Một câu đơn giản, khiến Hứa Gia Mộc không hiểu vì sao liền đỏ hốc mắt, hầu kết của anh xoay động hai lần, sau đó nói: “Em biết.”
Anh thật sự biết, anh ấy chưa từng trách anh.
Nếu anh ấy trách anh, lúc trước việc gì phải đưa xí nghiệp Hứa thị cho anh quản lý.
Nếu anh ấy trách anh, việc gì lại viết tên của anh trên tờ chuyển nhượng di sản.
Thật ra anh cũng không trách anh ấy.
Cho dù là lúc trước anh ấy thu mua Hứa thị, anh cực kỳ phẫn nộ xông đến tìm anh ấy, miệng không đắn đo nói những lời khó nghe nhất, nhưng là, anh cũng chỉ là bởi vì mẹ mình biết mà tức đến ngất đi, nhất thời kích thích mà thôi.
Nếu anh thật sự trách anh ấy, anh hẳn không vì những lời mắng anh ấy của mẹ và vân di ở đó mà tâm tình phiền toái.
Nếu anh thật sự trách anh ấy, hẳn anh không đột nhiên nghĩ là qua đi sẽ tốt hơn.
Tuy hai người chỉ nói vài câu, nhưng không khí bên trong sân vận động lại có chút cảm động và kích thích.
Qua một lúc lâu, Hứa Gia Mộc giơ tay lên, che lại hai mắt của mình, sau đó mở miệng, giọng nói không đứng đắn: “Em nói, làm gì giờ? Hai ông lớn, ngồi đây chít chít?”
Là ai đem không khí thành như thế này? Lục Cẩn Niên haha hai tiếng, liếc nhìn Hứa Gia Mộc, không thèm phản ứng đến cậu ta.
Hứa Gia Mộc bị bơ, không có chút căm tức, ngược lại lại cảm thấy thể xác và tinh thần đều thoải mái.
Thật ra đàn ông và đàn ông, đôi khi giải quyết vấn đề, chỉ như thế này, không giống như phụ nữ nói rất nhiều, chỉ cần nói ít ỏi mấy câu, một tiếng xin lỗi, một chút vận động, tất cả ngăn cách sẽ thoải mái tiêu tan hết.
“Hỏi cậu chuyện này.” Qua tầm năm phút đồng hồ, Lục Cẩn Niên đột nhiên mở miệng.
“Ừhm?” Hứa Gia Mộc nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Cẩn Niên, mồ hôi còn chưa khô, lại mở miệng nói một câu: “Chuyện gì?”
Giọng nói của Lục Cẩn Niên rất nhạt, nhìn như không thèm để ý đến: “Kiều Kiều,... lúc trước từng viết một phong thư tình, cậu biết không?”
“Thư tình?” Hứa Gia Mộc cau mày, như là nhớ lại gì đó, qua một lúc mới bừng tỉnh mở miệng nói: “Chỉ là chuyện nhiều năm rồi thôi? Lúc ấy còn chưa tốt nghiệp đại học, nếu anh không nói em cũng nghĩ không ra, phong thư đó, cô ấy viết gì mà em đã từng năm mờ....”
Bởi vì đã lâu, Hứa Gia Mộc không nhớ rõ, chỉ nói một nửa liền nói: “Còn có cái gì, với em mà nói, anh là toàn bộ thế giới, nói ngắn lại, sến sẩm đển em còn phải ngập ngụa.”
Tuy Hứa Gia Mộc nói thư tình của Kiều An Hảo như thế, nhưng Lục Cẩn Niên có thể nghe ra đó là nội dung mà phong thư cô đưa cho anh, vì thế liền hỏi: “Sao cậu biết nội dung?”
“Chính cô ấy đọc cho em nghe mà, để em xem thư tình viết có hay không, lúc ấy đúng là cả người em nổi da gà, rõ ràng không phải là thanh niên chuyên văn gì, kết quả viết thư lại như thế.” Hứa Gia Mộc lắc đầu, sau đó đột nhiên nghĩ đến gì đó, còn nói: “Lúc đó, em còn giúp cô ấy sửa lại một chữ.”