Edit: Ry
Lâm Chức hào hứng kể cho Bùi Đạc nghe nội dung câu truyện. Truyện kể rằng ở một thôn làng thuộc một châu nào đó trong Đại Việt, có một thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều, nghe lệnh cha mẹ và người mai mối, gả cho thầy đồ trong thôn.
Hai người cưới xong vẫn luôn vợ chồng hòa hợp, ngọt ngào vô cùng, tiếc rằng tiệc vui chóng tàn, thầy đồ mắc bệnh nặng qua đời.
Thiếu nữ trở thành quả phụ, khóc đứt ruột gan.
Vốn dĩ đây phải là chuyện khiến người ta tiếc thương, nhưng dân làng lại đồn rằng quả phụ thật ra là hồ ly tinh hóa thành, nàng hút cạn tinh khí của chồng nên thầy đồ mới chết.
Chuyện này là vô căn cứ, nhưng vẫn có người tin, bởi sau khi gả cho thầy đồ, thiếu nữ ngày càng xinh đẹp. Quả phụ khóc sướt sướt giải thích là bởi vì phu quân đối xử với nàng cực kì tốt, nhưng đồn đại trong thôn vẫn ngày càng cháy mạnh, dẫn tới quả phụ bị đuổi khỏi thôn. Nàng vốn định nhảy sông tự vẫn, lại phát hiện mình mang thai, trong bụng là đứa con của người chồng vừa qua đời.
"Tại sao con người cứ thích ví von người đẹp với hồ ly tinh vậy? Nếu là hồ yêu thật, tụi em sẽ không để con người sống lâu như vậy."
Lâm Chức kể một hồi còn chen thêm cảm nghĩ của bản thân, Bùi Đạc vuốt bụng y, gật đầu biểu thị đồng ý.
Hắn hỏi: "Sau đó rồi sao, quả phụ không sống nổi nên gả cho người khác à?"
"Vâng, trong thôn có ác bá thèm muốn sắc đẹp của nàng, nàng được thợ săn cường tráng cứu ra. Quả phụ cảm động bởi tấm chân tình của thợ săn, tới trước mộ của chồng cũ thông báo, hi vọng chồng cũ sẽ đồng ý cho nàng tái giá."
"Nàng vứt xuống trước mộ chồng cũ ba đồng tiền xu, nếu cả ba đều là mặt ngửa thì đó là đồng ý."
"Nàng ném tiền xu ra, thế mà cả ba cái đều là mặt ngửa."
"Đại nhân, chuyện đó có thật không?"
Câu truyện này không dài, là một truyện ngắn trong tuyển tập. Lâm Chức còn cố tình lược bỏ chi tiết quả phụ bị ác bá đùa giỡn và ngọt ngào với thợ săn, vì mấu chốt không phải là kể chuyện, mà y muốn mượn chuyện dẫn dắt chủ đề.
Bây giờ Bùi Đạc vẫn không nói gì với y chuyện sau này, hắn không nói thì Lâm Chức sẽ chủ động hỏi.
Y lấy ra chủ đề Bùi Đạc đã cố ý né tránh, dùng góc nhìn của mình để trấn an Bùi Đạc, để hắn có thể hoàn toàn yên tâm.
"Đúng là rất nhiều nơi lưu truyền những chuyện như vậy, nó cũng có thể xảy ra, nhưng xác suất xảy ra dựa theo tình tiết của câu truyện này lại không lớn. Khi đó không phải là lúc thầy đồ mới chết, cũng không phải tuần đầu hồn về, thầy đồ kia cũng không có công đức trong người, không được người ta cung phụng tế bái, thế nên khả năng xảy ra là cực nhỏ."
Bùi Đạc dựa theo góc độ của Trấn Yêu Sư, bàn luận với Lâm Chức tỉ lệ người hóa quỷ sau khi chết.
"Trừ khi hắn một mực không dứt bỏ được, chấp niệm quá mãnh liệt, không thể đầu thai, như vậy hắn sẽ trở thành oán quỷ, nếu từng hại người thì trở thành lệ quỷ. Hắn sẽ còn dần quên đi chuyện khi còn sống, có rất nhiều quỷ không biết tại sao mình lại thành quỷ, ngơ ngơ ngác ngác."
Đây cũng là lí do trước kia Bùi Đạc không cân nhắc việc trở thành quỷ để kéo dài tuổi thỏ, không những dễ dàng mất lí trí mà còn vì hắn không có gì quá quyến luyến nhớ mong.
Bùi đại nhân nhìn Lâm Chức, cong môi cười hỏi: "Nếu em mang theo con của ta gả cho người khác, còn tới mộ ta ném ba đồng tiền hỏi ý, em đoán là ta sẽ trả lời như thế nào?"
Lâm Chức đáp ngay: "Tất cả úp xuống."
"Sai."
Ngón tay hắn móc lấy một sợi tóc tím, gối lên vai y, ý cười trong mắt càng đậm.
Lâm Chức cảm nhận được hơi ấm sau lưng, tuy nhiệt độ cơ thể của Bùi Đạc thấp, nhưng hắn vẫn là người, hơi thở nóng ấm rơi trên cổ.
Thấy Bùi Đạc bảo sai, Lâm Chức hơi ngạc nhiên. Y không cho rằng Bùi Đạc sẽ đồng ý, sai có nghĩa là đáp án của y không phải phản ứng Bùi Đạc sẽ làm, không có nghĩa là Bùi Đạc sẽ cho ba đồng tiền ngửa mặt.
"Nếu là ta, ba đồng tiền đó sẽ hóa thành tro bụi."
Bùi Đạc nói vậy, hôn lên cổ Lâm Chức.
Âm thanh của hắn vẫn đẫm ý cười, nhưng lời nói ra lại chẳng phải cái gì lương thiện cho cam.
"Không những thế, ta sẽ không yếu như tên thầy đồ trong truyện đâu. Cần gì thợ săn ra sân, tên ác bá đó dám trêu chọc em một câu, đêm hôm đó gã sẽ bị lệ quỷ lấy mạng."
Bùi Đạc ngửi tóc mỹ nhân, trên mặt vẫn là vẻ hiền hòa, trong mắt lại tụ đầy tàn bạo.
"Cho nên không cần phải lo chuyện ta chết rồi em gả cho ai. Tiểu hồ ly, ta chết cũng sẽ trông coi em, thế nào?"
Bùi Đạc trêu chọc nói, lại lộ ý đồ chân thực.
Hắn tất nhiên sẽ không để quả phụ của mình đến trước mộ hỏi hắn chuyện tái giá. Nếu có xảy ra, hắn không những muốn xoắn nát ba đồng tiền, mà còn muốn nhốt quả phụ vào phòng, để y hiểu cho rõ ai mới là phu quân của mình, dù lớn bụng cầu xin tha thứ cũng vô dụng.
Lời lẽ khiến người ta không rét mà run, lạnh cả sống lưng, yêu hồ trong ngực Bùi Đạc lại như không phát hiện, còn cười khúc khích: "Được rồi, đại nhân phải giữ lời đấy nhé. Có gì em sẽ dùng yêu lực che chở ngài, sẽ không để ngài bị đạo sĩ hay hòa thượng Trấn Yêu Sư thu đi. Nhưng mà em hi vọng đại nhân sống lâu hơn cơ."
Bùi Đạc nhướng mày: "Được. Ta sống lâu trăm tuổi, mặt mày nhăn nheo răng rụng sạch em cũng sẽ không chê ta?"
Lâm Chức trầm ngâm như đang tự hỏi.
Bùi Đạc cảm nhận được sự do dự của y, lập tức nhéo má cười mắng: "Nhóc vô lương tâm."
Trong tiếng cười đùa, dường như chuyện sống chết cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Bùi Đạc đăm chiêu một hồi, nói không chừng chết sớm thành quỷ hắn còn có thể duy trì dung nhan, chứ sống lâu lại phải chú ý tìm hiểu thuật trú nhan.
Ai bảo hắn nhìn trúng một con hồ yêu vô tâm chứ, còn rất thẳng thắn.
Lâm Chức vội nói: "Em có nói là mình ngại đâu, đại nhân đừng oan uổng em vậy chứ. Hồ tộc tất nhiên có cách để người ta trở nên đẹp hơn rồi, em cũng sẽ nghĩ cách."
Tiếng hồ yêu nhỏ dần trong ánh mắt cười như không cười của Bùi Đạc, sau đó lúng túng nói: "Không nói chuyện đó nữa, với cả em cũng đâu phải quả phụ mặc người ta nắm như trong truyện. Kể cả đại nhân chết thì em cũng còn lâu mới tự sát theo ngài."
Lời này khiến tim Bùi Đạc thắt lại, ý cười cũng nhạt hơn. Hắn biết hồ yêu sẽ không làm vậy, cũng không hi vọng y làm vậy, nhưng nghe Lâm Chức thẳng thắn nói ra, hắn vẫn thấy khó chịu.
Sau đó hồ yêu nói tiếp: "Chết thì không làm được gì hết, em còn rất rất nhiều việc phải làm thay đại nhân, sao có thể chết được."
"Ồ? Ta còn chuyện gì cần em làm thay vậy?"
Còn có rất nhiều nữa chứ?
Lâm Chức khơi dậy hứng thú của Bùi Đạc, muốn tử tế nghe cho hết. Ngày thường hắn không khiến hồ ly làm việc thay mình, nhóc con này còn chẳng hay biết gì với đủ thứ hắn đã bố trí, định giúp hắn cái gì đây, hắn còn chưa bàn giao hậu sự mà.
Lâm Chức giơ ngón tay bắt đầu liệt kê: "Em phải giúp ngài để ý Bùi Vân Chi, tránh cho cháu gái bị người ta ức hiếp. Em còn phải giúp ngài xem Chủ Tư mới là người như thế nào, có phù hợp với mong muốn của ngài không. Em còn phải xem những người kia khắc gì trên bia của ngài, người nhà họ Bùi có tử tế cung phụng ngài không, có mang ngài vào từ đường không."
"Về sau lễ Tết em xem ai dám bất hiếu không cung phụng ngài, em sẽ dạy cho hắn một bài học, xem ai còn dám qua loa nữa."
Hồ ly nhỏ kể lể xong, lời cuối gần như là lẩm bẩm cho mình nghe: "Hay là đại nhân bảo họ chuẩn bị sẵn một cái miếu đi, như vậy hương hỏa sẽ nhiều hơn. Còn phải dùng vàng đắp, khắc đầy phù lục để yêu tà bất xâm. Không đúng, vậy không được, lợi hại quá chặn luôn cả em ở ngoài thì phải làm sao, lỡ có tróc sơn em cũng không sửa lại cho ngài được."
"Đại nhân thấy không, em có nhiều việc cần làm như vậy."
Hồ ly nhỏ ngửa đầu nhìn Bùi Đạc, lại bị che mắt, đón nhận nụ hôn tưởng như muốn nuốt chửng mình.
Đôi mắt nâu nhạt của thanh niên ướt át sương mù của vùng núi xa xăm, bị hắn che giấu.
Hắn không ngờ Lâm Chức sẽ nghĩ những chuyện này. Hắn chưa bao giờ bận tâm tới cái nhìn của người đời, chưa bao giờ quan tâm sau khi mình chết có được tế bái không.
Từ giây phút hắn vào cung làm thái giám, hắn đã không nghĩ tới việc sau khi chết có người quẳng bồn*, có người tưởng nhớ.
*Một tập tục trong mai táng của Trung Quốc, khi khởi quan, con trai/cháu trai trưởng của người chết sẽ quăng vỡ một cái bồn, quăng càng mạnh vỡ càng mảnh càng tốt, càng nhiều mảnh vỡ thì người chết càng được nhiều năm nhiều đời bình an êm ấm, hàm ý là "toái toái bình an", chơi chữ toái (vỡ vụn/mảnh vụn) 碎, với chữ tuổi/năm 岁.
Hắn với gia tộc chỉ mong không thẹn với lương tâm, chưa từng quan tâm họ sẽ báo đáp ra sao, nhưng hồ ly nhỏ lại nghĩ đến.
Có lẽ y đã phải tìm hiểu rất nhiều quan niệm của nhân thế, tâm tư chí thuần, chân thành như vậy.
Hôn sâu kết thúc, Bùi Đạc nỉ non: "Vậy ta phải sống lâu hơn một chút, để đốc thúc con cháu, không thể để mình em bận bịu được."
Bùi Đạc còn có rất nhiều chuyện chưa làm, giờ phút này hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm như mọi thứ được dỡ xuống.
Có thứ gì đó đã được hắn hoàn toàn buông bỏ, không còn gông xiềng quấn thân.
Nhưng Bùi Đạc nói thì nói vậy, giờ người để Lâm Chức bận không nghỉ được lại là hắn.
Linh lực đậm đặc chồng chất trong cơ thể mãi không tan khiến hồ yêu mang thai đáng thương dù trong giấc mộng cũng không thể yên bình. Hết lần này tới lần khác Bùi Đạc há miệng ra là lật ngược phải trái, nói là con cần có linh lực sung túc mới sinh ra khỏe mạnh được, dễ nuôi hơn.
Cuối cùng Lâm Chức chỉ có thể đỏ mắt cằn nhằn đâu có chuyện đó, nhưng vẫn lại bị người xấu bóp cái đuôi cái hiện ra vì yêu lực bất ổn, không thể trốn tránh.
Đầu tháng 2, khói liễu xanh xanh.
Cuộc sống của Lâm Chức rất thong dong tự tại, nhiều người lại rơi vào cảnh nước sôi lửa bỏng.
Án bán quan chức chỉ là bắt đầu, môn sinh của Hoắc tướng như một chuỗi dây rắc rối, thậm chí còn liên lụy tới một án gian lận khoa cử từ hai năm trước.
Hoàng Hậu trong cung cũng không được bình an, nàng ta ngồi được ở địa vị này là nhờ cha mình. Nếu Hoắc tướng có chuyện, nàng tất nhiên cũng không sống yên.
Hoàng Đế ngày ngày sứt đầu mẻ trán, một bên rõ ràng là đồng minh, gã có làm gì cũng phải giữ được Hoắc tướng, tránh cho thế lực lại sụt giảm. Nhưng Bùi Đạc áp sát từng bước, ép cho gã chỉ còn hai con đường để đi.
Một là giữ Hoắc tướng, cái giá là để Phong Châu cho Bùi đảng chiếm đóng, đối đầu với Lục vương gia. Hai là vứt bỏ Hoắc tướng, tiếp tục bắt tay với Lục vương gia.
Con đường nào gã cũng không muốn, có điều giữa hai lựa chọn, gã vẫn chọn cái đầu. Nhưng Phong Châu không phải gã muốn nhả là nhả, Lục vương gia mất con trai trưởng như con chó dại, hung ác nhìn bọn họ chằm chằm, Thất vương gia lại bàng quan, Hoàng Đế thật sự bất lực.
Gã vốn không phải người tài ba, khi Phụ Hoàng ốm yếu, các anh em đều tham dự tranh đấu, Nhị ca Tam ca Ngũ ca Lục ca Thất ca, còn có Thập đệ bằng tuổi gã.
Cuối cùng là Nhị ca hóa điên, Tam ca tự thiêu, Ngũ ca được ban chết, Thập đệ thủ Hoàng Lăng, Lục ca và Thất ca thành chó nhà có tang, gã thành Hoàng Đế.
Hoàng Đế ngồi trên long ỷ cao quý, nhìn xuống Bùi Đạc, nhìn thanh niên vẫn ôn hòa điềm tĩnh như bao ngày, im lặng đưa ra đáp án.
Bùi Đạc còn chẳng thèm nghĩ, thậm chí đang mất tập trung nhớ mong lá thư gửi đến Trạch Xuyên.
Mấy ngày trước hắn gửi, ra roi thúc ngựa, hẳn là hôm nay sẽ đến.
Trạch Xuyên, Bùi phủ.
Bác của Bùi Đạc, tức ông nội của Bùi Vân Chi, hiện đang là tộc trưởng của Bùi thị, nhận được thư xong lập tức triệu tập con trai con dâu tới từ đường.
Bùi Niên, cha của Bùi Thịnh hỏi: "Đại ca, có chuyện gì sao?"
"Mở gia phả, thêm người mới. Bùi Đạc viết thư nói có thê tử."
Ai nấy đều chấn động, nhưng cũng có phần mừng, nhao nhao hỏi cặn kẽ.
"Trong thư không viết là con nhà ai, chỉ có tên, họ Lâm, tên Chức."