• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ry

Trong quán cà phê rất ấm, sự chênh lệch nhiệt độ khi mở cửa ra khiến người ta không khỏi giật mình.

Lâm Chức nhìn đồng hồ đeo tay, lại nhìn thiếu nữ vừa bước ra từ tòa nhà đối diện.

Cô ta tới gần, ánh mắt y lập tức tập trung vào thứ bên trong túi vải buồm.

Đó là một chiếc hộp màu đen, rất dài, vì nó thò ra khỏi túi, trơ trọi trong không khí.

Cái này không có khi Nhiếp Tĩnh Văn đi học, mà hình dạng cái hộp này thật khó để người ta không liên tưởng tới khả năng bên trong cuộn tròn một bức tranh.

Là bức tranh cổ đó?

Không, không thể nào, nếu đúng vậy thì sao cô ta dám thản nhiên mang ra ngoài như vậy. Nửa tháng trước Vi Cẩm Vinh đã từ chức, nếu hắn vòng về đây giấu đồ thì chắc chắn công ty đã tra được.

Chẳng lẽ đây là Vi Cẩm Vinh bố trí? Hắn chưa chạy, hàng chưa giao cho người khác?

Ngắn ngủi mấy giây, trong đầu Lâm Chức lướt qua rất nhiều ý nghĩ. Công ty và y đều biết rõ, Vi Cẩm Vinh đã mang theo hàng chạy trốn, đây là một kế hoạch tinh vi. Chẳng qua công ty không thể thừa nhận với cố chủ, vì nếu làm vậy trách nhiệm hoàn toàn rơi trên người họ, họ thà rằng Vi Cẩm Vinh bị giết.

Nhiếp Tĩnh Văn thấy thanh niên tóc đen đứng dưới bậc thang nhìn mình, dừng bước.

Lâm Chức lên tiếng: "Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Nhiếp Tĩnh Văn không muốn giao lưu với thanh niên tự xưng là bạn trai của thầy lắm, vì cô chưa từng nghe nói thầy có bạn trai. Thầy cũng chưa từng có biểu hiện là có người yêu, trong cuộc sống không hề có dấu vết của người này. Anh ta đột nhiên xuất hiện, cô lấy cái gì để tin tưởng.

Còn nữa, coi như anh ta là bạn trai của thầy thật đi, anh ta lại chẳng biết gì về thầy, thầy cũng không tiết lộ, chứng tỏ người này không quan trọng.

Có điều thanh niên này đẹp thật, khi bị y nhìn chăm chú, trong lòng cô có một cảm giác xấu hổ và sợ hãi.

Cho nên giọng điệu Nhiếp Tĩnh Văn trở nên bực bội và mất kiên nhẫn.

"Tôi đã nói là tôi không biết thầy đi đâu, chúng tôi không có liên lạc với nhau, anh đừng có hỏi nữa được không!"

Lâm Chức không để ý thái độ của cô ta, thái độ càng gay gắt càng chứng tỏ cô ta có vấn đề.

Y tới đây cũng không phải để trình diễn tiết mục chính cung đánh ghen, mỉm cười với Nhiếp Tĩnh Văn: "Trước khi đi anh ấy không nói cho cô biết anh ấy phải đi làm một việc rất quan trọng à?"

Nhiếp Tĩnh Văn lập tức đáp: "Không."

Lâm Chức thở dài, phản ứng của Nhiếp Tĩnh Văn dễ đoán như vậy, rốt cuộc mục đích của Vi Cẩm Vinh là gì.

"Xem ra cô còn chưa đủ quan trọng với anh ấy. Anh ấy đã kể cho tôi nghe về cô, tôi còn tưởng... Xem ra cô đúng là không giúp được gì, tôi đã nghĩ ít nhất cô sẽ lo cho sự an nguy của anh ấy."

Lâm Chức thoải mái bịa đặt, quan sát phản ứng của Nhiếp Tĩnh Văn, lập lờ nước đôi như thể tiết lộ rất nhiều thông tin lại như chẳng nói cái gì.

Nhiếp Tĩnh Văn không nhịn được: "Khoan đã, anh nói vậy là có ý gì?"

"Thầy kể cho anh về tôi, thầy nói tôi cái gì?"

"Thầy đã gặp chuyện gì ư?"

Cô ta liên tục đặt câu hỏi, ngón tay căng thẳng nắm chặt mép túi.

"Cô không biết à, anh ấy mất tích rồi."

Nhiếp Tĩnh Văn nghe vậy lại nhẹ nhàng thở ra, nhưng nhìn đôi mắt tưởng như có thể đọc hết ý nghĩ của mình, cô rùng mình, vô thức há miệng muốn giải thích. Thanh niên lại cắt ngang.

"Ý của tôi là anh ấy thật sự mất tích, rất có thể đã xảy ra chuyện. Dù anh ấy có để lại lời nhắn khiến cô cảm thấy anh ấy rất an toàn thì đó chỉ là thì quá khứ thôi, nếu không tôi cũng không phải bay về nước tìm anh ấy. Cô đã hiểu chưa? Nếu cô biết gì thì tốt nhất nói cho tôi, có lẽ sẽ giúp được anh ấy."

"Còn việc anh ấy kể về cô như thế nào, cô chắc chắn là mình muốn nghe chứ?"

Lâm Chức am hiểu dẫn dắt người khác làm ra phản ứng mình muốn. Hai tiếng trước, lần đầu gặp, Lâm Chức đã có thể đoán được đại khái quan hệ giữa Vi Cẩm Vinh và Nhiếp Tĩnh Văn. Không cần biết họ đã đi tới bước nào, nhưng Nhiếp Tĩnh Văn chắc chắn không thể trở thành người yêu danh chính ngôn thuận, mà chỉ là mối tình bên lề. Thậm chí còn tệ hơn, rất có thể vẫn chỉ đang mập mờ, cô bé này đơn phương Vi Cẩm Vinh.

Nhiếp Tĩnh Văn không biết thân phận thật của Vi Cẩm Vinh, thích hắn lại không lo lắng khi nghe tin hắn mất tích, chứng tỏ Vi Cẩm Vinh đã nói gì đó với cô nàng.

Một cô gái chỉ cần người của BV hoặc là cảnh sát ép hỏi vài câu đã không giấu được, chứng minh Vi Cẩm Vinh chỉ muốn lợi dụng cô ta, càng miễn bàn trong tay cô nàng còn có một cái hộp giống như là chứa hàng hóa.

Nhiếp Tĩnh Văn hơi hoảng, khuôn mặt của thanh niên trước mắt pha trộn với thầy.

"Tôi không biết gì hết, thầy không nói gì với tôi, tôi phải về."

Cô lắc đầu, cứ thế đi qua Lâm Chức.

Dường như sợ bị đuổi kịp, cô nàng còn bắt đầu chạy.

Nhiếp Tĩnh Văn cắm cúi chạy về phía trước, vai đột nhiên đau nhói, cô bị người ta va vào, ngã ra đất.

Túi vải trong tay bị lôi đi, giấy bút rơi tán loạn, chiếc hộp màu đen đã biến mất.

Nhiếp Tĩnh Văn ôm bả vai đau đớn, con ngươi nở to, thoáng thấy có người chạy qua mình.

Kẻ lấy đi cái hộp là một người đàn ông mặc áo khoác nâu, Lâm Chức thấy rất rõ, mà mục đích của kẻ kia chỉ có một. Y lập tức đuổi theo.

Hàng hóa lần này từ lúc ở nước ngoài đã bị theo dõi, trong nước cũng chưa chắc an toàn, dù giao được tới tay cố chủ thì e là vẫn sẽ có người muốn đánh cắp.

Không chỉ có công ty và cố chủ đang tìm Vi Cẩm Vinh, còn những kẻ khác nữa!

Ngay giây đầu tiên bắt đầu đuổi theo kẻ kia, Lâm Chức đã nhấn nút thông tin trên người, gửi tín hiệu cho công ty.

Gã áo khoác có vẻ hết sức quen thuộc khu này, cũng may Lâm Chức có 01 hỗ trợ nên mới không bị mất dấu.

Lâm Chức đuổi theo gã vào trong một khu mua sắm cỡ lớn. Hôm nay là Chủ Nhật nên rất đông người, y và gã chạy vào lối thoát hiểm, chợt cảm nhận được nguy hiểm, Lâm Chức theo bản năng nghiêng người tránh.

Cả hai đánh nhau trong lối thoát hiểm. Nền tảng của nguyên chủ không được như gã áo khoác, Lâm Chức đấm gã một quyền mà tay tê rần, hiển nhiên đối phương cũng là dân chuyên nghiệp. May mà ở thế giới trước làm hồ yêu nên Lâm Chức đã luyện được vài phản xạ, linh hoạt né tránh công kích trí mạng, lưỡi dao kẹp giữa ngón tay đâm về phía gã kia.

Dao xé rách áo, nhưng gã dùng chính cái hộp chặn đòn của Lâm Chức, sau đó nhảy xuống lầu.

Lâm Chức chạy tới cuối ngõ, gã kia đã trèo tường qua. Khi Lâm Chức nhảy qua tường, một người đột nhiên nhảy xuống từ ban công trên lầu hai, vung dao với y.

Lâm Chức giơ khuỷu tay đánh người nọ, bị cầm chân, gã áo khoác đã cầm theo chiếc hộp biến mất.

Người chặn đường Lâm Chức cũng không dây dưa, thấy đồng bọn đã thoát thì cũng chạy.

Bên kia, tổng bộ của BV ở trong nước nhận được tín hiệu của Lâm Chức, lập tức thu xếp người tới hỗ trợ.

Tín hiệu của Lâm Chức di chuyển liên tục, khi nhóm người của BV chạy tới, điểm tín hiệu đã ở yên gần một phút. Nghe được tiếng bước chân, bọn họ siết chặt vũ khí, nhìn thấy Lâm Chức đi ra, người phụ nữ cầm đầu lập tức hỏi.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Lâm Chức cau mày giải thích, người kia lập tức thông qua tai nghe ra lệnh khống chế Nhiếp Tĩnh Văn, sau đó nhìn thanh niên.

"Có vẻ như cậu bị thương, muốn đi xử lý không?"

Chị ta ngửi được mùi máu, cũng may nơi này là Trung Quốc, còn đang là ban ngày, kẻ kia không dám vi phạm lệnh cấm dùng súng, nếu không chưa biết Lâm Chức sẽ ra sao.

Lâm Chức lắc đầu: "Không cần, vết thương nhỏ thôi, tôi đi cùng các người."

Nhiếp Tĩnh Văn bị giật đồ xong đứng im tại chỗ đợi một lúc lâu, đợi mãi không thấy Lâm Chức quay lại, mới hốt hoảng về trường.

Hôm nay là Chủ Nhật, ba bạn cùng phòng đều không ở kí túc xá, nên khi cửa bị người bên ngoài mở ra, cô cũng không nghĩ nhiều, cho tới khi thấy một khuôn mặt xa lạ.

"Nhiếp Tĩnh Văn đúng không, chúng tôi có vài việc cần hỏi em, phiền em theo chúng tôi một chuyến."

Người phụ nữ giơ lên chứng minh của mình, Nhiếp Tĩnh Văn sững sờ, mặc quần áo đi giày tử tế theo người nọ ra ngoài.

Trong phòng thẩm vấn ở cục cảnh sát, Nhiếp Tĩnh Văn căng thẳng không thể giấu được, lắp bắp kể hết mọi chuyện.

"Cháu không biết trong hộp đó có gì, thầy chỉ dặn cháu hôm nay mang cái hộp đó gửi tới một địa chỉ. Thầy dặn tuyệt đối không được mở ra xem nên cháu không mở. Cái hộp đó rất nhẹ, cảm giác bên trong không có gì hết."

"Địa chỉ gửi được lưu trong điện thoại của cháu. Trước khi từ chức, thầy có nói với cháu là thầy ấy chuẩn bị đi làm một chuyện rất quan trọng, cháu không cần hỏi nhiều, chỉ cần làm theo những lời thầy dặn là được. Thầy ấy bảo đợi xong việc rồi thầy ấy sẽ dẫn cháu ra nước ngoài, chúng cháu sẽ được sống thoải mái."

"Thầy còn nói nếu thứ đó bị lấy mất cũng không sao, có ai tới hỏi thì cháu chỉ cần nói thật thôi."

Bên ngoài phòng thẩm vấn, quản lý trong nước của BV nhìn chằm chằm thiếu nữ bên trong, lạnh lùng nói: "Tôi còn tưởng hắn và bọn côn trùng luôn quấn lấy chúng ta là một, xem ra cố chủ của hắn là một bên khác."

Hàng hóa tới tay Vi Cẩm Vinh, ngoài BV theo dõi ra thì còn có những kẻ muốn đánh cắp nó. BV tưởng là Vi Cẩm Vinh cấu kết với những kẻ kia phản bội công ty, nhưng tình huống hiện giờ lại rối ren một cách kì lạ.

Lâm Chức không đáp. Ai cũng có thể nhìn ra sự ngây thơ của Nhiếp Tĩnh Văn, dù Vi Cẩm Vinh có chạy thoát thành công không thì hắn cũng sẽ không trở lại đón cô nàng. Hắn chỉ coi Nhiếp Tĩnh Văn như một quân cờ, hoàn toàn không quan tâm sống chết của cô gái này.


Dám chắc trong cái hộp đó không có gì, kẻ cướp được hộp phát hiện mình bị đùa bỡn kiểu gì cũng sẽ trở lại tra hỏi Nhiếp Tĩnh Văn.

Cho dù cô bé này bị người bên phía họ phát hiện thì Nhiếp Tĩnh Văn cũng không tránh được kết quả bị thẩm vấn, bị trông coi như này.

Cảnh sát thẩm vấn tiết lộ sự thật cho Nhiếp Tĩnh Văn, nói cho thiếu nữ biết Vi Cẩm Vinh đã ăn trộm một thứ rất quan trọng, hiện đang bị truy nã. Ngoài ra còn có những kẻ xấu khác dòm ngó thứ đó, rất có thể sắp tới bọn kia sẽ trở lại tìm cô.

Nhiếp Tĩnh Văn sốc nặng, hoảng loạn một hồi, lầm bầm mãi "không thể nào" "tại sao lại như vậy", không khống chế được cảm xúc.

Đứng trước tình yêu và quốc gia, tất nhiên Nhiếp Tĩnh Văn sẽ tin cái sau hơn, nên sau một hồi, cô cũng khai thật.

Một năm trước cô quen Vi Cẩm Vinh nhờ chương trình phụ đạo, cô có thiện cảm với hắn, mà hắn cũng tỏ thái độ mập mờ.

"Thầy không muốn yêu đương với cháu, nói là không thích loại quan hệ đó. Nhưng thầy đối xử với cháu rất tốt, còn cho cháu rất nhiều tiền tiêu. Có đôi khi cháu cảm giác như thầy đang dùng tiền để bao nuôi tình nhân, nhưng rất nhiều lần cháu tự nhủ với bản thân là thầy chỉ không thích bị trói buộc thôi."

"Thầy rất bận, chúng cháu ít khi gặp mặt. Lần này thấy cũng chỉ nói với cháu là làm xong việc kia, thầy sẽ ở bên cháu. Thầy còn dặn cháu không cần phải lo nghĩ nhiều, ai tới bảo cháu thầy mất tích hay xảy ra chuyện cũng không được tin."

"Thầy bảo cháu chọn lớp một giáo viên khác, đi học như thường lệ. Thế nên cháu mới không đòi tiền từ bên trung tâm mà chuyển sang học lớp khác. Hôm nay là buổi học cuối, thầy dặn cháu lấy cái hộp bên trong tủ chứa đồ, mang đi gửi tới một địa chỉ."

"Sau khi thầy từ chức chúng cháu cũng không còn liên lạc nữa, những cái khác cháu không biết. Chú cảnh sát, cháu thật sự không biết hắn là loại người này, cháu không biết hắn muốn làm chuyện như vậy, cháu thật sự không biết."

Nhiếp Tĩnh Văn sắp khóc rồi, cô đột nhiên nhớ ra: "Các chú có thể đi hỏi thanh niên này. Cháu không biết anh ta tên là gì, nhưng anh ta nói mình là bạn trai của thầy. Cháu không biết có phải là thật không, nhưng hình như người đó biết thầy đang làm gì, còn đuổi theo cái người cướp hộp kia, các chú có thể đi điều tra anh ta."

Cảnh sát dùng kĩ thuật thẩm vấn, bắt lấy vài chi tiết hỏi đi hỏi lại để xác nhận lời Nhiếp Tĩnh Văn là giả hay thật, còn địa chỉ mà Nhiếp Tĩnh Văn cung cấp đã có người đi kiểm tra.

Khi Nhiếp Tĩnh Văn bị mang ra khỏi phòng thẩm vấn, gặp Lâm Chức đứng bên ngoài, cô nàng mở to mắt: "Chính là anh ta!"

Nhưng thấy người xung quanh chẳng có phản ứng gì, có ngu tới mấy cũng hiểu ra mọi chuyện.

Là một người bình thường bị cuốn vào chuyện này, Nhiếp Tĩnh Văn cay đắng.

Những người này, rốt cuộc câu nào mới là thật.

Lâm Chức bỗng hỏi: "Cô có từng mua táo cho Vi Cẩm Vinh không?"

Nhiếp Tĩnh Văn lắc đầu: "Thầy không ăn táo nên tôi chưa từng mua."

Lâm Chức không hỏi nữa. Y cũng không mấy để tâm tung tích của bức họa kia, nhưng y quan tâm việc Vi Cẩm Vinh còn sống hay đã chết.

Vì cái này quyết định tiếp theo y sẽ đi con đường "người anh dâu đáng thương góa chồng", hay là "người yêu tuyệt vọng bị cắm sừng".

Trời dần tối, đèn đường sáng lên.

Cảnh Tầm nhìn thời gian, liên tục nhìn ra cửa.

Chừng 9 giờ mới có tiếng chuông vang lên.

Gã vội vàng đi ra, tới gần cửa thì bước chậm lại, mở cửa.

Thanh niên ra ngoài một ngày có vẻ rã rời, nhẹ nhàng chào hỏi gã.

Cảnh Tầm thấp giọng hỏi: "Có tin tức không?"

Lâm Chức lắc đầu, tâm trạng hiển nhiên rất sa sút.

"Tôi muốn mượn phòng tắm một chút."

Cảnh Tầm gật đầu, bảo: "Anh dùng cái trong phòng tôi đi."

Cái ở trong phòng cho khách chỉ là nhà vệ sinh, không có chỗ tắm.

"Cảm ơn cậu, làm phiền rồi. E là hôm nay tôi lại phải quấy rầy cậu một đêm, sáng mai tôi sẽ đi."

"Không sao, để tôi thu dọn phòng cho khách."

Giữa bài xích và tiếp nhận, Cảnh Tầm chọn cái sau.

Đối với Cảnh Tầm mà nói, vẽ tranh là chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống, gã sẽ không để bất cứ thứ gì có thể giúp gã vẽ ra bức tranh hoàn hảo nhất đi mất.

Thấy vẻ ngạc nhiên của Lâm Chức, Cảnh Tầm gượng gạo giải thích: "Dù sao cũng là anh tôi, tôi sẽ giúp anh nghe ngóng."

"Vậy làm phiền cậu, tôi sẽ cố gắng để không gây ảnh hưởng đến cậu. Tôi biết lúc sáng tác không ai thích bị quấy rầy, cậu có thể coi tôi như không khí."

Người yêu của anh trai quá lễ độ, dù là tình thế cho phép ở nhờ, y vẫn có vẻ áy náy.

Thanh niên sao biết được khoảnh khắc y đặt chân vào biệt thự này, mỗi camera vận hành ở đây đều là để nhìn trộm y.

Cảnh Tầm không nói gì, nhìn thanh niên cầm quần áo vào phòng ngủ của mình.

Khi y đi ngang qua, gã bỗng ngửi được mùi máu cực nhạt.

Từng ngâm mình trong thứ mùi này một thời gian dài, Cảnh Tầm rất nhạy cảm với nó.

Thế nên ngay khi Lâm Chức đóng cửa phòng, Cảnh Tầm mở theo dõi lên.

Mở lên mới nhớ mình không lắp máy quay trong nhà tắm.

Trong lúc gã do dự không biết có nên lắp không, thanh niên trên màn hình cởi áo ở trước cửa phòng tắm, sau đó đứng trước chiếc gương to trong phòng.

Áo len màu đen bị trút bỏ, trên phần lưng trắng nõn có một vệt đỏ chạy dài rất nổi bật.

Khuôn mặt mỹ lệ của thanh niên không còn sự mềm mại rã rời như lúc ở trước mặt cậu em chồng, mà hơi cau mày, có vẻ khó chịu với loại phiền toái này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK