Edit: Meii
Gió lạnh thổi mạnh vào mặt Đường Ninh khiến cậu giật mình mở mắt ra, cậu thấy mình đã đi đến cạnh cửa sổ từ khi nào, cánh cửa sổ mở toang, mà một bàn tay của cậu duỗi ra ngoài cửa sổ, trong tay còn nắm chặt dây thừng nhiễm máu.
Khoan đã, cậu đang làm gì vậy?
Đường Ninh hoảng loạn rụt tay lại, cả người như có một luồng khí lạnh tràn qua.
Gió đêm lại một lần nữa thổi vào phòng, cả người Đường Ninh toát đầy mồ hôi lạnh, cậu lùi lại khỏi cửa sổ mà thở dốc, vừa dùng tay đè lại trái tim đang đập kịch liệt của mình, vừa nhìn xung quanh. Cậu hoàn toàn không thấy gì bên ngoài, không có bà lão đang hát tuồng, cùng chẳng có chậu tiền giấy đang cháy nào....
Chuyện gì vậy? Những chuyện vừa rồi đều là ảo giác sao?!
Không, sợi dây thừng này thật sự tồn tại.
Đường Ninh run rẩy cầm sợi dây thừng vừa rồi lên, cảm giác thô ráp trên tay như nhắc nhở cậu những gì vừa xảy ra không phải là ảo giác.
Đường Ninh nhìn chằm chằm dây thừng trong tay, sợi dây thừng này khá giống với sợi dây thừng trên chân Vương thúc, nhưng vết máu trên dây thừng lại hơi khác một chút.
Cậu nhìn điện thoại trên tay, thấy di động đã có tín hiệu, nhưng khi mở nhóm chat ra, lại không hề thấy mấy câu "Dây thừng cho cậu, bé con Ninh, cậu nhớ đốt tiền giấy cho tôi nhé" của Lâm Uẩn, tin nhắn trong nhóm chỉ dừng lại ở đoạn trao đổi thông tin của cả đám lúc giữa trưa mà thôi.
Một thứ gì đó đã dùng thủ đoạn để đưa cho cậu chiếc dây thừng này, tất cả những chuyện cậu vừa nhìn thấy đều là ảo giác của thứ kia.
Đó cũng là lý do tại sao điện thoại chợt không có tín hiệu, trong tình huống bình thường, nếu ma quỷ không thật sự rời khỏi thì tín hiệu sẽ không thể hồi phục được. Nhưng trong ảo giác của ma quỷ kia còn có cả linh đường, có lẽ thứ đó muốn giao tiếp với cậu qua điện thoại của người chơi bên kia...
Cẩn thận nghĩ lại sẽ thấy rất nhiều lỗ hổng, chỉ là vừa nãy cậu quá sợ hãi, Đường Ninh không thể bình tĩnh mà suy nghĩ được, bây giờ ngẫm lại, có lẽ vừa rồi cậu gặp ma ảo giác giống với lúc ở phó bản đầu tiên, ma quỷ bịa đặt một ít ảo giác thông qua ký ức của cậu, chẳng qua bà lão kia có vẻ như không hề có ý định hại cậu.
Nhất thời, trái tim Đường Ninh bị cảm giác may mắn sau khi tai qua nạn khỏi bao phủ, cậu dùng đôi tay chẳng còn bao nhiêu sức lực nhắn lên nhóm chat.
【Đường Ninh: Các cậu có gặp chuyện gì lạ thường ở bên đó không? @Mọi người】
【Lâm Uẩn: Không, cậu bên đó thì sao?】
Đường Ninh khẽ cắn đầu lưỡi một cái, đau quá. Lần này không phải ảo giác rồi, cậu nhanh chóng kể qua về ảo giác mình vừa gặp phải cho mọi người.
【Lâm Uẩn: Cậu nói bà lão ma kia đưa dây thừng để áp chế Vương thúc sao, đây hẳn là một đạo cụ quan trọng! Cậu đợi đó, tôi lập tức qua đó!】
【Hàn An Khang: Tốt quá! Có dây thừng này hẳn mai chúng ta đưa tang có thể an toàn hơn một chút. Nhưng bà lão kia có bảo cậu "dây thừng này cho cậu, nhớ đốt tiền giấy cho ta" thì tốt nhất cậu nên làm theo ý bà ấy đi.】
【Lâm Quý Cảnh: Bên chỗ bọn tôi có tiền giấy, nhưng mà nên đốt như nào để bà lão kia có thể nhận được đây....】
Mọi người trong nhóm vui vẻ thảo luận, đối với họ, sợi dây thừng này thật sự như đưa than trong ngày tuyết, lúc trước Đường Ninh đã may mắn trói chân Vương thúc thành công, nhưng lần tiếp theo gặp lại Vương thúc, Vương thúc đã thoát được dây thừng rồi, lúc đó, bọn họ đã thảo luận qua về việc này. Có lẽ dây thừng có thể áp chế được Vương thúc, nhưng nó vẫn có khuyết điểm, Vương thúc vẫn có thể thoát khỏi sợi dây thừng đó.
Nhưng với sợi dây thừng mới này, mọi người đoán nếu có thể trói một cách cẩn thận thì chắc Vương thúc sẽ không thể thoát khỏi nó nữa.
"Cốc cốc."
Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Đường Ninh buông điện thoại xuống đi ra mở cửa, một cơn gió đêm thổi qua mặt cậu mang theo cảm giác lạnh lẽo. Lâm Uẩn vội vàng chạy đến đây khiến sắc mặt hắn có chút tái nhợt, hắn vừa đến đã nóng lòng vươn tay muốn cầm sợi dây thừng trong tay Đường Ninh.
"Cậu đến nhanh thật." Đường Ninh cầm sợi dây thừng trong tay, "Đợi chút nữa chúng ta cùng đốt tiền giấy đi, cậu biết chúng ta nên làm sao để đốt tiền giấy cho bà lão kia chưa?"
Bàn tay tái nhợt kia nắm lấy một đầu dây thừng.
Đường Ninh sửng sốt một chút, hoài nghi bản thân bị hoa mắt, vì trong tầm nhìn của cậu có tận hai sợi dây thừng, một cái cậu và Lâm Uẩn đang cầm trên tay, còn cái còn lại... ở trên chân Lâm Uẩn!
"Đường Ninh!!!" Giọng nói nôn nóng của Lâm Uẩn vang lên, Đường Ninh chợt ngẩng đầu, nhìn thấy một Lâm Uẩn khác vừa chạy đến, còn người trước mặt cậu là....
Là Vương thúc!!
Thôi xong!
Đường Ninh nắm chặt đầu dây thừng trong tay mình, tay Vương thúc cũng nắm chặt đầu còn lại. Nhưng dĩ nhiên, sức lực của Vương thúc mạnh hơn cậu nhiều, sợi dây thừng thô ráp cọ qua bàn tay Đường Ninh như muốn cắt đứt da thịt, Đường Ninh có dùng hết sức mình cũng không thể ngăn được dây thừng đang trôi dần trong tay mình.
Ngay khoảnh khắc dây thừng sắp tuột khỏi tay cậu, Đường Ninh nhanh chóng dùng tay còn lại cầm chiếc khăn tay dính máu chạm lên dây thừng. Khi khăn tay chạm vào tay Vương thúc, bàn tay khỏe như kìm sắt bỗng buông ra, Đường Ninh đang nắm đầu còn lại của dây thừng ngã ngửa ra sau theo quán tính. Mà chiếc khăn tay cũng rách làm đôi, như thể cú va chạm với Vương thúc đã tiêu hao hết sức mạnh của nó.
Đây là đạo cụ dùng một lần sao!
Đường Ninh ngã xuống đất vội vàng cầm chặt lại cả sợi dây thừng, nhìn Vương thúc đang từng bước đi về phía mình, cậu không có chút do dự nào, liều mạng định dùng sợi dây thừng trong tay trói chân Vương thúc lại.
Nhưng ngay khi sợi dây thừng sắp chạm vào mắt cá chân Vương thúc, lão bỗng dịch sang hướng khác, tránh khỏi sợi dây thừng trong tay Đường Ninh.
Lúc này, không chỉ Đường Ninh có sự chuẩn bị, mà chính Vương thúc cũng sẽ không để cậu dễ dàng trói chân mình nữa.
Đường Ninh căng thẳng cầm chặt dây thừng trong tay, cậu còn chưa nghĩ ra nên làm sao bây giờ, bỗng thấy Vương thúc đang đứng thẳng khụy xuống, cả thân thể ngã xuống đất bò giống hết Đường Ninh.
Đáng sợ hơn là nó dùng tay chân bò sát mặt đất để cậu khó trói chân nó được, cả người cứng đờ di chuyển về phía Đường Ninh! Đôi chân của lão cũng cách Đường Ninh hơn một mét nữa.
Sạt sạt sạt!
Trên mặt đất vang lên tiếng lết khiến người ta sởn tóc gáy!
Da đầu Đường Ninh như muốn nứt ra, cậu sợ hãi lùi lại, mắt thấy Vương thúc sắp bò đến trước mặt cậu, Lâm Uẩn đằng sau bỗng ngồi xổm xuống, nhanh tay nhanh mắt dùng sợi dây trên chân Vương thúc buộc lại!
Động tác của Vương thúc dừng lại, lão xoay đầu ngược lại 180°, ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm Lâm Uẩn.
Nhân lúc này, Đường Ninh nhanh chóng đứng dậy, cậu đi lại gần về phía Lâm Uẩn, chỉ thấy hắn thuần thục rút một lá bùa trong túi áo ra.
Trong nháy mắt, Đường Ninh đã nghĩ hắn sẽ tự dán lên mình như những lần trước....
Nhưng bỗng nhiên....
Lâm Uẩn nhấc chân bước qua người Vương thúc, dán lá bùa kia lên giữa trán Đường Ninh.
"Yên." Đường Ninh nghe thấy Lâm Uẩn bình tĩnh nói.
Đôi mắt đen của Đường Ninh mở to hết cỡ, Lâm Uẩn trước mắt vẫn luôn bình tĩnh, giọng nói bình tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh, bình tĩnh làm ra hành động điên cuồng khác hẳn bình thường.
Ngay khi lá bùa kia được dán lên trán Đường Ninh, Vương thúc trên mặt đất dường như mất phương hướng ngay lập tức, lão phẫn nộ há to miệng, gương mặt đang bình thường bỗng nhiên xuất hiện từng mảng xanh trắng, tròng mắt trợn tròn như sắp rơi, đầu lưỡi dài thè ra khỏi miệng, dáng vẻ giống hết những xác chết bị thắt cổ!
Tiếng tru không giống của loài người vang vọng khắp căn phòng.
Lâm Uẩn quay mặt chạy không chút do dự, Đường Ninh nhìn dáng vẻ chạy vội của Lâm Uẩn, đây là lần đầu tiên cậu hy vọng Lâm Uẩn chạy nhanh một chút, nhanh hơn một chút!
Vương thúc đứng dậy khỏi mặt đất, nó lại bị trói hai chân một lần nữa, chỉ có thể nhảy để di chuyển, đôi mắt vẩn đục vẫn nhìn về phía Lâm Uẩn chạy đi. Nhưng dường như Vương thúc chưa định đuổi theo mà chưa bắt đầu nhìn quanh phòng, có vẻ như nó muốn tìm kiếm Đường Ninh, người bỗng nhiên biến mất trong phòng này hơn.
Lúc này, Đường Ninh bỗng nhận ra, cậu mới là người mà Vương thúc muốn giết nhất, hơn nữa đạo cụ quan trọng là dây thừng lại đang trong tay cậu, cậu chính là mục tiêu lớn nhất của Vương thúc. Cậu không nên lo lắng cho Lâm Uẩn, cậu nên lo lắng cho chính mình thì hơn.
"Bụp!"
Đôi chân đang bị trói chặt đồng thời rơi xuống đất, Vương thúc nhảy một bước nhỏ về phía trước.
Độ cao của trần nhà không cao nên Vương thúc không thể nhảy quá cao, mà gian nhà này cũng rất nhỏ, nhỏ đến mức Vương thúc có nhảy vừa cũng dễ dàng đụng phải Đường Ninh!
Đường Ninh mở to mắt muốn khóc, nhưng cậu không dám thả lỏng, cậu nhớ Lâm Uẩn đã nói, mỗi lần dán lá bùa này lên, vẻ mặt cũng không được thay đổi. Ban đầu cậu còn nghĩ đó là tác dụng của lá bùa, nhưng bây giờ khi bị dán bùa lên, cậu mới biết tự mình phải kiểm soát vẻ mặt và thân thể của mình....
Mà sự thật là Đường Ninh vẫn luôn không kiểm soát được vẻ mặt của mình.
Đặc biệt là khi cậu thấy Vương thúc đang càng lúc càng tiến lại gần mình!
Mỗi bước nhảy, khoảng cách giữa hai người càng bị thu hẹp, gần đến mức chóp mũi sắp chạm vào nhau đến nơi. Đường Ninh sợ đến mức như ngừng thở, cậu có thể thấy khuôn mặt hoảng sợ của chính mình trong con mắt vẩn đục của Vương thúc.
Nếu không phải đã tiến vào trò chơi này mấy lần, thì khi gặp phải chuyện đáng sợ nhường này, có lẽ Đường Ninh bình thường đã hét ấm lên rồi.
Đừng mà! Đừng nhảy qua đây nữa!!
Trong lòng Đường Ninh không ngừng cầu khẩn mọi vị thần mà cậu có thể nghĩ đến, từ Phật Tổ đến Chúa Trời, mỗi tế bào trên thân thể cậu đang muốn hét lên, có lẽ lời cầu nguyện của cậu có tác dụng, Vương thúc cứng đờ nhảy một bước sang hướng khác.
Bụp.
Rồi nó lại nhảy đến phía Đường Ninh.
Trái tim Đường Ninh đập thình thịch trong lồng ngực, thế nhưng, tiếng nhảy kia không vang lên nữa....
Thứ kia đứng cạnh Đường Ninh không nhúc nhích.
Đường Ninh chợt nhận ra điều đáng sợ nhất không phải là đối mặt với thứ này, mà là biết nó phát hiện ra mình, nhưng lại không rõ nó định làm gì mình!
Một hơi thở lạnh lẽo thổi tới sau gáy Đường Ninh như một cơn gió đêm lạnh buốt, nhưng đằng sau cậu làm gì có cửa sổ, gió từ đâu đến chứ?
Đường Ninh không kìm được mà nghĩ đến hình ảnh có một cái miệng cứng đơ đang đứng sau mình thổi khí lạnh như ở phó bản trước.
Chiếc cổ mẫn cảm của cậu nổi đầy da gà, bả vai Đường Ninh rất muốn run rẩy, nhưng cậu cố gắng dùng lý trí mình ngăn lại.
Phù!
Đường Ninh cắn chặt răng, mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương, lướt qua mí mắt, thấm qua hàng mi cong dài, rồi chậm rãi rơi vào mắt cậu.
Mồ hôi làm mắt cậu cay cay, nhưng Đường Ninh lại không dám chớp mắt.
Một bàn tay lạnh như băng chạm lên eo Đường Ninh, cảm giác lạnh lẽo như có một tảng băng chạm lên người cậu. Thực ra Đường Ninh đang cố gắng chống đỡ bản thân mình, nhưng ngay khoảnh khắc bị chạm vào kia, cơ thể căng thẳng quá mức của cậu không chịu đựng được nữa mà ngã xuống....
Xong rồi.
Đường Ninh ngã vào một cái ôm lạnh lẽo, dưới ánh đèn mù mờ, "Kỷ Liên Uẩn" đã mở mắt từ bao giờ, y cười nhẹ ôm lấy cậu.
"Sao nương tử lại yếu ớt vậy, mới thổi một hơi đã ngã rồi?" Đường Ninh nghe thấy tiếng cười khẽ của người đằng sau, nhưng trong giọng nói lại chẳng có ý cười nào.
Danh Sách Chương: