- Cục trưởng Hào, ý của anh là...
Lãnh Băng Băng chẳng hiểu Hào Đồ đang nói gì.
- Tôi đã có công văn từ chức cục trưởng cục công an tỉnh Bình Hải, tương lai về đâu công tác còn phải chờ thượng cấp quyết định, nhưng sau này chắc chắn không còn được ở lại Bình Hải.
Trong giọng nói của Hào Đồ có chút thất lạc:
- Mấy tháng qua cô và Hạ Thiên đã giúp tôi rất nhiều, tuy các người không cần tôi làm gì nhưng thật sự tôi cũng rất muốn giúp vài chuyện. Nhưng bây giờ xem ra tôi không còn cơ hội đó nữa, tôi chỉ có thể nói cảm tạ mọi người, thật sự cảm tạ...
- Cục trưởng Hào, anh cứ nói quá, chúng tôi cũng không giúp anh điều gì, ngược lại thì anh luôn quan tâm đến chúng tôi.
Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, sau đó nàng khách khí nói vài câu, cuối cùng cũng không nhịn được phải hỏi:
- Cục trưởng Hào, sao anh lại từ chức? Không phải vì sự kiện Hạ Thiên cướp Sở Dao ra khỏi trại tạm giam thành phố Giang Hải đấy chứ?
- Tiểu Lãnh, tôi cũng không gạt cô, quả thật cũng có chút quan hệ với vấn đề này, cô cũng biết rồi đấy, vụ án Sở Dao được khắp nơi đưa tin, dư luận chú ý cao độ, có thể nói là đứng trên đầu sóng ngọn gió. Lãnh đạo tỉnh và đặc biệt là chủ tịch Tống rất quan tâm đến sự kiện lần này, nhưng điều này còn chưa phải là mấu chốt, quan trọng là trong cục công an tỉnh và bộ công an có rất nhiều người có ý kiến về vị trí của tôi hiện tại.
Hào Đồ khẽ thở dài một hơi:
- Bọn họ đều muốn điều tôi đi nơi khác, nhưng trước đó vị vụ án của Thái Bằng Trình nên bọn họ chưa hành động, bây giờ án Thái Bằng Trình căn bản đã kết thúc, dù tôi không chủ động từ chức thì bọn họ cũng sẽ điều tôi đi. Vì sự kiện vừa phát sinh mà tôi dứt khoát nắm cơ hội từ chức, như vậy sẽ không làm khó cấp trên.
Hào Đồ dừng lại một chút rồi bổ sung thêm:
- Tiểu Lãnh, cô chuyển cáo cho Hạ Thiên, gần đây danh tiếng của cậu ấy trong tỉnh không được đúng cho lắm, vì vậy cậu ấy nên chú ý, không cần phải rơi vào bẫy rập của người khác.
- Tôi biết rồi, cám ơn cục trưởng Hào.
Lãnh Băng Băng khẽ gật đầu, thật ra nàng đã sớm chú ý đến vấn đề này, trước đó có nhiều người muốn điều nàng về cục công an thành phố, nhưng đến bây giờ nàng vẫn giẫm chân tại chỗ, nguyên nhân rất đơn giản, có người trên tỉnh âm thầm cản trở.
- Vậy thì được, nếu nói như vậy thì tôi cũng không muốn quấy rầy các người.
Hào Đồ cười ha hả:
- Tôi phải cúp điện thoại, nếu không Hạ Thiên sẽ tức giận.
Lãnh Băng Băng quay đầu nhìn Hạ Thiên, cũng đúng là, người này thật sự có chút bất mãn.
Hào Đồ bên kia cúp điện thoại, Hạ Thiên nói thầm một câu:
- Lão già Hào Đồ này còn khá tốt, nếu không tắt điện thoại thì tôi sẽ cho ăn đòn.
- Nhìn cậu làm việc tốt gì kìa, bây giờ thì cục trưởng Hào đã phải từ chức.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng tức giận nói:
- Cậu chờ xem, tôi thấy dù cục trưởng cục công an tỉnh là ai thì sẽ không dễ nói chuyện như cục trưởng Hào, cậu chuẩn bị chờ đến lúc bị cảnh sát đến làm phiền đi.
- Ai đến làm phiền tôi, tôi sẽ cho ăn đòn.
Hạ Thiên không quan tâm.
- Tôi đến làm phiền cậu thì sao?
Lãnh Băng Băng tức giận trừng mắt nhìn Hạ Thiên:
- Cậu đừng quên tôi cũng là cảnh sát, bây giờ tôi phụ trách vụ án Sở Dao, theo lý thì tôi phải bắt cậu lại.
- Nếu chị đến gây phiền toái cho tôi, tôi sẽ hôn chị.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
Lãnh Băng Băng đỏ bừng mặt, người này quả nhiên là lưu manh, nói với hắn cũng như không.
- Lần trước Mị Nhi đã cho cậu một tờ giấy chứng nhận, vì vậy mà tên Cao Bàng phải cho cậu đi qua, hơn nữa nàng còn nói cậu là thủ trưởng, có phải vậy không?
Lãnh Băng Băng di chuyển chủ đề.
Nguồn truyện: Truyện FULL
- Đúng vậy, vợ Mị Nhi là thuộc hạ của tôi.
Hạ Thiên khẽ gật đầu, đáng tiếc là cấp dưới không nghe lời, luôn lén chạy trốn.
- Cậu ở ngành gì?
Lãnh Băng Băng hỏi:
- Mị Nhi có quyền cưỡng chế mang Thái Bằng Trình đi, vậy cậu cũng có quyền đưa Sở Dao đi chứ?
- À, chúng tôi gọi là Ám tổ, tôi là tổ trưởng, nhưng tôi thật sự không muốn làm, vợ Mị Nhi và vợ Mộc Hàm đều muốn tôi làm.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu, sau đó hắn lấy ra một tờ giấy chứng nhận:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị xem, đây là vật căn cứ chính xác.
Lãnh Băng Băng tiếp nhận tờ giấy chứng nhận, nàng nhìn qua, vẻ mặt biến đổi vài lượt. Đây là lần đầu tiên nàng được thấy một tờ giấy chứng nhận thế này, nhưng nếu phân biệt về mặt quyền hạn thì nàng hiểu, vì vậy biết dù Hạ Thiên là tổ trưởng Ám tổ và không có mối liên hệ gì với cảnh sát, nhưng quyền hạn của Ám tổ lại cao hơn, người Ám tổ muốn mang một kẻ nào đó trong tay cảnh sát đi ra, cảnh sát không biết phải làm gì.
- Trả lại cho cậu.
Lãnh Băng Băng trả lại giấy chứng nhận cho Hạ Thiên:
- Nếu tuyến trên có điều tra tôi sẽ nói chuyện này người Ám tổ đến mang Sở Dao đi, như vậy sẽ ít phiền phức hơn.
- À, vợ tóc vàng cũng muốn tôi nói như vậy, nếu dùng danh nghĩa Ám tổ đưa vợ Dao Dao ra sẽ ít phiền toái hơn.
Hạ Thiên thuận miệng nói một câu.
Hạ Thiên không nói thì chẳng sao, hắn nói ra thì chính thức chọc giận Lãnh Băng Băng, nàng dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hạ Thiên:
- Nếu Mộc Hàm đã nói như vậy thì sao cậu không làm theo? Cậu không muốn tôi báo cáo công tác sao?
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, tôi đã nói rồi, tôi muốn để cho đám khốn kiếp kia biết tôi đã về, tôi cũng muốn người khác biết rõ, đừng hòng giam giữ vợ tôi.
Hạ Thiên nghiêm trang nói.
- Hừ, cậu đúng là điên khùng, cũng đừng giải thích nữa, cậu thích chuyện bé xé ra to, rõ ràng có thể sử dụng biện pháp tốt đẹp để giải quyết sự việc nhưng lại thích dùng bạo lực, đúng là kẻ điên dùng bạo lực.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, quả nhiên chị rất hiểu tôi.
Hạ Thiên cười hì hì:
- Thấy chị quá hiểu tôi, bây giờ tôi quyết định ban thưởng.
- Tôi không cần phần thưởng của cậu...Ư...
Lãnh Băng Băng vội vàng từ chối, nàng biết người này nói ban thưởng thường chẳng có gì tốt. Đáng tiếc là nàng nói hơi chậm, tất nhiên dù nàng không chậm thì cũng sẽ chẳng làm gì được, lưu manh này luôn cưỡng chế, vì vậy nàng lại bị hắn hôn lên môi.
Lãnh Băng Băng tức giận mà cắn Hạ Thiên, lần này nàng không phối hợp với hắn, miễn cho đối phương được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
- Vợ cảnh sát tỷ tỷ, cắn chồng cũng không tốt.
Hạ Thiên buông lỏng miệng, sau đó hắn dùng ánh mắt buồn bực nhìn Lãnh Băng Băng, sao cảnh sát tỷ tỷ lại cắn người rồi?
- Cậu còn tiếp tục làm loạn thì tôi sẽ cắn.
Lãnh Băng Băng khẽ hừ một tiếng, nàng cảm thấy không nên quá tốt với tên trời ơi này, nếu không sẽ cực kỳ quá phận.
Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào cặp mông đầy đặn và ngạo nghễ của Lãnh Băng Băng, hắn bắt đầu có suy nghĩ nên đánh mông của nàng hay không? Tuy hắn không nỡ đánh nàng, nhưng bây giờ nàng thích cắn người, hắn phải dạy bảo nàng một chút mới được.
- Cậu đang có ý nghĩ xấu xa gì vậy?
Lãnh Băng Băng bị Hạ Thiên nhìn mất tự nhiên, vì vậy mà gương mặt đỏ ửng, nàng tức giận nói.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK