• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ry

Dưới ánh trăng, Bùi Đạc xuất hiện trong chùa Phạm Tĩnh.

Trước khi gặp Lâm Chức, hắn bị đại sư Vô Trần kéo đi nói chuyện.

Nhìn vẻ mặt của đại sư, Bùi Đạc đã nắm được phần nào.

"Đại sư, đã tìm ra nguyên nhân rồi?"

Đại sư Vô Trần gật đầu: "Lão nạp lật xem bản chép tay do một vị cao tăng trong chùa đã viên tịch 150 năm trước để lại, phát hiện một trường hợp tương tự."

"Ông ấy gặp được một con thỏ yêu. Do thỏ yêu có hỉ mạch và điệu bộ mang thai nên ông ấy tha cho nó, nhưng về sau thỏ yêu tiếp tục làm loạn, bị phát hiện thì nó dùng chiêu cũ. Vị cao tăng nọ thương tình thai nhi vô tội, định đợi thỏ yêu sinh rồi mới trừng trị nó, nhưng trên đường lại phát hiện yêu vật chỉ có mạch giống người mang thai chứ không hề có thai nhi."

"Ở thỏ cái, đây là hiện tượng mang thai giả, dù là yêu thì cũng không tránh được. Tình trạng hiện giờ của tiểu thí chủ giống hệt con thỏ yêu đó."

Đại sư Vô Trần nói ra suy đoán của mình, giải thích lí do thỏ cái có hiện tượng mang thai giả.

Đại sư nói rất uyển chuyển, Bùi Đạc nghe là hiểu ngay.

Tóm lại là do hắn rót nhiều quá, hồ yêu đực lại không thể thụ thai nên mới thành ra như vậy.

Bùi Đạc đã luyện được bản lĩnh dù Thái Sơn có sụp cũng không bất ngờ, bị hòa thượng vạch trần chuyện này thì vẫn ung dung như thường.

"Đa tạ đại sư."

Biết được không có con, Bùi Đạc thoáng mất mát trong một giây, nhưng cũng chỉ là một giây. Với hắn thì Lâm Chức quan trọng hơn, con cái chỉ là phụ, huống hồ hắn cũng không có ham muốn gì chuyện có con.

Hắn đã nghĩ thông rồi, sẽ không bước trên đường xưa, giờ còn đang nghĩ cách để có thể sống lâu thêm một chút vì hồ ly nhỏ.

Chỉ là hơi tiếc mấy tờ danh sách tên hắn viết hôm nay. Khi đó hắn nghĩ mình có thể sẽ có 7-8 đứa con, có nam có nữ, chuẩn bị nhiều một chút cho cẩn thận.

"Bùi thí chủ không cần phải khách khí, lão nạp đã quan sát một ngày, sức khỏe của tiểu thí chủ không có vấn đề gì, Bùi thí chủ có thể yên tâm."

Bùi Đạc lần nữa cảm ơn đại sư, lấy quà đáp lễ, sau đó tới rừng trúc.

Trong rừng có tiếng tụng kinh, cùng với sương lạnh đêm trăng, khiến lòng người thanh thản, vạn vật tan biến.

Nhưng khi thấy chú cáo nhỏ ngồi chồm hổm trước mặt Minh Ngộ đang tụng kinh, cảm giác bình an của Bùi Đạc lập tức bay sạch.

Không phải là hắn ghét tay hòa thượng này, chủ yếu là do lòng dạ hẹp hòi thôi.

Ai bảo mỗi lần Lâm Chức gặp Minh Ngộ, ngồi trên vai hắn mà cái đuôi cứ đong đưa, mỗi lần như thế là hắn lại ghim một lần.

Mà trong đống thoại bản đám người kia mua về cũng có rất nhiều truyện về hồ ly và hòa thượng, lần đầu nhìn thấy Bùi Đạc đã phải ném ngay không cho Lâm Chức xem, về sau lệnh cho họ không được mua mấy thứ này nữa.

Hòa thượng và thư sinh có gì hay, cái lũ viết thoại bản đúng là thiếu kiến thức.

"Lâm Chức."

Bùi Đạc gọi tên Lâm Chức, lập tức thấy chú cáo tím lao về phía mình.

Hắn ôm lấy hồ ly nhào vào ngực, dặn dò: "Từ từ thôi."

Đại sư Vô Trần nói trạng thái mang thai của Lâm Chức là do cơ thể nhận định, không liên quan tới ý thức, nên dù là giả thì cơ thể của hồ ly nhỏ lại không cho là như vậy.

Lâm Chức lo lắng hỏi: "Đại nhân, đại sư tìm ra nguyên nhân chưa?"


Lời nói ra tới miệng, nhưng thấy được sự chờ mong trong mắt hồ ly, Bùi Đạc không trả lời, chỉ bảo: "Sức khỏe của em không có vấn đề gì, ta về thôi."

Hắn không nói là giả thay thật, thong thả ung dung.

Lâm Chức có thể nhìn ra được từ vẻ mặt của hắn, biết ngay là Bùi Đạc đang đùa, thầm híp mắt, ngoài mặt lại không tỏ vẻ gì, ngoan ngoãn theo Bùi Đạc.

Trên xe ngựa, Lâm Chức biến thành hình người, lần này lại hóa ra quần áo.

"Nếu có thể liên lạc với tộc nhân thì tốt rồi, bọn họ sẽ biết chuyện này là do đâu."

Lâm Chức chống tay lên bàn, mặt mày đầy tâm sự.

Bùi Đạc thấy y như vậy cũng không đành lòng trêu tiếp, tránh cho nhóc con này u sầu lo nghĩ quá nhiều.

Nhưng rồi hắn nghe được Lâm Chức lẩm bẩm: "Minh Ngộ đã đi rất nhiều nơi, có lẽ có thể nhờ hắn tìm giúp."

Ý cười trên mặt Bùi Đạc phai nhạt. Hắn nhấc một lọn tóc của Lâm Chức, hỏi: "Hai người trở nên thân thiết như vậy từ khi nào thế?"

Hồ ly nhỏ mắt sáng long lanh kể: "Sư phụ Minh Ngộ tốt lắm. Mặc dù em là yêu, nhưng em là yêu quái tốt, chuyện này hắn chắc chắn sẽ không từ chối. Mà sư phụ Minh Ngộ cũng rất lợi hại, hắn đã đi qua rất nhiều nơi, bắt rất nhiều yêu quỷ. Hôm nay hắn còn kể cho em nghe rất nhiều chuyện lí thú."

"Trước kia em cảm thấy nhân gian cũng chỉ có vậy, không ngờ còn có rất nhiều nơi không giống với Ô Thành. Nói vậy cũng không đúng lắm, những nơi đó cũng nằm ở Đại Việt, nhưng rất nhiều chỗ không có núi có sông, chỉ toàn cát. Tức là cảnh sắc nhân gian mỗi nơi mỗi khác. Hắn còn kể có dòng sông rất rất lớn, còn rộng hơn cả sông bên ngoài Ô Thành hay sông trong kinh thành, không thấy được bờ bên kia luôn!"

Hồ ly nhỏ hớn hở khoa tay miêu tả độ rộng, trong mắt tràn đầy ao ước.

"Đó gọi là bờ biển, là phần rìa của đại dương."

Mặc dù Bùi Đạc cũng chưa từng tới những nơi đó, nhưng hắn biết chúng từ tranh phong cảnh và những cuốn sách thám hiểm. Trong tủ hồ sơ của Trấn Yêu Tư cũng ghi chép mấy trăm năm trước Trấn Yêu Sư gian khổ chiến đấu với ác giao ngoài biển, chẳng qua là những con yêu có kích thước lớn như vậy đều đã bị lịch sử nhấn chìm.

Hắn chống má nhìn Lâm Chức: "Nghe có vẻ như em muốn đi cùng hắn?"

Lâm Chức vô thức gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

Giọng thiếu niên mềm mại: "Em muốn đi với đại nhân."

Bùi Đạc cười như không cười nhìn y, trầm giọng nói: "Nhóc dối trá này."

Đã ước hẹn với hắn rồi lại đổi ý, giờ còn quên sạch sành sanh.

"Em đâu có." Hồ yêu thanh minh cho mình, sau đó bỗng ôm bụng, cau mày bảo: "Đại nhân, bụng em hơi đau, có phải là con đá em không."

Vẻ mặt y hết sức vô tội, không có vẻ gì là nói dối. Đôi mắt đẹp như đá quý mông lung, hồn nhiên ngây ngô khiến người ta thương yêu.

"Vậy sao, để ta xem."

Bùi Đạc đẩy bàn tay nhỏ ra, ngón tay linh hoạt cởi dây buộc y phục.

Bùi Đạc đâu chỉ muốn xem, còn phải cẩn thận sờ, không thì sao cảm nhận được con mình.

Hoa văn đỏ uốn lượn trên bụng Lâm Chức có vẻ nhạt hơn so với lúc thân mật.

Bùi Đạc còn nhớ nó lúc đỏ thắm nóng hổi, khẽ cười bảo: "Để ta nghe động tĩnh của con."

Khuôn mặt tuấn tú với chất giọng ôn hòa nói ra những lời này, thấm đẫm dịu dàng làm lòng người xao xuyến.

Lâm Chức biết thừa đây là giả, nhưng chính vì biết nên trái tim y càng đập nhanh, ý cười nở rộ trong lòng.

Bùi Đạc tất nhiên không nghe được gì, hắn vốn không phải là vì muốn nghe động tĩnh không tồn tại đó.

Cánh môi miêu tả đường nét của hoa văn, cảm nhận nó dần nóng lên.

Lâm Chức hơi ngửa đầu, nắm chặt ống tay áo, đôi mắt khép hờ.

Ngoại ô kinh thành vào đông càng tĩnh lặng, chỉ nghe được tiếng gió.

Hoa văn trên người Lâm Chức nóng hổi, quần lót đã ướt đẫm, nhưng Bùi Đạc lại ngừng tay.

"Sao ta chẳng nghe được gì hết, con không đá ta, có phải vì không thích ta không?"

Bùi Đạc có vẻ lo lắng, như thể hắn thật sự là người làm cha lần đầu, không có kinh nghiệm nên bối rối, không nghe được động tĩnh của con nên cho rằng đứa nhỏ chưa chào đời không thích mình.

Nghiêm túc tới độ còn cố tình xác nhận với người đang mang thai.

Lâm Chức thầm tặc lưỡi, so chiêu với Bùi Đạc.

Bùi Đạc thấy thiếu niên hồ yêu cuống quít cầm tay mình, đè lên phần bụng bằng phẳng, hổn hển nói: "Thích, thích mà, đại nhân tiếp tục chạm vào đi, con sẽ đá."

Đôi mắt y mông lung, khuôn mặt mỹ lệ thấm đẫm thần thái mê người.

Mắt thanh niên sa sầm, đen đặc không một kẽ hở.

__________________

Bị bắt thi lại vì trong lúc thi tai không hở ra ngoài nên bị nghi ngờ đeo tai nghe, đù má body samsung người ta, tui búi tóc lên thì cũng có thấy được tai đâu vì mặt to =((((( Anyway vì thế nên hôm nay bận thi lại, có 1 chương thôi nhé. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK