- Chương 22 -
Sáng hôm sau, Tư Bản dậy sớm. Hắn nhìn anh đang nằm bên cạnh mình, lọn tóc anh dài rũ xuống mặt đuôi mắt dài đường nét không khá mềm mại, trên mặt anh có vết thương khá lớn là do thằng chó ăn hại hôm qua đã làm nó đấm anh rất nhiều. Tay hắn chạm lên áo anh sau đó vạch mạnh lên, vết thương và vết cấu xé đầy người còn có một vết cấu đỏ ửng trên cơ thể gầy còm ốm yếu chỉ cần đấm mạnh một cái có thể nhập viện thẳng.
- Yếu đuối!
Hắn vứt lại một câu rồi đứng dậy nhìn vết thương dính máu của bản thân. Hiện tại đang là sáu giờ sáng có lẽ ba con chó dại kia chưa thức dậy. Hắn mặc quần sau đấy mặc cho thân để quấn băng thương mà để trần rồi đi xuống dưới tầng một.
Trước mắt hắn là thân ảnh hai tên chó dại đầu tiên, một thằng sát thủ thiếu gia giả và đồng đội ngu của nó, quanh đó là máu và những vết tích đánh nhau đêm hôm qua. Có vết bình gốm vỡ, bình sứ uống trà hôm qua bị hắn đập vào đầu của thằng thiếu gia giả kia vỡ nát còn dính cả máu, nhìn kĩ thì có vài miếng vỡ gắn ở trên đầu thằng thiếu gia giả kia trông có vẻ khá sâu.
Bên cạnh cậu ta là thằng đồng đội ngu thừa sống thiếu chết để đâm hắn nhưng lại quên mất các bước đánh nhau cơ bản bị hắn hạ đo ván còn đặc biệt gãy vài cái răng. Cái lũ này có vẻ như mới vào nghề còn khá ngu dốt chưa biết nghĩ kĩ về kế hoạch để hành động mà đã nhơn nhơn đụng phải hắn. Tên này có vẻ thảm hại hơn người nằm bên cạnh nó vì cánh tay cũng đã bị hắn đập cho đến gãy. Nhẹ tay lấy một sợi dây chạc sau đó trói thật chặt bọn học chưa kĩ mà đã đòi thể hiện này lại hắn cười khinh bỉ. Thằng em họ hắn quả là ngu dốt.
Đi vào phòng kho, thằng công tử thiếu dục kia vẫn còn đang ngủ say. Trông cái mặt nổi đấy vết thương xanh tím của nó chả khác gì một con lợn. Nó ngủ trông có vẻ khá sâu khiến hắn muốn lôi nó ra chơi đùa một trận. Đôi bàn tay của nó bây giờ sưng vù nằm im lặng trên mặt đất có lẽ liệt rồi. Đêm qua hắn ra tay với thằng ngu này có hơi quá tay nên nỡ làm cho một bàn tay của nó trở nên nát bẫy gãy cả xương nên chắc giờ nó đang phê lắm. Nó còn đặc biệt được trói lại bằng quần của chính người nó yêu hôm qua hắn thấy mới tiện tay trói hắn lại.
Càng nhìn càng thấy mặt con chó này ngứa mắt đến chừng nào, đáng nhẽ ra hôm qua hắn nên cho nó gãy cả chân nữa thì mới đúng với con súc sinh ngu dốt này. Hắn cầm đầu nó lôi ra ngoài cho tụ họp với hai con chó chưa vắt mũi sạch kia rồi nhìn bãi chiến trường đẫm máu của hắn thêm một lần mà cười mỉm. Phải công nhận rằng hoạt động gân cốt xong sướng thật đấy, hắn thoải mái tự thưởng cho bản thân một lon bia kèm một điếu thuốc thưởng thức cùng mùi máu tanh nồng.
Trên phòng Thất Bại cũng đã tỉnh dậy. Anh nhìn lại căn phòng rồi đầu anh hiện lên những hình ảnh kim tởm vào tối ngày hôm qua do một kẻ nói là bạn học của anh đã làm ra. Anh run lẩy bẩy thấy bản thân không được ổn lắm. Nước mắt tuôn rơi, sắc mặt anh tái mét xanh xao. Ngồi trên giường được một lúc, anh nhận thấy căn phòng này không phải phòng kho mà anh ở, đây là phòng của hắn. Anh nhìn xung quanh một lượt, mí mắt vẫn còn đọng lại nước.
Phải rồi, ngày hôm qua hắn đã cứu anh, anh nợ hắn lần này đã là lần thứ hai. Lần trước hắn cứu anh khỏi tên biến thái và lần này lại cứu anh tiếp khỏi một tên biến thái khác. Anh biến hắn cũng không phải một con người hiền lành chỉ đơn giản rằng anh là đồ chơi của hắn, trên người anh gắn mác năm tỷ thế nên hắn không để anh bị đụng chạm bởi những người khác. Đến một thời gian nào đó hắn cũng sẽ chán anh thôi.
Anh cố gắng bước từng bước ra khỏi phòng ngủ của hắn, mắt an một bên bị sưng tím nên rất khó nhìn, trên má và khóe miệng cũng là vết đấm ngày hôm qua để lại. Anh vịn cầu thang để đi xuống dưới tầng một. Trước mắt anh bây giờ chính là khung cảnh kinh hoàng của trận chiến đêm qua hắn để lại. Dưới chân ghê là ba người có cả tên biến thái kia đang nằm đó còn có cả vết thương. Hắn ngồi trên ghế, miệng ngậm điếu thuốc còn châm dẫm lên đầu của hai người đang nằm ở đấy.
Một hơi cuối cùng lon bia liền cạn hết, hắn ngoái đầu ra phía chân cầu thang thì thấy anh đang đứng im lặng ở đó. Hắn đưa tay trái lên vuốt tóc một cái rồi cầm điếu thuốc đang hút dở dí vào gạt tàn. Miệng hắn phả ra một lớp khói mỏng bay nhẹ rồi tỏa mùi đặc trưng của thuốc vào không trung. Hắn đứng lên, chân vẫn dẫm trên đầu của hai người ở dưới đất rồi bước xuống như không có chuyện gì xảy ra. Hắn đến trước mặt anh rồi cất giọng.
- Tỉnh dậy rồi thì đi dọn dẹp đống này đi xong còn nấu cơm sáng cho tao ăn. Mấy con chó này mày có thể coi như cát bụi cứ thoải mái mà hất chúng nó đi đi. Còn nếu hất không nổi thì cứ vứt đấy.
- Chương 23-
Buông vài lời xong hắn đi qua bên cạnh anh chuẩn bị lên phòng để tắm. Anh hơi mím môi một chút sau đấy mới quay lưng nắm lấy ngón tay hắn làm hắn dừng lại. Hắn ngoái đầu lại nhìn anh rồi nhìn xuống ngón tay còi cọc của anh. Người ốm cũng có cái lợi của người ốm. Ngón tay còi như vậy mà biết võ thì khi đấm nhau cũng không phải dạng vừa.
- Chuyện gì? Tính cầu xin tao à?
Hắn nhìn anh rồi chờ câu trả lời từ anh. Thấy hắn đang chờ mình như vậy anh cũng không làm mất thời gian của hắn mà khó khăn mở miệng ra cố gắng nói lấy một hai câu.
- Cảm ơn.
Lời tạ ơn được nói ra. Hắn nhìn anh rồi lại nhìn ngón tay anh một lần nữa. Tay hắn nhẹ rút lại sau đấy hắn quay lưng đi tiếp lên cầu thang. Anh chỉ im lặng đứng đó rồi cũng bước xuống dưới chuẩn bị đồ để dọn dẹp nhà cửa, giọng nói của hắn từ trên cao vang xuống.
- Mày là người hầu của tao tốt nhất đừng có ý định trèo cao. Chỉ cần mày có suy nghĩ đó chính tao sẽ chặt đứt chân mày.
Hắn nói xong rồi đóng cửa. Anh tuy không hiểu ý hắn nhưng anh biết bản thân anh phải an phận ở đây là một món đồ chơi nhỏ bé của hắn đến khi trả hết nợ, đến khi hắn vứt anh đi.
Anh bắt tay vào dọn dẹp đống máu tươi và quét các mảnh vỡ sau đấy đóng túi rác thành các bao lớn bao nhỏ. Ở khu này có lẽ hắn là người có tiếng nhất nên vụ va chạm hôm qua không ai dám can ngăn hay ngó đầu vào dù chỉ một cái. Trừ khi có kẻ nào muốn đâm đầu vào chỗ chết thì có thể làm như vậy.
Dọn dẹp đã mất hai tiếng hơn vì máu khô dính trên sàn rất khó để lau. Anh không dám lau tẩy trên người những kẻ kia như lời hắn nói mà chỉ cố gắng lôi bọn chúng vào trong góc để mà dọn nốt những vết máu còn lại. Chung quy thì cả ba người bọn chúng đã ngưng chảy máu rồi nên anh không cần phải tìm cái gì để hứng máu cả mà chỉ cần dọn sạch thôi.
Do hiện tại cơ thể của hắn nhận được nhiều vết thương nặng hơn anh mà chính bản thân anh cũng đang bị thương nên anh không thể hoạt động được như bình thường. Vào thời điểm này có lẽ món cháo sẽ là hợp nhất và anh cũng chỉ nghĩ được đến cháu thịt hay cháo rau gì đó thôi.
Trên phòng ngủ riêng, hắn cầm máy gọi điện cho đàn em. Hắn nói lũ đàn em của hắn chuẩn bị sẵn vài con dao thêm mấy khẩu súng và một cái máy nghiền, hôm nay đặc biệt có ba con lợn béo tốt. Hắn hớp một hơi thuốc sau đấy cầm máy liên hệ cho hai người đàn ông, giọng nói của hắn thần bí như đang tiết lộ một tin vui nhưng thực chất tin đó lại không vui như mấy lão già ấy đã tưởng.
- Tôi đương nhiên rất vinh hạnh rồi, hôm qua tiểu thiếu gia thật sự khiến tôi thấy hài lòng. Nếu được hôm nay chúng ta có thể bàn chút chuyện được chứ? À đương nhiên cậu ấy đang ở cùng với tôi và còn đang ngủ rất ngon nữa.
Hắn buông vài câu lời ngon tiếng ngọt trước khi để cho lão già kia rơi vào tuyệt vọng. Việc chơi đùa con mồi trước đây luôn là sở thích của hắn. Nếu như bọn não lợn óc phân này ngay từ đầu khôn ngoan hơn chút sẽ không nhận lấy kết quả như hôm nay.
Mùi thơm của đồ ăn lan tỏa, hắn mặc đồ chỉnh chu rồi đi từ trên tầng hai xuống sau đó bước thẳng vào bếp. Bữa sáng nay có cháo thịt với sữa tươi còn có thêm mấy món ăn kèm vừa đơn giản nhưng dinh dưỡng người bị thương như hắn chỉ nên ăn mấy món lỏng lỏng như này thôi. Hắn ngồi vào bàn ăn rồi xử lí thức ăn nhanh chóng.
Uống một ngụm sữa nóng, hắn ngẩng đầu nhìn vào gương phản chiếu hình ảnh của anh. Ngày hôm qua anh vốn có thể bôi thuốc làm lành vết thương và kết thúc bằng giấc ngủ nhưng mọi thứ lại không như vậy chỉ vì mấy con súc vật óc phân kia vừa ngu vừa thối không ngửi nổi. Hít chung một bầu khí quyển với chúng nó khiến hắn thấy khó chịu muốn khai trừ bớt rác thải.
Bên má anh lại có một vết đấm in lớn trên da mặt màu đỏ tím, vết rách môi thì càng thêm rộng hơn có một đường đỏ là vệt máu đông khiến hắn một liếm lên vết máu ấy một cái. Sữa cũng đã hết, hắn dựa người lên ghế rồi quay ra nhìn anh.
- Hôm nay mày đi theo tao. Đi thay đồ đi, tốt nhất ăn mặc gọn gàng tí.
- Chương 24-
Hắn nói xong thì đứng dậy ra ngoài phòng khách ngồi. Tâm trạng của hắn hôm nay tương đối tốt nên uống trà do anh pha cũng ngon thêm mấy phần. Hắn dãn mày, mắt khẽ nhắm lại định thư giãn đầu óc một tiếng thì bị làm phiền bởi tiếng ho từ trong góc của mấy con sâu bọ nào đấy thì lập tức nhíu mày lại.
- Câm cái mõm chó của chúng mày vào đi.
Dưới uy lực của hắn, ba con ruồi kia lập tức câm miệng chó lại vì sợ bản thân sẽ lại bị ăn đập. Cả ba con chó con đuối sức do vừa đói lại còn vừa mất máu không thể đụng đậy gì khi bị trói. Tiếng xe bên ngoài vang lên, lũ đàn em của hắn đã tới rồi. Hắn cho người vào lôi ba con chó ra ngoài trước đúng lúc đấy anh đã thay đồ xong bước ra từ trong phòng vệ sinh ở dưới tầng một. Đâ được cho là bộ trang phục hoàn chỉnh nhất của anh gồm một chiếc áo cộc màu xanh lam đơn điệu cùng mới một chiếc quần dài màu đen đã hơi phai màu ống rộng.
- Như vậy cũng được. Theo tao ra ngoài.
Hắn đứng dậy nhấc mông khỏi ghế rồi bước ra ngoài. Dẫn anh đến trước con xe Ferrari màu đen bóng sau đấy đẩy anh vào ghế sau của xe ngồi cạnh hắn. Lái chính là cậu trợ lý của hắn mới thấy anh đứng ở trước cửa vẻ mặt có hơi bất ngờ.
- Ông chủ à, ngài không thể để một người bị thương như vậy ngồi cạnh ngài đâu. Đó là cực hình đấy.
Nói một câu đùa cũng cầm lên một miếng băng cá nhân. Cậu ấy đưa cho anh một tuýp thuốc nghệ để bôi lên vết thương cùng cuộn băng gạc và vài miếng dính để cổ định, ánh mắt cậu ấy ôn nhu nhìn anh rồi cười nhẹ.
- Đi phục vụ tên sống bằng chân ba cẳng bốn như ông chủ phải để ý vẻ bề ngoài một chút. Mặt bị thương rồi đó mau chóng băng lại đi.
Nói rồi quay lưng lên sau đó khởi động xe chạy đến club. Hắn trước đấy hẹn mấy lão già ở một nhà hàng cao cấp để nói chuyện nhưng rồi lại đổi ý sang club của hắn dễ dàng làm việc hơn thuận tiện giúp mấy con chó nào đấy chữa bệnh gãy xương.
Hắn ngồi trong xe im lặng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ đang có những chuyển biến riêng biệt. Xe trợ lý chạy thường rất êm nên không sợ có vấn đề gì. Hình ảnh anh phản chiếu trên gương gắn ở đầu xe, toàn bộ quá trình anh tự băng thương của anh hắn đều thấy hết. Anh đang cố gắng bôi thuốc, môi anh nhuộm một vệt máu đỏ đậm có thể sẽ để lại sẹo nếu không biết cách chăm sóc kĩ càng. Hắn ơi nhíu mày sau đó lại quay ra nhìn cảnh ở phía ô cửa sổ, điện thoại thông báo tin nhắn của bác sĩ.
Bác sĩ lo lắng hắn sẽ lại tiếp tục tra tấn ngọn cỏ yếu ớt là anh kia nên quyết định sẽ tới nhà riêng của hắn để kiểm tra cho anh vào sáng mai. Chà phiền phức rồi đây, gần đấy có quá nhiều mấy con súc vật thích đâm đầu vào chỗ chết mục tiêu to lớn của bọn nó ngoài hắn ra thì còn có cả anh búp bê sứ di động giá năm tỷ của hắn. Hắn trả lời tin nhắn qua loa sau đấy thì lại tắt máy.
Trên cả đoạn đường đi, anh và hắn đều im lặng khiến không khí trong xe có chút ngột ngạt. Trợ lý hiền từ tất nhiên không chịu được sự tẻ nhạt này đành mở nhạc thỉnh phật lên sau đó mở đống thông tin việc làm của hắn ra đọc.
- Hôm nay sau khi bàn chuyện ở trong club xong ngài sẽ phải giải quyết các vấn đề của riêng ngài sau đó còn phải xem xét điều hành công ty nữa. Tuần sau thì chủ tịch và phu nhân sẽ trở về sau chuyến hợp tác với công ty bên Mỹ còn có em họ của ngài cũng sẽ đến thăm nhà cùng một người bạn của cô ấy. Phu nhân mong rằng đến lúc ấy ngài sẽ ra mắt người yêu để họ còn làm việc trọng đại.
- Lại người yêu. Suốt ngày yêu yêu yêu, tao chán ngấy cái cảnh phải đi xem mắt với mấy con đĩ đực và mấy con điếm cái kia rồi.
Nghe đến chuyện yêu đương là hắn lại nhức đầu. Cha mẹ của hắn là vì sợ sẽ không có ai chịu nổi tính của hắn mà chính hắn không có hứng với chuyện yêu đương nhăng nhít. Hắn mệt mỏi tựa người lên ghế sau se ngả đầu tựa lên thành ghế. Chuyện yêu đương quần què gì đấy vứt sang một bên.
Xe dừng trước cửa club, hắn dẫn anh đi vào bên trong một căn phòng riêng còn có một cái ghế sô pha và một cái bàn ở trên có nước trái cây với vài cái bánh quy. Hắn nhìn anh sau đó nói vài ba câu với anh để lại anh với trợ ý ở đấy sau đó rời đi tiếp khách quan trọng.
- Mày ở đây với cậu ta. Tí nữa tao sẽ tìm đến mày sau. Ngoan ngoãn ở đây đi, nếu mà mày có ý định chạy trốn tao sẽ chặt chân mày đấy.
Hắn nói xong liền trực tiếp quay lưng rời đi. Trợ lý xinh đẹp ngồi ở trong phòng với anh vừa xem phim vừa anh bánh uống nước trái cây. Y quay sang nhìn anh thấy anh chỉ im lặng ngồi cùng với cái mặt và cánh tay đầy vết thương cả ở cổ nữa.
- Hôm qua cậu có lẽ đã trải qua nhiều chuyện kinh tởm nhỉ?
Trợ lý dịu dàng hỏi han anh làm anh có chút bất ngờ. Anh khẽ động một chút sau đó lại im lặng một hồi lấy bình tĩnh để mở miệng ra nói vài lời.
- V..vâng. Cảm ơn anh đã...cho tôi một ít đồ băng thương.
- Không có gì đâu. Tôi hiểu mà.
Trợ lý vui vẻ nói chuyện còn phía hắn thì đã vào phòng được chuẩn bị sẵn. Dao, gậy và máy nghiền đã chuẩn bị xong xuôi. Hắn ngồi trên ghế uống một ly rượu, mấy vị khách đầu tiên đã vào rồi. Thằng em họ ngu ngốc và cha mẹ của thằng bạn nó thằng đồng minh ngây thơ chém hắn thật nhiều nhát đêm qua.
- Chà chà đông đủ nhỉ?
Khói thuốc bay ra quanh phòng, hắn ngả người cười chào đón ba vị khách quý đầu tiên. Mặt cả ba người mới đầu có chút vui vẻ nhưng khi nhìn đến đống dụng cụ trước mắt thì liền chuyển sang tái xanh. Hắn nhìn đống biểu cảm thú vị đó mà thấy buồn cười, rạp xiếc thật sự là đây chứ là đâu nữa.
- Tóm vào.
Hắn ra lệnh, đám đàn em nhanh chóng theo lệnh mà tóm hết cả ba con người ngu xuẩn này lại rồi ép quỳ xuống cạnh ghế hắn. Hai con chó kia được đưa vào bên trong gồm tên thiếu gia giả và con của cặp vợ chồng đối tác kia. Vừa nhìn thấy cơ thể nhuốm máu tanh và đầy rẫy một loạt vết thương bọn chúng liền trừng mắt trợn thật lớn khuôn mặt biến sắc trở nên khó nhìn vô cùng. Đám đàn em thừa thời cơ ngay đấy bịp mồm cả ba người lại thật chắc không cho một cơ hội mở miệng hét.
Hắn đứng dậy cầm trên tay cây dậy sắt đi đến trước mặt thằng thiếu gia giả mà đập mạnh vào tay nó thật nhiều lần khiến cho xương tay đã yếu giờ càng thêm tổn thương mạnh. Cậu ta cố gắng hét nhưng sức lại chẳng còn bị đập đến mức chỉ có thể câm lặng. Mắt cậu ta trừng lớn nhìn về phía của thằng em họ hắn nhưng đang hối hận đến tận xương tủy muốn chém chết thằng chó đó.
- Trông mày có vẻ còn khá tốt nhỉ? Đúng không?
Hắn vừa hỏi vừa nhếch mép nhìn về phía ba người kia. Chao ôi nhìn chúng nó đang sợ hãi kìa thật kích thích làm sao. Hắn khinh bỉ cầm dao chém đứt một cánh tay cậu ta chỉ trong một nốt nhạc, máu bắn tung tóe trên mặt hắn.
- Chính cán tay này ngày hôm qua đã lao vào đánh tao đấy.
Những con người kia sợ hãi, thằng em họ hắn trực tiếp tè ra quần trông đặc biệt nực cười. Hắn cầm cánh tay vứt qua một bên rồi cho đàn em lôi cậu ta ra một xó tiếp tục quay sang trước mặt hai vị phụ huynh có tiếng là yêu con trai vô bờ bến sau đấy vung tay thêm một lần nữa chém đứt tay của thằng ngu đấy. Mẹ nó nhìn nó mà trừng lớn mắt rồi ngất đi, hắn cầm cánh tay nó đến trước mặt cha mẹ nó, máu chảy lên mặt thấm đẫm quần áo của cả hai người.
Cha nó chết lặng nhìn cánh tay của thằng con trai bị ném vào máy nghiền có răng cưa đang bị nghiền nát bét thành thịt non bị xa ra máu chảy xuống cùng với mùi hôi tanh tất tưởi tựa như đang bị tra tấn. Ngay trước mắt lão ta chính là một con quỷ, con quỷ đội lốt người phàm.
Giải quyết xong xuôi, hắn tận tụy cho người lôi năm cái xác đi xuống dưới tầng một rồi còn cho xe đưa về tận nhà kèm theo lời nhắn nếu bọn họ còn muốn giết hắn nhớ phải dùng não không thì kết quả chính họ đã thấy kèm theo hai túi thịt tươi.
- Qua phòng tiếp theo, dọn sạch chỗ này cho tao đi.
- Vâng Anh Đại!
- ------
Thay bìa truyện mới
- --- Bìa thuộc bản quyền tác giả.Ôm đi nhớ ghi nguồn ----