• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tay dùng khăn lau khô mái tóc ướt nước, Sư Tử một tay khác cầm điện thoại áp vào tai. Khuôn mặt đăm chiêu thấy rõ, trong khi môi cứ mím chặt lại.

Tại sao anh nó không trả lời điện thoại.

"Có rất nhiều người thiệt mạng."

Không thể! Vớ vẩn! Nhưng, dù cho Sư Tử phản bác thế nào, nó không thể ngừng nghĩ đến điều đó.

Khi Sư Tử định cúp máy và gọi cho bà Ellen, đầu dây bên kia kêu bíp một cái. Nó nghi hoặc, đôi mắt cứ đảo vòng vòng. Cả tay cũng buông thõng, mặc khi Leo đang chạy vòng vòng quanh mình.

"Anh.. hai?"

"Anh nghe này Mao Mao, có gì sao?"

Khi giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia, Sư Tử cảm thấy sự nặng nề đè nặng cõi lòng nãy giờ lập tức tan biến. Nó mừng quá, anh nó vẫn ổn!

Thiên Thành một lúc lâu vẫn không nghe tiếng Sư Tử trả lời nên có chút lo lắng. Cậu vốn vì ngủ gục lúc đang làm việc nên không nghe thấy nó gọi. Khi nhìn thấy Sư Tử gọi cho mình, Thiên Thành cũng có chút do dự. Cậu sợ em gái còn giận mình vì chuyện ban chiều.

"Anh đang làm việc sao?"

Sư Tử nghe thấy tiếng ngáp của Thiên Thành qua điện thoại.

"Không có gì, chỉ là xem xét lại vài thứ."

Sư Tử cảm thấy mình đang cười. Nó đưa tay nghịch với Leo trong khi vẫn cầm điện thoại. Lúc này, nó sực nhớ ra điều quan trọng.

"Anh hai, anh đang ở đâu vậy?!"

Thiên Thành chớp chớp mắt mấy cái, nhất thời không hiểu được hàm ý trong câu hỏi của nó. Dù vậy, cậu vẫn chậm rãi trả lời, và hiểu ra ngay sau đó. Ban nãy thời sự có đưa tin một chuyến bay đến New York - Mĩ bị tai nạn mà nhỉ, cậu nhớ mang máng một chút về điều đó.

"Anh ở khách sạn gần trường. Dù sao cũng đã đăng kí nhập học, không thể đi ngay được, với lại..."

Sư Tử vì sự ngập ngừng trong điện thoại mà xụ xuống. Nó hiểu anh nó đang nói đến điều gì.

"... còn đám tang của Tiểu Thiên nữa..."

Đám tang sao. Phải nhỉ, Tử Thiên đã chết rồi, đã rời khỏi anh em nó mà tới chỗ nơi ba mẹ đang ở. Sư Tử cứ tưởng mình đã quên, và nó đã không ngừng tự nhắc đó chỉ là một cơn ác mộng tồi tệ mà chỉ cần tỉnh dậy sẽ không sao nữa. Thì ra, chỉ là nó ngây thơ cố tình không muốn chấp nhận.

Sư Tử thu hai chân lại, ngồi bó gối và dựa vào bức tường cạnh giường. Nó cảm thấy cả người mệt mỏi.

"Lẽ ra em nên nghe anh, nếu quay về thì có thể anh ấy sẽ không..."

Là Sư Tử quá cố chấp, hay nó vì không muốn đối diện sự thật mà cố giành hết phần lỗi về phía mình. Thực thì chính Sư Tử cũng không biết nữa.

"Đừng tự trách mình, những chuyện này từ khi còn nhỏ chúng ta đều đã biết nó sẽ xảy ra."

Căn bệnh của Tử Thiên là bệnh nan y bẩm sinh, cơ hội thành công khi phẫu thuật là rất ít. Ngày này, đúng như Thiên Thành nói, chỉ là sớm hoặc muộn. Một vấn đề thời gian.

Thiên Thành không phải không đau buồn. Tử Thiên là em trai cậu, là thằng nhóc cùng với em gái cậu bày nên những trò phá phách chỉ để khiến cậu cười. Cũng là Thiên Thành cố làm việc để quên đi nhưng hoàn toàn không thể tập trung, nên rốt cuộc lại ngủ quên khi nào không biết. Thiên Thành không bao giờ cho phép bản thân yếu mềm, nhưng mất đi đứa em trai cậu yêu thương, Thiên Thành thực đã đau khổ.

Dù bảo Sư Tử đừng tự trách bản thân, chính Thiên Thành cũng đã không ngừng nghĩ rằng mọi chuyện đều do cậu mà ra. Đúng như Song Tử hay Nhân Mã và Bạch Dương đã nói, là cậu ích kỷ, là cậu ham công tiếc việc mà cả thời gian dành cho hai đứa em của mình cũng chẳng có. Để rồi ngay khi hai đứa cần cậu nhất, Thiên Thành cũng chẳng thể có mặt.

"Chuyện ban chiều, anh cho em xin lỗi."

Sư Tử lúc nào cũng hấp tấp và nóng tính mà chẳng chịu suy xét tại sao. Dù nó biết rõ điều đó, mọi thứ lại cứ theo chiều hướng mà nó không hề mong muốn, chỉ vì sự mất kiềm chế của bản thân. Nó không hề để tâm rằng, anh hai nó vì chuyến bay bị trục trặc mà không thể đến lúc Tử Thiên phẫu thuật, hay vì bị thương do chuyến bay mà không thể ở bên lúc nó cần. Lúc nào cũng chỉ biết đổ lỗi, Sư Tử ghét chính mình đã khiến anh nó tổn thương.

"Anh không sao. Mà chuyện đó em tính sao?"

Sư Tử biết rõ anh trai mình đang nói đến chuyện gì. Nó thậm chí chẳng còn buồn chơi đùa cùng Leo nữa, và chú cún nhỏ cũng chẳng còn tỏ ra nũng nịu bằng cách phá cô chủ nữa. Leo chỉ rúc vào lòng Sư Tử, như muốn chia sẻ phần nào tâm trạng của nó lúc này. Sư Tử khẽ mỉm cười.

"Em sẽ về Mĩ một thời gian, cũng là tang cho Tử Thiên ở đó."

Thiên Thành bên đầu dây bên kia khẽ cười dịu dàng. Nó cuối cùng cũng chịu về, dù là chỉ vài hôm do chuyện này đi chăng nữa. Và giọng điệu chắc chắn của con bé khiến cậu an tâm hơn.

"Anh hiểu rồi, cứ để anh sắp xếp. Em nên đi ngủ đi, khá muộn rồi phải không?"

Sư Tử cũng không làm khó anh trai thêm, nó chào cậu rồi cúp máy ngay.

Quẳng chiếc điện thoại sang một bên, Sư Tử chợt nằm phịch xuống giường. Nó mệt, nó đau, nó không chịu nổi nữa. Cả buổi chiều, Sư Tử cố tỏ ra vui vẻ và đùa giỡn với tụi nó rất nhiều, thậm chí cả cãi nhau với Song Ngư như bình thường. Dù vậy, mọi thứ chỉ càng khiến tâm trạng nó tệ hơn.

Sư Tử không muốn điều này là sự thật một chút nào. Đôi mắt nhìn vào chiếc vòng đeo trên tay, nó lại nhớ tới Tử Thiên. Đến tận lúc này, nó vẫn không tin được anh trai rời bỏ nó.

Leo chậm rãi đi đến bên nó, cựa cựa đầu vào tay nó trong khi miệng cứ kêu ăng ẳng. Nhìn chú cún, Sư Tử bất giác ôm chặt lấy con vật. Nó có thể cảm thấy những giọt nước mắt lần nữa chảy xuống, ướt cả nệm giường.

Nỗi đau mất ba mẹ, nó đã nghĩ mình sẽ không trải qua nỗi đau nào như vậy nữa.

***

Song Ngư lúc này đang nằm trên giường trong phòng mình, chăm chú dán mắt vào quyển sách vừa mua. Cậu chợt nghĩ đến nó.

Không biết hiện giờ nó đang làm gì, Song Ngư thắc mắc liệu con nhỏ có đang khóc? Cậu có nên qua phòng nó xem thử? Song Ngư lập tức xua tan cái ý nghĩ điên rồ đó. Đầu cậu rõ ràng là bị hỏng rồi!

Từ khi nhận ra tình cảm của chính mình tới nay cũng không quá lâu, tính ra cũng chỉ mới vài ngày, nhưng lại khiến Song Ngư không thể ngừng suy nghĩ mãi. Cậu biết, dù luôn miệng cười nói đùa giỡn, cái chết của Tử Thiên đã làm nó suy sụp đến mức độ nào. Cậu biết, khi nó cười, đó là lúc trái tim nó đau khổ nhất.

Nghĩ đến đây, Song Ngư lại thắc mắc về chính mình. Ban chiều cậu có thể thản nhiên kể cho nó về chuyện của mình, câu chuyện quá khứ mà đối với cậu sẽ mãi mãi bị chôn vùi và không bao giờ bị khơi lại. Vậy mà, chính cậu lại là người làm việc đó.

Song Ngư nhớ đến bản thân khi còn là một thằng nhóc con, ngây thơ và luôn tin rằng ba mẹ thực rất yêu thương mình. Nghĩ, Song Ngư thấy bản thân thật sự ngốc quá. Họ vốn có bao giờ yêu thương gì cậu đâu chứ. Dù sao, Song Ngư cũng chẳng bận tâm lắm về họ bây giờ.

Khi Song Ngư chán nản thở dài, phòng cậu chợt vang lên tiếng gõ cửa. Ngồi bật dậy, cậu hơi thắc mắc nhưng không để ý lắm. Cầm theo quyển sách, Song Ngư bước ra mở cửa xem thử.

Cánh cửa vừa mở ra, Song Ngư lập tức nhìn thấy Cự Giải đang đứng trước phòng mình, khuôn mặt cứ cúi gầm vì lí do nào đó không rõ. Song Ngư nở nụ cười ôn nhu mà chính cậu cũng chẳng biết có thật hay không.

"Có gì sao, Cự Giải?"

Cự Giải hai tay đan chặt vào nhau, hoàn toàn không dám ngẩng đầu đối diện Song Ngư. Cô ghét sự nhút nhát ngại ngùng của chính mình quá, cứ như vậy thì không được, hoàn toàn không được.

Song Ngư cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang đến giới hạn. Dù vậy, cậu vẫn mỉm cười như chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Cậu không khoẻ?"

Cự Giải lập tức xua tay.

"Không, chỉ là mình.. cậu biết đấy, mình muốn.. ra ngoài mua ít đồ.. mà, trời cũng tối cho nên..."

Song Ngư hiểu ý của Cự Giải rồi.

"Vậy để mình đi cùng cậu!"

"T-Thật á? Cảm ơn cậu nhiều lắm!"

Cự Giải cảm thấy vui. Cô cười tươi như một đứa trẻ được quà, dù điều đó không khiến Song Ngư thấy vui thực sự. Cậu biết mình vô tâm, nhưng tính Song Ngư vốn đã vậy.

***

Đường phố càng về tối càng đẹp. Những ngọn đèn lung linh thắp sáng cả con đường. Những cành cây vì mưa càng thêm óng ánh như đính những hạt kim cương tuyệt đẹp. Những cửa hiệu rôm rả sầm uất người mua người bán. Lần đầu ra ngoài vào giờ này, Cự Giải cứ như một đứa con nít được dẫn đi chơi.

Trái ngược với sự thích thú của Cự Giải, Song Ngư hoàn toàn lạnh nhạt trước mọi thứ. Đối với cậu, cơn mưa lớn không khiến mọi thứ đẹp hơn, thay vào đó càng khiến cậu thấy không thích. Mưa đọng lại trên mặt đường tạo thành những vũng nước đọng, lại còn cái sự ẩm ướt này. Ừ thì Song Ngư thích lạnh, nhưng cậu không nói mình thích chuyện cứ vài bước lại bị mấy giọt nước rơi vào đầu.

"Cậu muốn mua gì vậy Cự Giải?"

Song Ngư hỏi vì tò mò hơn là khó chịu. Cậu không khó chịu vì đi với Cự Giải, chỉ khó chịu vì thời tiết khô hanh này mà thôi.

Cự Giải nghe câu hỏi lập tức quay lại, đảo mắt vài vòng. Cô thực thì không có ý định mua gì cả, chỉ là muốn kéo Song Ngư đi cùng. Nghĩ một lúc, Cự Giải chợt nắm lấy cổ tay cậu kéo vào một khu chợ đêm nhộn nhịp.

Ngạc nhiên, nhưng Song Ngư không hề từ chối. Dù vậy, cậu dường như đoán được ý định thực sự của cô gái này, và điều đó khiến Song Ngư lo lắng. Một chút.

"Cậu xem xem, cái nào dễ thương hơn?"

Cự Giải vui vẻ chìa ra trước mặt Song Ngư hai chiếc kẹp tóc hình quả dâu và hình trái tim. Cô vui vẻ cười tươi tắn.

Song Ngư bất giác nhìn sang hộp kẹp nơi Cự Giải lấy. Khi cậu đưa tay định lấy chiếc kẹp hình con mèo ở góc, tiếng nói Cự Giải chợt vang lên.

"Cậu làm ơn đừng nghĩ về nó nữa có được không? Chỉ lúc này thôi..."

Đôi mắt Song Ngư vẫn nguyên vẹn không thay đổi. Cậu biết mình đã đoán đúng ngay từ đầu.

Bàn tay vẫn còn vươn ra của Song Ngư chợt chuyển sang chiếc kẹp hình con cua gần đó. Nhìn sang Cự Giải đang buồn bã cúi mặt xuống, cậu tự ý lấy chiếc kẹp kẹp vào tóc cô.

"Rất đáng yêu!"

Cự Giải cảm thấy mắt mình mở to. Dù chỉ là an ủi đi nữa, điều này khiến cô thấy hạnh phúc. Rất nhiều.

Song Ngư ngay sau đó bị Cự Giải kéo sang một quầy khác. Quầy bán hàng lưu niệm.

Trong khi Cự Giải vui vẻ chọn những món hàng dễ thương, cô nhìn thấy Song Ngư đang lựa gì đó. Nhìn cậu cầm chiếc chuông tròn lên vừa lắc lắc vừa cười vui vẻ, cô cảm thấy lòng mình trĩu nặng.

Dù là mua cho Leo, cô biết rõ điều đó, nhưng Cự Giải vẫn không thể ngừng nghĩ về Sư Tử, và cô biết cậu cũng vậy.

Tính tiền ở quầy lưu niệm, Song Ngư lần nữa bị Cự Giải kéo sang chỗ khác. Một hàng sạp thức ăn vặt.

"Ăn đêm sẽ béo đấy!"

Dù Song Ngư vừa cười vừa nói đùa như thế, Cự Giải hầu như chẳng bận tâm tới điều. Cậu hoàn toàn cuốn theo sự năng động hiếm có của cô.

"Trả cho mình!"

"Không có chuyện đó đâu!"

Cự Giải ấm ức nhìn Song Ngư bực bội. Lấy cả quả dâu mà cô để dành cuối cùng, Song Ngư thật quá đáng quá mà! Trả nó, trả nó cho cô!!

Song Ngư bị Cự Giải "trả đũa" ngay sau đó. Khi cậu vừa định bỏ cái bánh vào mồm, cô lập tức giật lấy và ăn một cách thản nhiên. Đáp lại cậu, Cự Giải vui vẻ cười đầy đắc thắng.

"Nè, chụp hình đi!"

"Không, mình không thích!"

"Đi mà!"

Mặc kệ sự phản đối kịch liệt của Song Ngư, cậu vẫn bị Cự Giải kéo đi. Cậu thật thắc mắc, sao cô giàu năng lượng đến sợ như vậy...

"Cậu bé, đừng chù ụ thế chứ!"

Song Ngư đã bao giờ nói rằng cậu ghét chụp hình chưa nhỉ!

"Hai đứa cười nào!"

Khi người thợ chụp hình bấm máy, cũng là lúc Cự Giải đột nhiên kiễng chân lên hôn nhẹ vào má Song Ngư một cái.

Đáp lại sự kinh ngạc tột độ của Song Ngư, Cự Giải chỉ cười. Nụ cười ấy, thoáng chút buồn.

Ở chợ đêm hôm đó, có một người nam và một người nữ vui vẻ chơi đùa trong những cửa hàng và những quán ăn. Khi nhìn họ, người ta luôn nghĩ đó là một cặp đôi hạnh phúc.

Nhưng, điều đó có lẽ là không thể..

Chính Cự Giải cũng biết rất rõ điều đó.

***

Khi Cự Giải và Song Ngư về đến học viện đã là gần nửa đêm. Họ không ngờ lại chơi nhiều đến thế.

Sau một hồi suy nghĩ, có lẽ chỉ còn một cách duy nhất để vào trong. Dù không thích, Cự Giải vẫn không thể từ chối. Hoặc là như vậy, hoặc thể nào hai đứa cũng bị kiểm điểm.

Nhảy xuống trước, Song Ngư nhẹ nhàng đỡ Cự Giải xuống. Leo tường thật sự rất mệt mà.

Bước đi trên sân sau khu kí túc, Song Ngư lúc này chợt dừng lại. Cậu không ngừng được câu hỏi trong tâm trí mình, câu hỏi của sự khó chịu.

"Mục đích của cậu rốt cuộc là gì vậy Cự Giải?"

Cự Giải lập tức dừng bước. Đúng là Song Ngư rất thông minh và nhạy bén! Dù cậu không thắc mắc, cô cũng sẽ gọi cậu dừng lại.

Khi Cự Giải quay lại đối diện với cậu, Song Ngư nhìn thấy nụ cười buồn của cô gái nhỏ.

"Quả nhiên cậu đã nhận ra!"

Cự Giải biết mà.

Đôi mắt màu nhạt của Cự Giải lúc này nhìn Song Ngư không rời. Người con trai đã chiếm lấy trái tim cô, người con trai mà cô chưa bao giờ dám đối diện vì sự ngại ngùng của bản thân, Cự Giải bây giờ lại nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu cafe của Song Ngư. Lúc này, cô mới nhận ra đôi mắt ấy, dù dịu dàng nhưng thực chất lại rất lạnh lùng. Kể cả bây giờ đi chăng nữa...

"Mình thích cậu, Song Ngư!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK