- Nếu Dương San đã không có việc gì thì chúng ta đi.
Vân Thanh cũng mở miệng nói, nàng thật sự không muốn cùng Hạ Thiên mướn phòng ở đây.
- Được.
Hạ Thiên tất nhiên cầu còn không được, cuối cùng hắn có thể cùng chị Vân Thanh đi đền bù tổn thất tối qua.
Khi thấy Hạ Thiên sảng khoái đáp ứng thì Vân Thanh cũng biết người này có ý gì, trong lòng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ. Sắc lang này cả ngày chỉ nghĩ như vậy thôi sao? Không biết mệt mỏi à?
- Tôi muốn đi dạo chơi trong huyện thành.
Vân Thanh không muốn mỗi ngày đều cùng Hạ Thiên rong ruổi trên giườn, vì vậy nàng nói.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Thị trấn rách rưới này có gì mà đi dạo?
Hạ Thiên có chút không vui.
- Lúc còn nhỏ tôi cũng có thời gian ở đây, tôi muốn xem bây giờ có gì khác biệt.
Vân Thanh tìm lý do, tất nhiên đây cũng là ý nghĩ thật sự của nàng. Trước đó nàng muốn quên đi những sự việc phát sinh ở đây, quên đi những ký tức khổ sở, nhưg bây giờ nàng phát hiện càng quên càng nhớ, có lẽ nàng nên đi đối diện với những ký ức này, đây là điều cần làm.
Hạ Thiên dù không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn phải cùng Vân Thanh đi dạo cả buổi sáng, đi dao quanh thị trấn một lần. Đến trưa Vân Thanh còn kéo Hạ Thiên vào một nhà hàng thịt bò Hồ Nam ăn cơm, gọi hai tô mỳ bò, cả hai ăn rất say sưa. Theo lời Vân Thanh thì quán ăn này mở ra hơn hai mươi mấy năm rồi, khi nàng mới sáu tuổi thì thường ăn bữa sáng ở đây, hơn nữa trước kia chỉ thường xuyên ăn sáng, hôm nay ăn cơm trưa ở đây lần đầu tiên.
Nhưng sau khi ăn xong thì Vân Thanh cũng có chút buồn bực, vì nàng cảm thấy hương vị thức ăn bây giờ hình như có chút không giống so với ấn tượng của nàng.
Buổi chiều Vân Thanh cuối cùng cũng không đi đạo thị trấn, nàng cùng Hạ Thiên quay về khách sạn, nhưng điều làm nàng cảm thấy bất ngờ chính là có người đang chờ bọn họ ở cổng khách sạn.
- Sao lại là anh?
Khi thấy người này thì Hạ Thiên có chút kỳ quái, người này chẳng phải là Đàm Uy tự xưng là em họ của Vân Thanh sao?
- Cha bảo tôi đến nói cho chị biết, tốt nhất đừng quá thân cận Thạch Trường Canh, nếu không chị sẽ rước họa vào thân.
Đàm Uy nhìn Vân Thanh, giọng điệu có chút lãnh đạm.
- Chuyện của tôi không cần các người quan tâm, tôi và Đàm gia các người không có chút liên hệ nào cả.
Vân Thanh lạnh lùng nói, lúc này nàng cũng không nói đến chữ cút, có lẽ cũng vì tâm tính tốt hơn những ngày trước.
- Đừng nghĩ rằng tôi quan tâm đến chuyện của các người, nếu không phải ba ép tôi đến đây, tôi còn lâu mới đến.
Đàm Uy rất tức giận:
- Tóm lại tôi đã nói rồi, chị có tin hay không cũng được. Nhưng tôi cũng chân thành khuyên chị, rất dễ đi nghe ngóng xem Thạch Trường Canh kia đã làm những gì trong vài năm qua, người này đã sớm không còn là tiểu cảnh sát năm xưa, cũng không phải đối xử với mẹ chị tốt như chị tưởng.
Đàm Uy nói xong những lời này thì xoay người bỏ đi, hắn không có tính toán dừng lại, rõ ràng hắn rất bất mãn với Vân Thanh.
Khi Đàm Uy biến mất trong tầm mắt thì Vân Thanh mới tiến vào phòng, trên gương mặt xinh đẹp có thêm vài phần bất an, nàng ngồi trên mép giường mà không biết suy nghĩ về tận đâu.
- Chị Vân Thanh, chị làm sao vậy?
Hạ Thiên đợi một lúc lâu, cuối cùng hắn không nhịn được phải hỏi một câu.
- Không có gì.
Vân Thanh cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại, nàng cười miễm cưỡng với Hạ Thiên, sau đó chủ động nhào vào lòng hắn, đưa cặp môi đỏ lên.
Màn đêm chậm rãi phủ xuống, một chiếc xe Rolls - Royce chậm rãi chạy vào thị trấn Mộc Dương, trong một thị trấn nghèo khó vắng vẻ này cũng không thật sự xuất hiện những loại xe thế này, nhưng cũng may cũng có nhiều người không biết xe này, hơn nữa bây giờ là buổi tối, vì vậy không có quá nhiều người chú ý.
Chiếc Rolls - Royce này cuối cùng dừng lại ở khách sạn Đông Thăng, điều này cũng là rất bình thường, dù sao khách sạn Đông Thăng cũng là tốt nhất ở Mộc Dương.
Cửa sau xe mở ra, đầu xe có hai người thanh niên nhanh chóng bước xuống, bọn họ đều hơn hai mươi, bộ dạng phong nhã, giày tây, khí chất trầm ổn, khí độ bất phàm. Bọn họ nhanh chóng đi ra sau xe, sau đó kéo cửa, một trái một phải có hai cô gái xinh đẹp chui ra, các nàng cũng chỉ hơn hai mươi, ăn mặc bó sát người, có chút gợi cảm. Cuối cùng còn có một cô gái đi ra, cô gái này mặc áo váy trắng, dung mạo hơn hẳn hai cô gái trước đó một bậc, nhưng cách ăn mặc lại không nóng bỏng như hai cô gái kia.
Hai người đàn ông dẫn đường, người đẹp váy trắng đi giữa, hai cô gái ăn mặc gợi cảm đi theo sau, chỉ cần nhìn trận thế là biết cô gái váy trắng là hạch tâm.
Năm người đi vào khách sạn, tiến vào quầy phục vụ, một người đàn ông mở miệng:
- Chúng tôi muốn tất cả các gian phòng ở tầng cao nhất.
Nhân viên tiếp tân của khách sạn chợt ngây người, sau đó nàng nói:
- Thật xin lỗi, vài phòng trên tầng cao nhất đã có người ở.
- Để bọn họ trả phòng, chúng tôi đền bù tổn thất gấp đôi.
Người đàn ông thản nhiên nói.
- Điều này, vậy anh chờ một chút.
Nhân viên tiếp tân cũn biết mình gặp phải đại gia, vì vậy quyết định đi xin chỉ thị của ông chủ.
Tiền nhiều khi là vạn năng, vì vậy mà chưa đến mười phút sau tất cả gian phòng ở tầng cao nhất của khách sạn Đông Thăng đều trống, năm người kia đơn giản bao toàn bộ số phòng đó. Khi đăng ký thân phận thì nhân viên phục vụ khách sạn kinh ngạc phát hiện ra đám người này có bốn người cùng một họ.
Hai người đàn ông tên là Tống Hùng và Tống Kiệt, hai người đẹp ăn mặc gợi cảm là Tống Lan và Tống Mai, người duy nhất không phải họ Tống chính là người đẹp váy trắng, là Ninh Khiết.
Năm người này nhanh chóng lên lầu và tiến vào một giang phòng tốt nhất.
- Được rồi, các người nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta sẽ đi.
Ninh Khiết nhìn bốn người rồi chậm rãi nói.
- Vâng, Ninh tiểu thư.
Bốn người cùng đáp lời, sau đó lập tức xoay người đi ra.
Sau khi bốn người rời khỏi phòng thì Ninh Khiết lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
- Con đã đến chưa?
Đầu dây bên kia vang lên một giọng phụ nữ lạnh lùng.
- Vâng, sư phụ, đã đến huyện Mộc Dương.
Ninh Khiết trả lời.
- Rất tốt, sáng mai con phải đến Thanh Phong Sơn.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia chậm rãi nói:
- Đừng quên những gì ta dặn dò, nhất định phải làm tốt.
- Con biết.
Ninh Khiết khẽ trả lời.
- Vậy ta chờ tin của con.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia nói một câu rồi cúp điện thoại.
Ninh Khiết đặt điện thoại xuống, khoảnh khắc này nàng có chút xuất thần.
Đúng lúc này ở một gian phòng khác, Hạ Thiên cũng nhận được điện thoại.
- Chồng, ngày mai em đến huyện Mộc Dương.
Người điện thoại đến là Kiều Tiểu Kiều:
- Trước tiên anh giúp em đặt hai phòng ở khách sạn Đông Thăng, em, Phượng Nhi và Hoàng Nhi sẽ đến.
- Được.
Hạ Thiên đồng ý.
- Đúng rồi, chồng, anh có thể liên lạc với Dương San không? Hôm nay em không thể liên lạc với cô ấy.
Kiều Tiểu Kiều hỏi một câu.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK