• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Meii

Đường Ninh có chút hít thở không thông.

Cậu chưa bao giờ gặp phải người đáng ghét như vậy, so với Lâm Uẩn nhiều lần chạy trốn, thì người trước mặt này rõ ràng còn đáng ghét hơn.

Nhưng nhìn thấy quỷ tân lang xuất hiện lúc này, trái tim luôn treo lơ lửng vì sợ hãi của Đường Ninh cuối cùng cũng hạ xuống, Đường Ninh vừa muốn khóc lại muốn cười, vừa tức giận lại vừa sợ hãi nhìn người trước mặt làm khuôn mặt nhỏ nhăn lại. Từng giọt nước mắt bắt đầu rơi ra trên khuôn mặt nhăn nhó, Kỷ Liên Uẩn vội vàng ôm lấy thân thể đang run rẩy của cậu.

Kỷ Liên Uẩn vẫn đang mỉm cười nhìn Đường Ninh bỗng có chút hoang mang, "Nương tử à, ngươi làm sao vậy?"

Cậu không nhịn được mà khóc to.

Vẻ mặt của Đường Ninh vẫn căng thẳng như cũ, cậu cảm thấy bây giờ mình mà khóc thì nhìn sẽ rất xấu, nhưng sao người trước mặt lại có thể tệ như vậy, tệ như vậy chứ? Lúc nào y cũng như vậy hết!

Đường Ninh giận đến mức muốn mắng người này một trận, hoặc là cắn y một cái, nhưng lúc này khuôn miệng mềm mại chỉ có thể phát ra tiếng nức nở mỏng manh.

"Ai làm nương tử của ta rơi nước mắt?" Kỷ Liên Uẩn vừa nói vừa vươn tay ra, bàn tay thon dài khẽ nâng cằm Đường Ninh lên: "Nước mắt của nương tử là trân châu, mỗi giọt đều quý giá vô cùng."

Đường Ninh khóc đến mức mũi đỏ ửng lên, rốt cuộc cậu cũng gom được một chút sức lực, há mồm cắn lên bàn tay của Kỷ Liên Uẩn. Cậu cắn rất mạnh, cắn đến mức quai hàm cậu cũng ê ẩm.

Trong trò chơi này, Đường Ninh bắt đầu hình thành bản năng tránh hại tìm lợi đối với người mạnh hơn mình, tiềm thức cậu nhắc nhở bản thân không được phát tiết tính xấu của mình với người này.

Người này không yếu ớt như Kỷ Liên Uẩn, không dịu dàng đến mức mặc cậu giương nanh múa vuốt với y như thế.

Nước mắt của Đường Ninh rơi không ngừng trên tay Kỷ Liên Uẩn, Kỷ Liên Uẩn nhẹ nhàng hỏi: "Là nó làm sao?"

Đường Ninh mang đôi mắt ngập nước của mình nhìn theo hướng mắt của Kỷ Liên Uẩn, lập tức thấy Vương thúc vẫn đang yên lặng đứng cạnh bọn họ nãy giờ.

A a a a a a!!!

Xương sống cậu lập tức run lên như có dòng điện chạy qua, Đường Ninh trực tiếp lao vào lòng Kỷ Liên Uẩn, đôi tay cũng ôm chặt y, khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt liều mạng rúc vào lồng ngực Kỷ Liên Uẩn.

Kỷ Liên Uẩn dịu dàng ôm lấy Đường Ninh, bàn tay y nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu, nghiêm túc nói: "Người này thật xấu xa, dám làm nương tử của ta sợ hãi. Nương tử, em thử nói xem... muốn phạt nó thế nào?"

Người trong lòng nắm chặt vạt áo y, khuôn mặt mềm mại dùng sức rũ vào lòng y hơn nữa. Không cần nhìn Kỷ Liên Uẩn cũng biết chắc chắn khuôn mặt cậu đã bị nếp nhăn trên áo làm đỏ ửng lên rồi, làn da cậu vẫn luôn mềm mại như sữa non vậy mà. Nghe thấy y nói câu kia, Đường Ninh vẫn đang khóc thút thít như con mèo nhỏ trong lòng y khẽ giơ tay, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lại, dùng sức đánh lên người y một cái.

Tuy rằng Đường Ninh đã cố hết sức mà đánh y một cái, nhưng nắm đấm của cậu hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Kỷ Liên Uẩn. Thậm chí, Kỷ Liên Uẩn bị đánh còn cố kiềm chế khóe môi vui vẻ đang nhếch lên của mình.

Cười xong, Kỷ Liên Uẩn lập tức tỏ ra vô cùng yếu ớt, vừa ho khan vừa nói: "Ý của nương tử là... muốn đánh nó một trận sao?"

Trong mắt Vương thúc lập tức hiện lên vẻ hoảng sợ.

Đường Ninh vẫn đang khóc, dường như cậu muốn phát tiết tất cả cảm xúc sợ hãi và yếu đuối của bản thân trong phó bản này ra ngoài. Rõ ràng cậu phải cực kì, cực kì ghét người này, nhưng khi đối phương nói muốn thay cậu trút giận, cậu lại không nhìn được mà mỉm cười.

Vừa cười xong, Đường Ninh lập tức hối hận, hình như cậu không nên cười như vậy, hẳn là cậu nên xị mặt ra mới đúng, thế nhưng nãy giờ cậu đều trốn trong ngực Kỷ Liên Uẩn, chắc y cũng không nhận ra cậu vừa cười đâu nhỉ.

Nghĩ thế, Đường Ninh liền cố gắng xị mặt ra, tỏ ra bản thân vẫn đang rất khổ sở, vừa tức giận lại vừa sợ hãi, cậu tưởng mình đang diễn tả được vẻ mặt đó. Nhưng nơi này không có gương, hơn nữa, kỹ thuật diễn xuất của cậu vẫn luôn vụng về như vậy, làm sao mà lừa Kỷ Liên Uẩn được.

Đường Ninh khó chịu ngẩng mặt lên, cậu cẩn thận liếc Kỷ Liên Uẩn một cái, thấy Kỷ Liên Uẩn suy yếu che miệng ho khan một lúc. Hay là vừa nãy cậu đánh mạnh quá, dù hiện tại người xuất hiện là quỷ tân lang, nhưng thân thể vẫn là của Kỷ Liên Uẩn, chẳng may khiến Kỷ Liên Uẩn bị thương thì sao.

Đường Ninh nghĩ vậy liền nhanh chóng nhìn bàn tay vừa bị mình cắn của Kỷ Liên Uẩn, trên làn da tái nhợt của y hiện rõ một dấu răng rất sâu, dường như cậu chỉ cần mạnh hơn chút nữa là sẽ làm y chảy máu.

Điều này khiến Đường Ninh cảm thấy có lỗi với Kỷ Liên Uẩn vô cùng.

"Nương tử thương ta như vậy." Kỷ Liên Uẩn suy yếu nhưng lại vô cùng quan tâm nói: "Chỉ cần nương tử muốn, nương tử có thể cắn chỗ nào trên người ta cũng được...." Nói câu này, y cố tình hạ nhẹ tông giọng xuống, làm cho không khí bỗng có chút mờ ám.

Đường Ninh nghiêm mặt trừng mắt nhìn Kỷ Liên Uẩn, cậu không hề thấy có lỗi với tên đáng ghét này đâu!

Lúc này, trên trán Đường Ninh vẫn còn dán một lá bùa thật dài, khi cậu tức giận thở mạnh, hơi thở qua mũi khiến lá bùa khẽ bay lên một chút.

Kỷ Liên Uẩn không hề ngại ngùng mà cười cong mắt, y duỗi tay gỡ lá bùa trên trán cậu xuống, sau đó cất lá bùa vào túi áo Đường Ninh. Làm xong tất cả, y khẽ cúi đầu hôn lên giữa trán cậu.

Đường Ninh định né một cái, nhưng nghĩ đến chuyện lúc này y rất cần dương khí, cậu đành cau mày để cho Kỷ Liên Uẩn hôn hít mình một chút. Không ngờ Kỷ Liên Uẩn lại được voi đòi hai bà trưng, y vô cùng khao khát tiếp xúc với cậu mà ôm chặt lấy, sau đó, y rúc đầu vào hõm vai Đường Ninh, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai cậu: "Nương tử muốn phạt nó thế nào?"

Đường Ninh muốn đẩy cái người đang dính chặt lấy mình ra, quay đầu khẽ nhìn Vương thúc vẫn không dám nhúc nhích bên cạnh.

Thật không ngờ, một con quỷ cũng sẽ lộ ra vẻ mặt sợ hãi bán sống bán chết như vậy.

Một Vương thúc đáng sợ đã dọa cậu rất nhiều lần, còn đuổi theo cậu khắp núi khiến cậu hận không thể hét toáng lên, làm cậu kiệt sức mất lần, còn làm cậu suýt không còn chút ý chí chiến đấu nào nữa... bây giờ lại đứng cạnh cậu mà sợ hãi đến mức không dám động đậy, như thể cậu đã biến thành một thứ gì đáng sợ lắm, còn Vương thúc mới là người nhỏ bé đáng thương vậy.

Lúc này, Đường Ninh thật sự lại muốn khóc lên.

Cậu biết mình đang cáo mượn oai hùm, nhưng thì sao chứ, làm cáo mượn oai hùm thật sự rất vui!

Đường Ninh móc sợi dây thừng trong lòng ra, gằn từng chữ: "Ta muốn trói nó lại!"

Kỷ Liên Uẩn cong môi cười: "Được thôi."

Có lời này của Kỷ Liên Uẩn, lần đầu tiên trong cuộc đời, Đường Ninh không hề có chút sợ hãi nào khi đứng trước mặt ma quỷ. Cậu ngẩng cao đầu, ưỡn ngực nhìn con quỷ trước mắt, từng lỗ chân lông đều tỏ vẻ....

Có ngon thì mi làm ta sợ thử xem!! (Meii: Tưởng tượng cảnh này tui cứ thấy bùn cừi sao á =))))

Vương thúc đứng bất động như thể cả thân thể lão đang bị thứ gì đè chặt.

Đường Ninh vừa nhìn vừa nghi ngờ, có phải vừa nãy lúc bị dán bùa, cậu cũng làm ra dáng vẻ ngốc nghếch như vậy không? Cậu nắm chặt dây thừng, giữ chặt hai đầu căng sợi dây thừng ra.

"Sợi dây thừng này, nên trói chặt cổ nó...." Đường Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: "Hay là tay nó, hay là lên chân nó đây?"

Vương thúc lộ rõ vẻ hoảng sợ.

Bỗng nhiên, Đường Ninh cảm thấy hình ảnh này có chút quen quen, cậu nghĩ một chút, không phải quỷ tân lang đã từng nói cậu với cậu câu này trên giường sao?!

Sau khi nói xong câu này, lại nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Vương thúc, bỗng nhiên cậu hiểu được tâm trạng lúc này của lão.

Nghĩ thế, Đường Ninh buông một đầu dây thừng, xụ mặt quay đầu nhìn Kỷ Liên Uẩn đằng sau. Kỷ Liên Uẩn dịu dàng nói: "Em muốn trói chỗ nào cũng được."

Đường Ninh nhìn vẻ thờ ơ của y mà tức đến ngứa răng: "Nhưng chẳng may trói sai chỗ, nó lại cởi ra thì sao??"

"Nó sẽ mãi mãi không cởi ra." Kỷ Liên Uẩn nâng mắt nhìn Vương thúc bên cạnh Đường Ninh, dịu giọng nói: "Đúng không?"

Đường Ninh quay đầu nhìn Vương thúc đang liều mạng gật đầu, bộ dáng sợ hãi chỉ hận không thể tự mình trói chặt mình, sau đó tự mình vùi cả người xuống đất ngay lập tức.

Đường Ninh thật sự không thể diễn tả được cảm xúc của mình lúc này, cậu cần thận ngẫm nghĩ một chút, cảm giác này như thể cậu đã chết ở một trò chơi rất nhiều lần, sau đó cậu cố gắng ghi nhớ cách vượt ải, rồi cố gắng nâng cao kỹ thuật của mình lên, rồi lại liều mạng lau sàn chết lên chết xuống trong trò chơi.... Cuối cùng, cậu lại được một đại thần vô dùng mạnh kéo qua phó bản này.

Mà lúc này, cậu còn cảm thấy sung sướng hơn gấp nhiều lần việc qua một phó bản bình thường.

Cậu khẽ hít sâu một hơi rồi ngồi xổm xuống, dùng sức căng dây thừng ra rồi bắt đầu buộc lên người Vương thúc. Khi cậu đang miệt mài buộc dây, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, Đường Ninh ngẩng đầu liền thấy Lâm Uẩn và những người chơi khác chạy đến đây.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn Đường Ninh đã trói chặt Vương thúc.

"Cậu không sao..." Lâm Uẩn đang định hỏi cậu nhưng câu hỏi của hắn lập tức biến thành câu trần thuật.

Nhìn Đường Ninh vẫn ổn.

Có khi cậu chưa bao giờ ổn đến thế.

Tuy đôi mắt cậu vẫn ngập nước, chỉ cần cười lên là nước mắt sẽ rơi xuống rào rạt lấp lánh như sao trời, nhưng sau khi trói được Vương thúc lại như trút bỏ được mọi buồn phiền từ trước đến giờ.

"Tôi trói nó lại rồi!" Đường Ninh vui vẻ nói với mọi người.

"Nương tử giỏi quá!" Kỷ Liên Uẩn xoa đầu Đường Ninh.

Từ "nương tử" này vừa thốt ra, tất cả người chơi đều biết người kia là quỷ tân lang.

Đường Ninh gạt tay Kỷ Liên Uẩn ra, bây giờ nhìn y cậu vẫn thấy rất tức giận.

Kỷ Liên Uẩn không để ý mà cúi người, kéo Đường Ninh đang ngồi xổm dưới đất lên, sau đó liền ôm cậu như gấu koala ôm cây (1), cả người cứ thế đè lên lưng cậu.

(1) Chính là tư thế này đây:



Đường Ninh cũng không đẩy Kỷ Liên Uẩn ra nữa, dưới cái ôm của Kỷ Liên Uẩn, một cảm giác an toàn chưa từng có bao phủ lấy cả thân thể cậu, xua tan mọi cảm giác sợ hãi cùng bi thương mà cậu đã trải qua từ lúc vào phó bản này đến giờ.

"Bây giờ chúng ta nên làm thế nào tiếp" Đường Ninh hơi xấu hổ nói, cậu biết tư thế hiện tại của cậu với Kỷ Liên Uẩn rất kì cục, nhưng vẻ mặt của đồng đội cậu lại vô cùng thản nhiên.

"Vương thúc..." Hàn An Khang chần chờ nói.

"Cậu yên tâm, Vương thúc đã bị tiêu diệt rồi." Đường Ninh vỗ lên tay Kỷ Liên Uẩn, "Hắn nói thế."

Hàn An Khang thấy thế cũng lộ ra vẻ mặt an tâm.

"Chúng ta còn chưa đốt tiền giấy cho bà lão kia nữa." Lâm Quý Cảnh nhắc nhở mọi người. Hắn đã mang tiền giấy sang đây, nhưng vấn đề nan giải bây giờ là đốt ở đâu mới thì bà lão kia mới nhận được.

Đường Ninh theo bản năng nhìn sang Kỷ Liên Uẩn.

"Làm sao thế?" Kỷ Liên Uẩn hỏi.

Đường Ninh nói sơ chuyện vừa xảy ra cho đối phương, Kỷ Liên Uẩn nhàn nhạt nói: "Tìm bừa một người lớn tuổi trong thôn hỏi là được."

Lâm Quý Cảnh lắc lắc đầu, ngay từ khi vừa vào phó bản, bọn họ đã thử tìm các thôn dân để hỏi thăm tin tức rồi, nhưng nhìn thì có vẻ thôn dân ở đây rất nhiệt tình, nhưng thật ra họ chẳng hỏi được gì, cứ khi nào hỏi đến chuyện liên quan đến phó bản thì bọn họ lại tỏ vẻ không biết gì.

Nhưng đang lắc được mấy cái, hắn bỗng nhiên dừng lại.

Nhìn vị "đại ca" đang lười biếng dựa vào người Đường Ninh, Lâm Quý Cảnh bỗng ngộ ra: "Đúng là ý kiến hay, sao bọn ta lại không nghĩ đến nhỉ?"

"Đại ca" đã mở miệng thì đám NPC tép riu kia dám không trả lời sao!!

___

Đôi lời của editor:

Cả đám người chơi: Yay, đại thần kéo emm~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK