhiễm Tư Bùi đánh cuộc thua cho nên cô ta mới cùng đám bạn ngoại quốc hố một người chưa từng dùng qua ma túy như Thu Tử Thiện.
Thu Tử Thiện thậm chí cũng không quá quan tâm đén tâm tình của mình lúc ấy, nhưng cô biết sự sùng bái và lệ thuộc Nhiễm Tư Bùi của mình đến đây chấm dứt. Mặc dù Nhiễm Tư Bùi không ngừng giải thích đó chẳng qua chỉ là vui đùa mà thôi.
"Tôi vốn còn tính muốn khuyên chị ta, nhưng giờ xem ra người nên cẩn thận ngược lại anh, dù sao người cùng giường chung gối với một mỹ nữ rắn rết là anh."
Lạc Ngạn nhìn Thu Tử Thiện nhưng lại cảm thấy không biết nên nói những gì.
Lúc này sau lưng truyền đến một giọng nói từ tính: "Tôi nói sao hai vị nữ sĩ đi phòng vệ sinh gì lâu thế, hóa ra là ở đây có náo nhiệt?"
Bạch Khải Kỳ quay đầu lại nhìn Hàn Miễn, trong lòng than thở, rối như canh hẹ rồi.