Edit: Meii
"Khụ khụ." Kỷ Liên Uẩn dừng bước, dùng khăn che miệng mình lại, y rũ mắt nhìn khăn, ngón tay thon dài khép lại, nắm chiếc khăn đầy máu đỏ tươi chặt lại thành một nhúm.
Đường Ninh đang đi theo cũng dừng lại, cậu lo lắng đứng cạnh Kỷ Liên Uẩn, nhìn Lâm Uẩn và Hàn An Khang đang hợp sức chạy vào phòng cũ của Kỷ Liên Uẩn, bê chiếc quan tài màu đỏ kia lên xe điện.
Lâm Uẩn ngồi lên ghế lái, còn Đường Ninh nhẹ nhàng đỡ Kỷ Liên Uẩn vẫn đang ho khan không ngừng lên xe.
"Ngươi cảm thấy sao rồi?" Đường Ninh lo lắng nhìn khuôn mặt bệnh tật của Kỷ Liên Uẩn, cậu thậm chí còn cảm thấy Kỷ Liên Uẩn có thể chết đi bất cứ lúc nào.
Kỷ Liên Uẩn chậm rãi ngước mắt nhìn về phía Đường Ninh, dịu giọng nói: "Có hơi mệt, nhưng chỉ cần Tiểu Ninh ôm ta một cái, ta sẽ không mệt nữa."
Đường Ninh vội vàng duỗi tay ôm lấy cơ thể tràn ngập mùi máu tươi kia, Kỷ Liên Uẩn ấn đầu cậu vùi lên ai y, nhẹ giọng nói nhỏ: "Thật xin lỗi em, đi vội chưa kịp chuẩn bị gối dựa cho em, Tiểu Ninh cứ dựa vào người ta nghỉ ngơi một chút đi."
Không biết là do xe xóc quá, hay là Kỷ Liên Uẩn thật sự không còn chút sức lực nào mà chỉ một câu nói đơn giản cũng khiến y nói mãi mới xong.
Cảm giác bất an quấn chặt lấy Đường Ninh, vừa nãy, ai cũng thấy căn nhà kia nguy hiểm như thế nào, vậy mà Kỷ Liên Uẩn lại có thể mang theo cả đám người chơi bọn họ ra ngoài mà không dính một vết thương, này có phải là cậu sắp phải trả giá đại giới rồi không?
"Kỷ Liên Uẩn, bây giờ ngươi thấy sao?" Đường Ninh cẩn thận ôm Kỷ Liên Uẩn.
"Ta không sao." Thanh âm mỏng manh của Kỷ Liên Uẩn khẽ vang bên tai cậu, "Chỉ là ta thấy hơi mệt."
Hình ảnh bi thương của thôn Kỷ gia hiện lên trong mắt y, trên mặt đất gồ ghề đầy vàng bạc châu báu, những cành cây khô quấn đầy tóc, lồng đèn đỏ treo ở khắp nơi. Googl𝐞 𝑛ga𝓎 tra𝑛g ﹏ 𝑇 𝗥 𝙪 𝙈 𝑇 𝗥 U Y 𝐞 N.𝑉N ﹏
Rõ ràng đây chính là thiên đường mà nhiều người mơ tưởng, thế nhưng lúc này lại không còn một vật sống nào ở đây.
Xa lạ quá mức, không còn là bộ dáng trong trí nhớ của y nữa.
Y sinh ra trong thôn nhỏ này, mẫu thân y vì khó sinh mà chết, khi y lên bốn tuổi, phụ thân cũng qua đời vì bệnh dịch.
Tuy rằng y lớn lên nhờ tất cả mọi người trong thôn, thế nhưng lại không hợp với tất cả mọi người ở đây. Không một đứa trẻ nào ở độ tuổi của y ốm yếu bệnh tật như vậy, đang yên đang lành có thể hôn mê bất cứ lúc nào. Cái khác không nói, chỉ đơn giản là gương mặt thôi, y và những người khác cũng có cách biệt rất lớn.
Sau đó, trong thôn lại bắt đầu có những lời đồn kỳ quặc của những kẻ vô công rồi nghề về y. Mà y không có cha mẹ, không có ai thực sự quan tâm y, thế nên cũng chẳng có ai giúp y biện giải.
Có nhiều câu chuyện không nhất định phải là sự thật, chỉ cần đủ ly kỳ để trở thành mấy câu chuyện tán dóc tại quán trà quán rượu, đồn qua đồn lại, rồi dần dẫn giả cũng biến thành thật mà thôi.
—— "Ta nói cho mấy ngươi nghe, ta không dám nhìn thẳng vào đứa nhóc kia luôn đó, thỉnh thoảng ta cứ thấy ánh mắt của nó với Ngài ấy giống nhau lắm, làm gì có đứa trẻ con nào có loại ánh mắt đó chứ."
—— "Nhìn nó cũng giống mấy thứ đó lắm, còn nhớ cái người rớt xuống vách núi chết không? Hình như hồn cũng bị nó ăn rồi."
—— "Đúng đúng đúng, ta nghe nói lúc đó người kia đi ngang qua nhà nó, nó mở cửa ra nhìn thoáng qua một cái, sau đó người kia đi đường núi bị ngã chết luôn, nghe có kì quái không cơ chứ, chắc chắn là do nó hại."
—— "Không thể để cho A Thổ nhà ta chơi với nó được."
—— "Đừng nói trẻ con, ngay cả người lớn cũng chẳng dám đến gần nó ấy chứ! Không phải cha mẹ nó đang sống sờ sờ cũng bị nó khắc chết sao!"
—— "Năm nay thu hoạch không tốt, mấy người nói xem có phải vì nó...."
Kỷ Liên Uẩn nhắm hai mắt lại, vô số hồi ức đã trải qua tại thôn trang này hiện lên, bây giờ nghĩ lại, ngoài lạnh lẽo ra, y cũng không còn cảm nhận gì khác.
Như vậy thì ngay từ lúc ban đầu, y biết thôn trang này ác độc như vậy, sao y vẫn phí công mà ở lại đây làm gì chứ.
Có lẽ tại y vẫn luôn nhớ rõ khi bắt đầu, y cầm cái bát sứ cũ nát kia, đi qua những hộ gia đình náo nhiệt đó, những kẻ kia dù nói xấu y nhưng vẫn sẽ cho y một chút cháo nóng. Hơi ấm mỏng manh ấy sẽ phả vào mặt y, y muốn duỗi tay bắt lấy sự ấm áp đó, nhưng dù cho y có cố gắng nắm chặt như thế nào, cũng không thể giữ được độ ấm đó.
"Kỷ Liên Uẩn?" một hơi thở ấm áp phả lên mặt y khiến y cảm thấy có chút ngứa. Khi mở mắt ra, y liền thấy được đôi mắt trong sáng đấy nước đó, sạch sẽ trong suốt, như thể bất cứ cái gì nhìn vào cũng sẽ được cậu soi sáng.
Từ khi liếc mắt nhìn tấm ảnh kia một lần, y đã cảm thấy người này có đôi mắt thật trong sáng.
Y mê luyến sự trong sáng và mềm mại đó, không thể ngăn bản thân rơi vào sự mê luyến này.
Y thấy người này đang thật sự lo lắng cho mình, lo lắng đến sắp khóc tới nơi.
Lúc trước, y luôn không rõ tâm tư của người này, nhưng xem ra, cậu là một người rất tốt.
Tốt đến mức có thể dùng sự nhiệt tình của mình đổi lấy sự nhiệt tình của người khác.
Dường như y đã sắp đến gần trái tim của người này rồi.
"Tiểu Ninh." Giọng nói của Kỷ Liên Uẩn xa xăm như đang nói mê: "Mang ta về nhà đi."
......
Khi xe về đến thôn Đường gia, trời đã tối đen như mực, nhìn Đường Ninh đang cố gắng ôm lấy Kỷ Liên Uẩn đã hôn mê bất động, Hàn An Khang liền đi qua giúp cậu cõng Kỷ Liên Uẩn lên. Đường Ninh nôn nóng nắm chặt tay Kỷ Liên Uẩn không dám buông, bàn tay thon dài kia đang nắm chặt một chiếc khăn dính đầy máu, Đường Ninh cầm chiếc khăn đó, mở ra lại thấy ngoài máu ra, bên trong còn có gì đó như nội tạng...
Hẳn là ban nãy Kỷ Liên Uẩn ho ra.
Đường Ninh hơi run.
"Thể trạng hắn lúc này không ổn chút nào, chúng ta thử cái phương pháp lần trước hắn nói thử xem." Lâm Uẩn bình tĩnh nói.
"Phương pháp gì?" Đường Ninh mờ mịt hỏi.
"Kỷ Liên Uẩn từng nói, đặt hắn vào trong cỗ quan tài này, thì một 'hắn' khác sẽ xuất hiện, dĩ nhiên là nếu người đó muốn đến." Hàn An Khang giải thích.
"Vậy Kỷ Liên Uẩn phải làm sao?" Đường Ninh nôn nóng.
Hàn An Khang liếc nhìn Đường Ninh một cái, "Thân thể hắn sẽ càng lúc càng kém đi, hắn từng nói, nếu như hắn hôn mê càng lâu, thân thể sẽ càng kém."
"Đúng rồi, lúc trước không phải nói khi quỷ tân lang bám vào người hắn, hắn sẽ đột nhiên hộc máu sao?" Lâm Uẩn nói: "Tôi đoán có lẽ là do thân thể hắn không chịu được việc bị quỷ tân lang bám vào người một thời gian dài, thế nên hắn mới đột nhiên hộc máu như vậy."
"Nếu như vậy..." Đường Ninh bất an nắm lấy tay Kỷ Liên Uẩn, run giọng: "Bây giờ thân thể hắn kém như vậy, nếu lần này quỷ tân lang lại bám vào người hắn, thân thể hắn không chịu nổi thì phải làm sao bây giờ?"
Đường Ninh không muốn Kỷ Liên Uẩn gặp phải chuyện gì.
Kỷ Liên Uẩn là một người rất tốt, lẽ ra y sẽ có một tương lai vô cùng tươi sáng, lẽ ra y nên đi ra ngắm nhìn thế giới bên ngoài một chút chứ không phải ở lại thôn trang ngu muội này.
"Mấu chốt của việc này là do cậu." Lâm Uẩn bình tĩnh.
"Tôi?"
Lâm Uẩn và Hàn An Khang liếc nhau một cái, "Bọn tôi đã bàn qua rồi, muốn quỷ tân lang đến có lẽ còn liên quan đến dương khí xung quanh Kỷ Liên Uẩn nữa. Như mấy lần trước, mỗi lần hắn bị nhập, thân thể hắn sẽ yếu đi nhưng nhìn qua thì hắn rất có tinh thần đúng không?"
Đường Ninh nhanh chóng gật đầu.
"Nếu chỉ dùng mắt thường thì có thể thấy thân thể hắn rất khỏe mạnh, điều này chứng tỏ quỷ tân lang cần rất nhiều dương khí mỗi khi xuất hiện, mà Kỷ Liên Uẩn cũng thế."
Đường Ninh ngây người, bỗng nhớ đến lần đầu tiên cậu gặp mặt Kỷ Liên Uẩn, lúc đó, Kỷ Liên Uẩn giúp cậu ngâm chân xong, cậu cứ có cảm giác mình rất mệt mỏi, nhưng sắc mặt của Kỷ Liên Uẩn lại hồng hào hơn hẳn.
Sau đó, ngay khi Kỷ Kha mang áo cưới vào căn phòng nhỏ, Kỷ Liên Uẩn cũng nhận ra chiếc áo cười kia, nếu như đó thật sự là Kỷ Liên Uẩn, chắc chắn y sẽ ngăn cản Đường Ninh mặc chiếc áo cưới đó.
Thế nhưng lúc đó, "Kỷ Liên Uẩn" lại không làm vậy.
Y giống hệt "Kỷ Liên Uẩn" thật sự, bình tĩnh bảo Kỷ Kha đưa Đường Ninh đi thay quần áo...
Đường Ninh mở to mắt.
Tuy rằng lúc trước họ đã biết Kỷ Liên Uẩn sẽ hộc máu sau khi quỷ tân lang rời đi, nhưng khi quỷ tân lang tới lại không có tín hiệu rõ ràng nào.
Nếu như không phải đôi lúc quỷ tân lang để lộ sơ hở, có lẽ nhiều lúc chính cậu cũng không phân biệt đc Kỷ Liên Uẩn với quỷ tân lang....
Làm sao lại có người giỏi ngụy trang... à không, quỷ giỏi ngụy trang thế chứ?
"Thế nên, việc quỷ tân lang lấy đi bao nhiêu dương khí trên người Kỷ Liên Uẩn sẽ quyết định việc Kỷ Liên Uẩn có thể sống bao lâu nữa."
Lâm Uẩn tổng kết: "Đừng để quỷ tân lang lấy đi quá nhiều dương khí, dĩ nhiên quỷ tân lang rất mạnh, nhưng Kỷ Liên Uẩn dễ nói chuyện hơn."
Hàn An Khang bên cạnh gật đầu.
Hai người này nói về chuyện về việc hút dương khí này bằng một vẻ rất nghiêm túc, mà ngược lại, người sẽ bị hút dương khí như Đường Ninh lại xấu hổ không nói thành lời, như thể cậu đang được hai người bạn tốt khuyên phải tiết chế lại vậy.
"Tôi, tôi biết rồi." Da đầu Đường Ninh căng chặt.
Chiếc quan tài mà Kỷ Liên Uẩn đang nằm được đặt trong phòng của Đường Ninh, còn Hàn An Khang chạy đến linh đường cùng với Lâm Quy Cảnh, Lâm Uẩn nói thẻ bài của Lâm Quy Cảnh có thể giúp hắn túc trực bên linh cữu một mình một lúc được, nhưng không thể để hắn ở một mình quá lâu nên bây giờ Hàn An Khang phải qua đó.
Còn Lâm Uẩn không rời đi, hắn đang ở phòng bếp hâm nóng đồ ăn cho Đường Ninh, mấy món này đều do Kỷ Liên Uẩn làm từ trưa, nhưng để đến bây giờ cũng lạnh rồi.
Đường Ninh đã đói đến mức bụng xẹp lép, vừa ngồi ăn những món ăn đã được hâm nóng, vừa nghe Lâm Uẩn kể những chuyện xảy ra khi cậu bị bắt đi: "Xin lỗi, lúc đó tôi có nghe thấy tiếng động lạ trong quan tài của đám người thôn Kỷ gia kia, nhưng lúc đó tôi không nghĩ cậu lại bị nhốt ở bên trong."
Đường Ninh ngồi xổm cạnh quan tài của Kỷ Liên Uẩn cắm cúi ăn uống.
"Sau đó, Kỷ Liên Uẩn chạy đến, hỏi bọn tôi mấy câu, sau đó y nói cậu bị nhốt trong chiếc quan tài đó rồi." Nhìn Lâm Uẩn có vẻ vẫn bình tĩnh, nhưng giọng nói của hắn lại trầm xuống.
Đường Ninh vẫn tiếp tục thưởng thức bữa ăn của mình.
"Tôi rất xin lỗi." Lâm Uẩn nói: "Nếu như lúc đó mà chậm một bước, tôi...."
Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu lên, lại thấy Đường Ninh vừa ăn cơm no đến mức "ợ" một cái.
"Cậu có thể rót giúp tôi một chén nước không?" Đường Ninh chỉ vào bình nước ở bên cạnh Lâm Uẩn.
Lâm Uẩn trầm mặc nhìn Đường Ninh một lúc, phát hiện trong mắt cậu không hề có một chút oán trách nào.
Lần trước, khi bọn họ gặp phải tân nương giấy mà bỏ Đường Ninh lại, đến khi gặp lại, cậu cũng dùng đôi mắt bình thản đó nhìn hắn.
Sau đó, khi bọn họ đi nhặt trân châu gặp phải đám trẻ con ma... dù bị bỏ lại, nhưng khi tìm được đường sóng trong chỗ chết, Đường Ninh vẫn luôn dùng ánh mắt sạch sẽ đó nhìn hắn, không có bất cứ oán trách nào.
Không phải là do tính tình cậu quá tốt.
Lâm Uẩn đưa cho Đường Ninh chén nước, nghe thấy Đường Ninh nói: "Cảm ơn, phiền cậu rồi."
Mà là vì, trong lòng Đường Ninh, mối quan hệ của bọn họ nhạt nhòa cũng như việc rót ly nước này, luôn khách khí nói một tiếng "cảm ơn, làm phiền rồi."
Chính vì chưa bao giờ có kỳ vọng.
Nên cũng chẳng bao giờ thất vọng hay oán hận điều gì.
"Không có gì." Lâm Uẩn nói.
Danh Sách Chương: