• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ha Phuong
"Tôi đề nghị hủy bỏ tất cả chức vụ của Thu Tử Thiện trong công ty."
Giọng nữ Mềm mại ôn hòa lúc này biểu hiện ra kim loại kiên cường, ngay cả Thu Tử Thiện cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn người đối diện. Cái gọi là không gặp ba ngày phải lau mắt mà nhìn. Lúc này Hà Minh Châu đã sớm không phải người lúc ban đầu chỉ có thể dựa vào Thu Vĩ Toàn sủng ái mà sống ở Thu gia.
Từng đợt khí ấm từ máy điều hòa không khí trên trần nhà không ngừng truyền xuống, mang theo ấm áp khí lưu bao quanh toàn thân, dù là thân thể đã cứng ngắc cũng lộ ra khí nóng chết lặng.
"Chị có ý gì? Hủy bỏ chức vụ của tôi?" Thu Tử Thiện cất lời thong thả nghe cũng không xuất hiện quá lớn ba động, nhưng Hà Minh Châu lại chú ý tới bàn tay cô để trên mặt bàn lại nắm chặt.
Hà Minh Châu chưa bao giờ hả hê giống như hôm nay, ngay cả lúc cô ta đi cửa hàng đá quý không chớp mắt mua trang sức giá trị cả trăm vạn cô ta cũng không hề đắc ý như này. Đối với cô ta mà nói, giẫm đạp Thu Tử Thiện xuống dưới chân mình mới chính là một thành tựu lớn trong cuộc đời này.
"Hiện nay bởi vì ban lãnh đạo các người quản lý vô năng mới đưa đến tổn hại nghiêm trọng tới lợi ích của cổ đông chúng tôi, chẳng lẽ bởi vì Thu gia các người là cổ đông lớn nhất nên có thể làm tổn hại nghiệm trọng đến lợi ích của cổ đông nhỏ hay sao?"
Hà Minh Châu ra vẻ toàn lực bảo vệ cho ích lợi của cổ đông, lập tức thuận tiện lấy được không ít người ủng hộ trên hội nghị.
"Nếu tất cả mọi người cho rằng sự kiện lần này phải có người phụ trách, không bằng các vị cổ đông cùng nhau bỏ phiếu, tôi nghĩ không thể cứ bị người có lòng lừa dối cho qua như vậy được."
Nghe Hà Minh Châu nói vậy xong tất cả cổ đông ngồi đây đều trố mắt nhìn nhau. Mặc dù bọn họ cũng rất căm tức chuyện của Phương Giác, nhưng nếu muốn bọn họ đối phó Thu Tử Thiện, bọn họ cũng không nhẫn tâm xuống tay.
Hà Minh Châu làm sao không biết ý nghĩ của đám cáo già này, nhưng mà cô ta cũng không nóng nảy, bây giờ con bài trong tay cô ta có rất nhiều, cô ta hoàn toàn không phải sợ Thu Tử Thiện.
Cô ta lại tiếp tục nói: "Có phải các vị sợ có người bị xảy ra chuyện sau đó sẽ báo thù mình không?"
Cô ta khẽ cười hai tiếng, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, khuôn mặt cao ngạo nói: "Các vị yên tâm, cứ nói ra ý nghĩ trong lòng mình đi, tôi muốn nhìn xem ai dám động đến các vị."
"Nếu cô Hà đã nói thế thì tôi không thể không đứng ra nói mấy câu. Dù sao công ty này cũng không phải là của một mình cô Thu, lần này chuyện Phương Giác không chỉ là chuyện của riêng cá nhân hắn. Nó đã hoàn toàn dính líu đến danh dự công ty, huống chi tôi cảm thấy cô Thu đây cũng quá mức khoan dung với Phương Giác rồi." gần như là Hà Minh Châu mới vừa nói xong thì có một người đầy lòng căm phẫn đứng lên.
Thu Tử Thiện liếc mắt nhìn mới chú ý tới người đàn ông này. Đối với thành viên hội đồng quản trị, tuy cô tiếp xúc không nhiều nhưng cũng biết từng người.
Người đàn ông đứng lên phát biểu tên gọi là Lý Hách, là con trai út của Lý Đông người được xưng là ông vua châu báu, trước đó hắn vì lên giọng thu mua cổ phiếu Trung Vực mà lên trang đầu. Sau đó hắn thành công tiến vào Hội Đồng Quản Trị, tuy hắn vẫn muốn tiến vào ban lãnh đạo công ty nhưng đều không thể được như ý.
"Vậy cổ đông Lý có ý kiến gì?" Thu Tử Hàn đột nhiên mở miệng, giọng nói không tốt hỏi Lý Hách.
Lý Hách cũng không thèm để ý Thu Tử Hàn không khách khí, hắn liếc mắt nhìn Hà Minh Châu xong lại nói: "Tôi cảm thấy sai lầm của Phương Giác là không thể tha thứ, nên nghiêm trị, ít nhất phải làm được hiệu quả giết gà dọa khỉ."
"Giết gà dọa khỉ? Vậy anh cảm thấy nên xử lý Phương Giác như thế nào," Thu Tử Hàn lại hỏi.
"Tôi cảm thấy công ty nên đóng băng hắn, một khi phát hiện nghệ sĩ hủy hoại danh dự công ty thì đều đóng băng hết, tuyệt đối không nhân nhượng," Lý Hách hunhf hồn nói.
Nhưng hắn vừa nói như thế thì những đồng nghiệp khác vốn cũng đang do dự lại thấy không vui. Phương Giác cũng không phải là nghệ sĩ bình thường, đối với loại cấp bậc nghệ sĩ này, cứu vớt hắn sẽ có giá trị hơn nhiều việc so với hủy diệt hắn.
Thu Tử Hàn có vẻ đã không giữ được sự bình tĩnh, vì vậy nghe Lý Hách nói xong cậu không nhịn được quắc mắt vỗ mạnh một cái xuống bàn.
"Đóng băng hắn? Anh không biết thì đừng có dùng từ lung tung, anh biết chi phí công ty bỏ ra để kí hợp đồng với hắn có bao nhiêu sao? Anh cho rằng một câu đóng băng là có thể giải quyết vấn đề sao? Nếu anh thấy công ty quản lý dễ dàng như vậy thì anh tự mình tới quản lý thử xem."
Thu Tử Thiện đã lập tức đứng lên nhưng cô còn chưa kịp ngăn cản thì Thu Tử Hàn nói xong rồi. Thu Tử Thiện vẻ mặt ảo não nhìn Thu Tử Hàn, còn Lý Hách thì hả hê nói: "Nếu cậu Thu đã nói như vậy thì tôi cũng không khách khí, tôi cảm thấy hội đồng quản trị cho hai vị Phó Chủ tịch quyền lực quá lớn."
--- --------
Con số màu đỏ trên thang máy vẫn nhảy lên, Thu Tử Thiện mặt không thay đổi nhìn chằm chằm cửa thang máy trước mặt. Khi thang máy mở ra thì thấy từ bên cạnh lại đi tới mấy người.
Hà Minh Châu mặc áo khoác ngoài màu đỏ, trên bắp chân thon dài mảnh khảnh chỉ mặc một tầng tất chân thật mỏng, giày cao gót nhọn mảnh đạp lên sàn nhà phát ra âm thanh cộc cộc.
"Thu Tử Thiện, Thứ hai gặp ở công ty" Hà Minh Châu một tay cầm túi xách màu đen, một tay nhẹ nhàng phất qua tóc mình, lúc này cả người cô ta tản ra một loại tinh xảo dễ vỡ.
Cuộc họp Hội Đồng Quản Trị lần này không có ngoài ý muốn, Thu Tử Thiện bại hoàn toàn bởi Hà Minh Châu. Coi như cô vẫn giữ được vị trí của mình nhưng lại bất lực để Hà Minh Châu lần nữa tiến vào công ty, với cô đó là một việc vô cùng châm chọc.
Đứa con gái riêng đắc sủng từng bị mình đuổi ra khỏi công ty, nhưng hôm nay lại lắc mình một cái trở thành một chướng ngại lớn trên con đường của mình.
Hà Minh Châu nhắm mắt theo đuôi đi tới bên cạnh Thu Tử Thiện, ánh mắt cô ta lại nhẹ nhàng nhìn lướt qua Thu Tử Hàn. Trên mặt cô ta xuất hiện vẻ hả hê, nhưng giọng nói lại mang theo khinh bỉ không chút che giấu: "Thu Tử Hàn, cậu quả nhiên giống ý hệt ngày trước, chỉ biết núp sau lưng chị mình."
"Thật là đáng thương."
Thu Tử Thiện vẫn ẩn nhẫn lửa giận cuối cùng vì những lời này của Hà Minh Châu mà bốc lên, giữa bọn họ đã sớm không để ý mặt mũi nên cũng không cố kị mà xé rách mặt nạ của đối phương ra.
"Hà Minh Châu, chị đừng cho rằng mình vào được công ty là có thể đắc ý, ngày tháng sau đó còn dài mà, đừng vội trổ tài khoe mẽ, tôi sẽ khiến chị hối hận về quyết định hôm nay." Thu Tử Thiện mắt lạnh nhìn Hà Minh Châu.
"Thu Tử Hàn, cậu bị câm à, không biết mở miệng nói chuyện sao, chẳng lẽ cậu chấp nhận việc cả đời đứng sau lưng chị mình à. Trước kia thấy cậu thông minh lắm mà, bây giờ chuyện gì đang xảy ra đây? Chẳng lẽ cậu bị chị cậu nuôi phế luôn rồi?"
"Hà Minh Châu, chị câm miệng cho tôi, câm miệng," Thu Tử Thiện không chút do dự nâng tay mình lên, mắt thấy chính là muốn cào lên mặt Hà Minh Châu.
Nhưng Hà Minh Châu đã sớm dự liệu được nên nhanh chóng bắt được cánh tay cô rồi hất mạnh ra, sau đó trở tay dùng sức vung tới.
"Bốp," tiếng bạt tai vang dội lập tức khiến mọi người mơ hồ, ngay cả Thu Tử Thiện cũng đứng ngơ ngác tại chỗ.
Ngay sau đó Hà Minh Châu lại vung tay lên, lại một tiếng thanh thúy vang lên. Một tiếng này khiến mọi người đang ngơ ngác rốt cuộc hồi thần trở về.
"Hà Minh Châu, đờ mờ chị chị dám đánh chị tôi," Thu Tử Hàn bỗng chốc đỏ bừng mắt, kéo mạnh Thu Tử Thiện ra sau rồi xông tới.
Hà Minh Châu lui về phía sau hai bước, hai tên vệ sĩ áo đen đứng phía sau cô ta cũng xứng chức bước tới bảo vệ cô ta. Nhưng ai biết Thu Tử Hàn sớm bởi vì hai cái bạt tai của Hà Minh Châu mà trở nên điên cuồng, cậu lập tức bóp chặt cổ Hà Minh Châu, cái cổ trắng nõn lại mảnh khảnh thon dài giống như cổ thiên nga lúc này bị bóp thật chặt.
Thu Tử Hàn không chút do dự xuống tay tàn nhẫn, dù phía sau có hai vệ sĩ nhào lên nhưng cậu cũng không buông tay.
Sắc mặt Hà Minh Châu đã sớm trướng thành màu đỏ tím, vệ sĩ bên cạnh vẫn ra sức gỡ tay cậu nhưng cậu vẫn sống chết bóp chặt cổ cô ta.
Lúc này Thu Tử Hàn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Hà Minh Châu, trên mặt hiện lên nụ cười quái dị khác thường khiến Hà Minh Châu đã rơi vào trạng thái thiếu dưỡng khí cũng kinh sợ không dứt. Hơi thở của cậu có hơi dồn dập nhưng vẫn có gắng bình tĩnh nói: "Hà Minh Châu, tôi không nói lời nào đó là bởi vì tôi thuộc phái hành động."
Bạch Phú Mỹ lúc này đang kiểm tra dấu tay trên mặt Thu Tử Thiện, làn da của Thu Tử Thiện vốn dĩ nhẵn nhụi trắng nõn, bị tát hai cái mạnh như vậy xong hai bên má lập tức liền xuất hiện ấn ký sưng đỏ. Một hồi sau hai dấu bàn tay liền xuất hiện trên gò má cô, mang theo cảm giác đối xứng tức cười.
"Đau không? Thiện Thiện," so với mưa to gió lớn bên kia, Bạch Phú Mỹ chỉ toàn tâm để ý gương mặt Thu Tử Thiện. Ngày thường Thu Tử Thiện mạnh mẽ là thế, Bạch Phú Mỹ chỉ thấy cô cho người khác khó chịu, chưa từng gặp qua người khác không cho cô mặt mũi thế này.
Hôm nay Hà Minh Châu để lại hai dấu bàn tay trên mặt cô, Bạch Phú Mỹ quả thật cũng không dám tưởng tượng sự giận giữ trong mắt Thu Tử Thiện lúc này.
"Cho rằng tôi không dám động tới chị sao?" Thu Tử Hàn nói xong lại đưa thêm một tay nữa hợp lại bóp cổ Hà Minh Châu.
Vệ sĩ của Hà Minh Châu vốn nghĩ chỉ cần đẩy bàn tay cậu ra là được, bây giờ nhận thấy tình huống Hà Minh Châu là hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu thì một người trong đó hạ quyết tâm tung một cú đấm nhắm ngay bụng Thu Tử Hàn. Người còn lại cũng thừa dịp nắm lấy cánh tay cậu.
Bạch Phú Mỹ bên này còn tìm đang lấy khăn ướt muốn xoa mặt Thu Tử Thiện nhưng Thu Tử Thiện lại đẩy tay cô nàng ra, nhanh chóng vọt vào nơi đã loạn thành một đoàn bên kia.
Tầng lầu này là phòng họp đặc biệt, bởi vì hôm nay Trung Vực tổ chức họp Hội Đồng Quản Trị nên tầng lầu này gần như không có những khách nhân khác. Vì vậy khi an ninh khách sạn nhận được tin tức chạy lên thì nhìn thấy một cô gái mặc váy màu đen giày bó lưu loát tung cước, trực tiếp hướng ngay chỗ yếu hại của một trong những người đàn ông đang giằng co kia.
Thu Tử Thiện nhìn người đàn ông đau đớn ôm chỗ hiểm quỵ xuống đất, nói: "Dám đánh em trai tôi, tìm chết."
"Được rồi, Thu Tử Hàn, việc đối phó người đàn bà này cứ để chị," Thu Tử Thiện tiến lên nắm lấy cổ áo Thu Tử Hàn còn đang muốn nhào qua.
Thu Tử Thiện xoay người đối mặt với Thu Tử Hàn, đưa tay chỉnh sửa lại nút áo tây trang bị tuột ra, sau đó vuốt lại cổ áo cho cậu rồi đưa tay lau đi vết máu nơi khóe miệng cậu.
Vui log ko mang theo truyên ra khỏi. Cảm ơn
Hà Minh Châu dựa vào vách tường không ngừng thở dốc, trên mặt là kinh hồn táng đảm sau sự cố, nhưng khi bắt gặp ánh mắt khinh bỉ mà Thu Tử Thiện trước nay hay dùng để nhìn mình thì Hà Minh Châu không thể nhịn được sự hận thù trong lòng, cô ta vuốt cổ mình, thanh âm the thé ác độc: "Thu Tử Thiện, mày sẽ chết trên tay tao, mày chờ đi, mày sẽ chết trong tay tao."
"Được, tôi chờ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK