Mục lục
Hôn Trộm 55 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều An Hảo cúp điện thoại, thu lại điện thoại: “Chừng nào mà anh đã đứng bên cạnh em?”

“Tầm mười giây rồi.” Lục Cẩn Niên cũng thu lại điện thoại, mãi cho đến khi pháo hoa ở chân trời hoàn toàn biến mất, tất cả sân thể dục yên tĩnh trở lại, anh mới chậm rãi quay đầu, nhìn về Kiều An Hảo.

Cứ việc sân thể dục chỉ có ánh đèn nê ôn từ xa chiếu lại, nhưng là Kiều An Hảo mượn thứ ánh sáng nhỏ bé không đáng kể ấy cũng thấy được trong mắt anh có chút nóng bỏng.

“Kiều Kiều, em còn nhớ rõ nơi này không?”

Giọng nói của Lục Cẩn Niên cực kỳ bình tĩnh, anh không đợi Kiều An Hảo trả lời, liền tự nhiên nói tiếp: “Một năm đó, học sinh mới đến báo danh đều tập trung ở đây, ví trí của anh và em là đối diện với sân khấu, không sai lắm là chính giữa sân thể dục...”

“Nhớ rõ...” Kiều An Hảo nói tiếp: “Lúc ấy, em và An Hạ đến tìm anh Gia Mộc, thấy anh và anh ấy nói gì đó với nhau.”

“Ừhm, Hứa Gia Mộc giới thiệu chúng ta với nhau, em cực kỳ ngại ngùng né tránh đứng sau Kiều An Hạ, âm thanh có chút lo lắng, nói một câu, xin chào, mình là Kiều An Hảo.” Lục Cẩn Niên nghĩ lại màn làm quen kia, khóe môi không nhịn được câu lên nụ cười: “Đó là câu đầu tiên em nói với anh.”

“Biểu hiện của anh có vẻ rất lạnh lùng, đối với lời nói của em rất nhạt nhẽo, chỉ ừ một tiếng, sau cùng vẫn là anh Gia Mộc nói cho em biết tên anh.”

Kiều An Hảo nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt, trong lời nói không nhịn được mang theo chút nén giận.

“Em nhớ rõ lúc ấy không phải ừm, mà là hi.” Lục Cẩn Niên sửa lại.

Kiều An Hảo bị mắc lỗi, có chút hờn giận cong môi nhìn anh.

Lục Cẩn Niên cười khẽ một tiếng, vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc dài của cô, sau một lúc, lên tiếng, âm thanh trong veo mà lạnh lùng thanh nhẽ, ở trong bóng đêm chậm rãi thốt ra: “Kiều Kiều, có phải anh vẫn nợ em mấy câu nói không?”

“Ừhm?” Kiều An Hảo khó hiểu nghiêng đầu, nhìn Lục Cẩn Niên: “Nói cái gì?”

Lục Cẩn Niên không thấy cô, chỉ nhìn chằm chằm phía trước, anh chậm rãi nháy mắt một cái, mở miệng nói: “Kiều KIều, anh có thể theo đuổi em được không?”

Kiều An Hảo không nghĩ đến anh vậy mà lại nói được như thế, không nhịn được há to mồm.

Lục Cẩn Niên im lặng tầm một phút, lại mở miệng: “Chờ anh theo đuổi em, lại muốn nói với em một câu, Kiều Kiều, làm bạn gái của anh được không?”

Lục Cẩn Niên nói xong câu đó, đột nhiên xoay người qua, bởi vì ánh sáng quá mờ, cô không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng có thể cảm nhận được sự nghiêm túc lúc này của anh, cô ngơ ngác nhìn anh, trong lòng lờ mờ đoán được câu nói tiếp theo, anh muốn nói gì, trong lòng cô nổi lên khẩn trương, tay theo bản năng nắm chặt vạt áo của mình.

Chợt đột nhiên sau lưng anh có một ánh sáng ôn nhuận vùng lên, cô sửng sốt một phen, theo sát phía sau, bên trái bên phải và phía sau của cô, đều có ánh sáng ấm áp.

Sau đó một đường lan tràn, mãi đến cuối sân thể dục.

Rồi sau đó, những ngọn đèn này đều lóe lên, Kiều An Hảo kinh ngạc ngắm nhìn chung quanh, phát hiện không biết vì sao mà trong bụi cỏ quanh sân thể dục có nhiều ngọn đèn màu sắc như vậy, đẹp đến lung linh sắc màu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK