Hắn càng gần hơn, khuôn mặt thanh tú ấy như toát lên vẻ cuốn hút, khó cưỡng. Tay chân tôi dường như không còn có thể cử động được nữa bởi nó bị giữ chặt bởi thân hình to lớn của hắn. Cái quái gì trên đời này cũng có thể xảy ra, nhưng sao nó lại rơi ngay vào tôi?
- để tôi xem, cô có thể chịu đựng trên bao nhiêu phút! - hắn nhấn giọng
"Bao nhiêu phút"? Ý hắn là gì? Là giữ tay tôi trong trạng thái thế này cho đến khi nào tôi mệt mõi? Thật khó hiểu!
- sao? Sợ đến mức toát hết mồ hôi trên người? haha... - hắn bất chợt bật cười
Tôi không ngờ hắn lại cười như thế trước mặt tôi, nụ cười này đối với những cô gái khác có thể đốn gục hết thảy, nhưng sao với tôi, tôi lại cảm thấy hắn như nam thần...kinh!
- sợ gì chứ? Nè, buông tôi ra ngay nếu không ...nếu không tôi sẽ đi gặp chị Chu Phí tính sổ anh đó
Đúng rồi, nhân lúc này phải nói ra "người phụ nữ quyền lực" để "bảo kê" mình ngay chứ. Đâu thể nào cho hắn lấn nước làm tới một cách ngông cuồng.
-nhiệm vụ của cô là hầu hạ và chiều tôi trên giường. Cô nghĩ tôi là ai mà cô dám trêu đùa ?
-....
- để tôi xem cô có trò trống gì.
- ê ê khoan khoan...
Hắn mạnh bạo cởi dây áo tôi xuống. Cái cảm giác ớn lạnh này là sao vậy chứ? Hắn muốn làm gì? Đừng nói là.... Không được, hôm nay chưa phải lúc. Tôi chỉ vừa biết hắn vỏn vẹn 24 giờ thôi mà.
- tránh ra...
Hắn vẫn tiếp tục cúi người lần mò vào trong những nếp vải được mặt trên người tôi. Tôi đạp mạnh vào bụng hắn, khiến hắn ngã nhào sang một bên. Nhìn bộ dạng hắn bị "đá" như vậy, tôi không kiềm chế được, liền bật cười khúc khích
- bỏ 800 triệu USD ra để "mướn" một người về sinh con cho tôi như cô, bên ngoài không thiếu người chịu quỳ xuống mong ước. Cô tưởng rằng tôi thích cơ thể cô? - vừa nói hắn vừa chỉ tay thẳng mặt tôi - người mẫu, hoa hậu, ca sĩ... cô có đếm xuể được số lần họ năn nỉ để ngủ cùng tôi không?
Nói đến đây, tôi có chút động lòng với chị Chu Phí, chắc chị ấy bất lực và mệt mõi khi ở cạnh một người chỉ biết lấy tiền về mà không có chút hạnh phúc kề cạnh. Lý do khiến chị bắt buộc chịu đắng nuốt cay là đây sao?
Tôi ngồi dậy, chỉnh chu lại quần áo, tôi và hắn cùng im lặng. Biết nói gì nữa đây? Tôi cảm thấy bị xúc phạm nặng nề vì cùng là thân phận phụ nữ, hắn lại xem như cỏ rác. Không gian sáng lập lòe và rộng rãi đến đáng sợ khiến tôi không khỏi lo lắng.
Đột nhiên, chiếc bụng "đói meo" của tôi kêu lên liên hồi. Tôi mới sực nhớ ra mình chưa có gì bỏ bụng từ chiều đến giờ này. Lại gặp ngay tình cảnh trớ trêu thế này, làm sao mới phải?
Hình như hắn cũng nghe thấy, nhưng chẳng nói gì, rồi bỏ ra ngoài . Tôi ngồi lặng lẽ trong phòng, lúc định đứng dậy trở về phòng mình, bên ngoài có người gõ cửa
- cô Lâm , cô vẫn còn ở trong đó chứ?
Mọi người đều biết chuyện này sao? Thật đáng xấu hổ mà
- ai vậy? - tôi thắc mắc
- đại thiếu gia bảo tôi mang thức ăn lên cho cô dùng bữa, tôi mang vào được chứ?
- ơ? ờ.. được chứ
Tôi không ngờ con người như hắn lại biết quan tâm đến cảm nhận của người khác. Nhất là trong trường hợp như tôi, đói đến lã người mà vẫn phải gống sức cãi nhau với hắn. Xem như đây là "thù lao" vật lộn nãy giờ. Không ai nợ ai!
Toàn là món "sơn hào hải vị" , thật không uổng phí công sức từ nãy đến giờ đau họng để cùng hắn "hòa tấu". Những món này tôi đều được dùng qua hết vì gia đình tôi cũng "từng" thuộc viện khá giả chứ không như bây giờ. Mùi vị của chúng hoàn toàn khác, ngon đến mức tôi ăn hết một bàn thức ăn.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ba hôm sau
Chu Phí nổi trận lôi đình, tức giận bước vào sảnh. Cô vứt hết tất cả túi xách sang một bên. Mục tiêu quan trọng nhất là đi gặp tôi để giải quyết.
Tôi đang tranh thủ thời gian để đến trường học thêm vài môn bổ sung cho học kì tới. Vừa mở cửa phòng đã thấy khuôn mặt ấy rồi.
- em đang giỡn với chị đúng không? - to tiếng hết nấc có thể
Tôi ngập ngừng vì không biết phải nói sao cho chị ấy hiểu
- em...em...
- từ lúc chị đi công tác đến nay đã gần 1 tuần hơn. Em và anh ấy chưa hề ngủ với nhau sao? Em đang làm trò gì vậy? Em muốn chọc điên chị đúng không hả?
Ánh mắt và hành động của chị ấy dứt khoát đến mãnh liệt. Chu Phí tiến gần lại hơn để đối mặt với tôi
- 900 triệu USD chị đưa cho cha em, em cảm thấy quá ít với việc sinh cho nhà họ Úc một đứa con? em đang cảm thấy như vậy đúng chứ?
Lại thêm một sự xúc phạm nặng nề đối với bản thân tôi. Tại sao mọi người cứ nhìn về một hướng rồi lại đánh giá cả thể vậy ? Đương nhiên ở thời đại này, không có tiền thì tất cả những vấn đề đều không thể giải quyết, nhưng có cần phải quá đáng với nhau?
- em biết, em biết là gia đình em nợ chị rất nhiều, nhưng...
- chị nói thì không nuốt lời, chẳng những vậy... chị còn có thể cho em nhiều hơn nếu như em sinh đứa trẻ ấy, còn không thì chị không dám chắc sẽ bảo toàn tính mạng của em đâu! Em phải biết câu "đã phóng lao thì phải theo lao" chứ cô bé!
Dứt lời, chị ấy bước đi mà không hề có động thái gì, cứ như trút được sự giận dữ của mình lên một tảng đá như tôi xong thì cảm thấy vô cùng thoãi mái.
Tôi khụy người xuống, lúc này tôi mới nhận ra xung quanh tôi còn nhiều điều đáng sợ quá, tôi sợ hãi đến mức chẳng biết dựa vào ai để than thở, mũi lòng.