Đường Ninh nắm tay Cố Vân chạy đến nghĩa trang, vừa chạy, cậu vừa chú ý Lâm Uẩn đang chạy sau mình, chỉ sợ Lâm Uẩn đang cõng thi thể sẽ gặp chuyện lạ nào.
Thi thể chết không nhắm mắt của Đường Hiền Hằng lúc này nhìn vô cùng đáng sợ, đặc biệt là khi Lâm Uẩn cõng thi thể chạy, cả người thi thể đong đưa qua lại, đầu lưỡi tím tái lủng lẳng bên ngoài quăng bên này quăng bên kia, nhiều lúc còn chạm lên mặt Lâm Uẩn.
Đường Ninh vừa nhìn mà sống lưng lạnh toát, cậu nhịn không được mà phục Lâm Uẩn sát đất.
Cách đó không xa vang lên tiếng đánh nhau, Đường Ninh chạy đến thì thấy Lâm Quý Cảnh đã bị mất một cánh tay, mà trên ngực Hàn An Khang cũng có một vết cào rất sâu. Cả hai người đều vô cùng yếu ớt, mà đầu sỏ gây ra những chuyện này chính là thi thể của Hàn Dư Niên.
Đường Ninh trợn to mắt, không phải cậu khiếp sợ khi thấy cương thi Hàn Dư Niên, mà là vì cậu nhìn thấy...
Người đang giữ chặt Hàn Dư Niên, chính là Kỷ gia gia đã chết!
Kỷ gia gia đang run rẩy dùng sợi tơ hồng giữ chặt Hàn Dư Niên đang giãy giụa, Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh đứng bên cạnh cũng đang giúp lão giữ chặt sợi tơ hồng. Thấy Đường Ninh chạy đến, Lâm Quý Cảnh vội nói: "Bỗng nhiên xác Hàn Dư Niên vùng dậy, may là có vị cao nhân này xuất hiện cứu chúng ta!"
Lâm Quý Cảnh và Hàn An Khang chưa từng đến thôn Kỷ gia, cũng không biết cao nhân trong miệng bọn họ chính là Kỷ gia gia. Bọn họ nhìn thấy thái độ của Đường Ninh và Lâm Uẩn không đúng lắm, niềm vui vì sống sót trên mặt cũng trầm xuống.
Lâm Uẩn đã từng gặp vị Kỷ gia gia điên điên khùng khùng này, hắn cũng nhớ rõ Đường Ninh đã từng nói, lúc trước Kỷ gia gia đã hy sinh tính mạng để gọi hồn Kỷ Kha quay lại, trước khi chết còn bảo Đường Ninh không cần giúp lão nhặt xác.
Một người vốn đã chết rồi, sao lại xuất hiện ở đây?
Không, bây giờ là ban ngày ban mặt, đằng sau Kỷ gia gia cũng có bóng.
Chẳng lẽ, Kỷ gia gia chưa chết?
Cẩn thận nghĩ lại, thật ra Đường Ninh cũng chưa tận mắt nhìn thấy Kỷ gia gia tử vong.
Gọi hồn xong cũng đến khuya, Đường Ninh chỉ biết Kỷ gia gia không còn phát ra tiếng động nữa, hơn nữa, trước khi bắt đầu gọi hồn, Kỷ gia gia cũng nói mấy lời kia, khiến Đường Ninh đã chuẩn bị tâm lí rằng Kỷ gia gia sẽ chết trong trận gọi hồn này.
Thế nên, cậu đã nghĩ rằng Kỷ gia gia đã chết.
Mà sáng hôm sau khi bọn họ đi nhặt trân châu cũng không thấy xác của lão trên đường, chẳng qua mọi người không để ý chuyện này, họ đều nghĩ lão đã chết.
"Kim thiền thoát xác (1), không tồi." Cố Vân bỗng dưng nhẹ giọng khen một tiếng.
(1) Kim thiền thoát xác: Kế thứ 21 trong 36 kế sách trong binh pháp cổ đại Trung Quốc. Kim thiền thoát xác nghĩa đen chỉ con ve sầu phá vỡ vỏ bọc để chui ra ngoài. Trong quân sự, kế này chỉ việc tạo bề ngoài giả tạo nhằm khiến quân địch hoang mang, án binh bất động, còn bản thân thoát an toàn.
Đường Ninh ngơ ngác thấy Cố Vân khen ngợi Kỷ gia gia, cậu bắt đầu thấy không đúng.
Nếu trong huyết tế kia, ban đầu dâng lên súc vật, sau đó lại hiến tế những người yếu ớt như trẻ con, người già và phụ nữ, vậy thì tại sao sau khi đám người thôn Kỷ gia hiến tế hết những người yếu ớt kia, Kỷ gia gia vẫn có thể sống sót trong cái thôn đó?
Trừ việc lão ta điên khùng thì lão vẫn bình yên vô sự sống sót mà không bị hiến tế, hơn nữa, rõ ràng là Kỷ gia gia giả điên.
"Đường Ninh!" Kỷ gia gia quát Đường Ninh: "Bây giờ là cơ hội tốt! Dương khi hắn lấy trên người ngươi đêm qua đã tiêu hao hết, bây giờ hắn chỉ là miệng hùm gan sứa (2), ngươi mau chạy khỏi hắn ra đây!"
(2) Miệng hùm gan sứa: Miệng nói thì hùng hổ, bạo dạn nhưng thực chất thì sợ sệt, nhút nhát. Ý là anh Vân nhìn thì mạnh nhưng thật ra íu xìu gòi.
Miệng hùm gan sứa?
Đường Ninh nhìn Cố Vân, thấy y vẫn thờ ơ bình thản như thường, áp lực y tỏa ra vẫn rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đến mức làm người ta bỏ qua sắc mặt tái nhợt cùng đôi môi xanh xao của y.
Nhìn kỹ lại, lúc này khí sắc của Cố Vân không bằng đêm qua thật.
"Nương tử." Cố Vân bắt lấy tay cậu, không biết là vì y dịu dàng, hay bị thể chất của Kỷ Liên Uẩn liên lụy, nhưng Cố Vân thật sự không còn bao nhiêu sức lực.
Đường Ninh cảm giác, nếu như bây giờ cậu tránh ra, cậu có thể hất tay Cố Vân ra một cách dễ dàng.
"Ngươi còn định chấp mê bất ngộ (3) với tên ma quỷ đó đến bao giờ?" Kỷ gia gia hét lên: "Chỉ cần liên quan đến hắn sẽ chết! Toàn bộ thôn Kỷ gia trừ ta đã chết hết rồi! Chờ đến tối, hắn lại hút dương khí của ngươi, lúc đó ngươi nhất định sẽ chết!"
(3) Chấp mê bất ngộ: Cứ giữ sự mê muội mà không tỉnh ngộ, ý nói cứ giữ sự sai quấy của mình, không chịu sửa đổi.
"Đừng đến đó, hắn sẽ giết em." Cố Vân nói khẽ vào tai Đường Ninh: "Ta từng viết hôn thư trên cổ em, vì thế ta chỉ có thể lấy dương khí trên người em. Nếu như em đi qua, hắn sẽ cắt cổ em để phá hủy bức hôn thư đó."
Viết hôn thư trên cổ cậu sao?
Đường Ninh mờ mịt sờ sờ cổ mình.
"Đám thanh niên các ngươi còn thất thần cái gì?" Kỷ gia gia hận sắt không thành thép, nói: "Các ngươi nghĩ rằng chuyện chôn nhầm người là do ai làm? Là hắn không muốn các ngươi chôn Đường Hiền Hằng! Chỉ có giết chết hắn trong thể xác người thường này, rồi phong ấn hắn trong chính ngôi mộ của hắn thì tai họa mới ngừng lại!"
Những lời này vừa nói ra, những người chơi lập tức thay đổi chủ ý, thật ra bọn họ cũng nghi ngờ Cố Vân đã đổi di thể.
Kỷ gia gia vẫn cố gắng không ngừng: "Bây giờ hắn đang rất suy yếu, chỉ là con ma ốm bình thường, cũng không dám động thủ với các ngươi đâu. Vì nếu hắn động thủ sẽ tiêu hao hết dương khí còn lại, Kỷ Liên Uẩn thật sự sẽ xuất hiện!"
"Vị lão nhân gia này, tại sao ngài lại nói hắn không cho chúng ta chôn Đường Hiền Hằng?" Lâm Quý Cảnh hỏi.
Kỷ gia gia lạnh lùng chỉ vào ngôi mộ: "Các ngươi có biết phong thủy của ngôi mộ này gọi là gì không?"
Đường Ninh từng nghe Lâm Uẩn nói, phong thủy của ngôi mộ này rất tốt, còn tại sao lại tốt, Lâm Uẩn cũng không rõ. Vì thế giới quan trong mỗi thế giới đều có chút khác nhau, học một chút thuật phong thủy ở thế giới khác cũng chưa chắc đã áp dụng được ở thế giới này.
"Đây là âm dương điểm long huyệt!"
Kỷ gia gia nhìn mọi người, cao giọng: "Các ngươi biết các thế hệ thôn Kỷ Gia của bọn ta đều bảo vệ lăng mộ nào không?
"Đó chính là vương lăng của đế vương!"
Mọi người nghe vậy đều chấn động. Đường Ninh bỗng nghĩ lại thân ảnh cậu nhìn thấy khi lên kiệu hoa, người đó đội mũ miện có mười hai chuỗi ngọc châu, đó là thứ chỉ có đế vương mới có thể đội.
Người đó không phải là Diêm Vương.
Nhưng cũng quý giá không kém gì.
"Đường Hiền Hằng cố tình chuẩn bị mộ huyệt ở đây, cả việc sắp xếp mối nhân duyên này chính là để trộm long khí. Chỉ cần được hạ táng trong vòng bảy ngày, ông ta đã có thể trộm được một nửa khí vận rồi! Các ngươi nói xem, thân là chủ nhân của lăng mộ này, Cố Vân có nguyện ý mở to mắt nhìn kẻ khác trộm khí vận của chính mình hay không!!"
Ánh nhìn của Lâm Quý Cảnh và Hàn An Khang về Cố Vân hoàn toàn thay đổi.
Đối với người chơi mà nói, Cố Vân là cái gì không quan trọng, nhưng Cố Vân có ngăn cản bọn họ hoàn thành nhiệm vụ hay không mới quan trọng.
Cố Vân không để ý ánh mắt của người ngoài, y chỉ nhìn Đường Ninh không chớp mắt.
"Nương tử." Đây là lần thứ hai Đường Ninh thấy sự hoảng loạn trong mắt Cố Vân. Một Cố Vân mạnh mẽ luôn làm người ta sợ hãi đâu rồi, giờ đây lại có chút "yếu ớt" nhìn cậu, ".... Đừng."
Neus như Cố Vân dùng đôi mắt đỏ tươi nhìn cậu, có lẽ Đường Ninh đã sợ đến mức buông tay.
Đường Ninh vẫn luôn có chút sợ hãi Cố Vân, sợ hãi người kia có một sức mạnh đáng sợ, sợ dáng vẻ thần bí luôn vây trong sương mù, sợ hãi người kia sẽ hành động đáng sợ như ma quỷ.
Nhưng lúc này, nhìn Cố Vân lại giống Kỷ Liên Uẩn trước kia một cách vi diệu.
"Ngươi sẽ giúp ta hạ táng gia gia chứ?" Đường Ninh nhẹ giọng hỏi.
Cố Vân nắm chặt tay cậu, "Ta sẽ."
"Vậy tại sao lúc nãy ngươi không nhắc nhở ta, nhắc ta là chôn nhầm người rồi?" Đường Ninh nhìn vẻ mặt của Cố Vân, nhìn một cách nghiêm túc vô cùng. Tuy rằng cậu vẫn không phân biệt được Cố Vân nói thật hay nói dối, nhưng ít nhất là trong lúc này, cậu cảm thấy y nói thật.
Cậu thấy Cố Vân bảo: "Ta không quan tâm khí vận."
"Chỉ là ta có dự cảm, ta cứ cảm thấy nếu như hạ táng xong, nương tử sẽ biến mất..."
Đường Ninh trầm xuống, đúng thế, nếu như nhiệm vụ thành công, cậu sẽ biến mất khỏi thế giới này.
"Nếu như em nguyện ý kết duyên vợ chồng với ta, thì lấy khí vận làm sính lễ cũng đâu có sao."
Đường Ninh khẽ run lên.
Cậu vẫn luôn là một người dễ bị cảm động bởi hành động và lời nói của người khác. Bất kể là Mạc Vân Sơ vì cậu mà buông bỏ chống trả bước vào phong ấn, hay là Kỳ Vân dùng cả linh hồn của mình để đánh thức cậu, hay đến bây giờ là Cố Vân nguyện lấy khí vận đế vương của mình làm sính lễ.
"Đừng nghe mấy lời dối trá của tên ma quỷ đó!" Kỷ gia gia hét lớn: "Các ngươi mau ra tay đi!"
Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh liếc nhìn nhau, so với một kẻ thần bí khó lường như Cố Vân, bọn họ tin lời nói có sách mách có chứng của Kỷ gia gia hơn. Hơn nữa, bọn họ đứng trên góc độ của Cố Vân, nếu như bọn họ là chủ nhân của lăng mộ, thì đúng là bọn họ không thể chấp nhận có người dám dùng thủ đoạn này kia để trộm vận khí của mình như vậy.
Tuy rằng hai người đã quyết định đứng về phe Kỷ gia gia, nhng Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh cũng không lập tức đến gần Cố Vân.
Mặc dù Kỷ gia gia luôn miệng nói bây giờ Cố Vân đã suy yếu lắm rồi, nhưng chính lão cùng chỉ to mồm chứ còn chưa tự mình động thủ, chắc chắn dù Cố Vân có suy yếu đi thật, nhưng chắc chắn y vẫn có khả năng làm bọn họ bị thương nặng.
Con thỏ khi bị dồn vào chân tường còn biết cắn người, đừng nói đến NPC đáng sợ này.
Những người chơi lâu năm đều có khả năng đoán ý đồng đội của mình, nhìn thì có vẻ bọn họ định tấn công Cố Vân đấy, nhưng thật ra bọn họ định cướp Đường Ninh ra khỏi Cố Vân.
Ai tỉnh táo đều có thể nhận ra, điểm mấu chốt chính là ở trên người người chơi mới này. Harry Potter fanfic
"Lâm Uẩn." Bọn họ thấy người mới bỗng gọi Lâm Uẩn đang cõng thi thể của Đường Hiền Hằng định nói gì đó, thế nên Hàn An Khang và Lâm Quý Cảnh cũng tạm dừng bước.
Mặc kệ NPC có nói gì, những người chơi vẫn sẽ lắng nghe ý kiến của đồng đội mình hơn.
Ừ thì đôi lúc đám đồng đội cũng ác như thú, không nói tiếng người, nhưng chắc chắn đám NPC này sẽ toàn nói chuyện lừa người.
Lâm Uẩn nghe thế liền nhìn về phía Đường Ninh.
Đôi mắt trong sáng kia vẫn luôn hiện rõ ý của chủ nhân, lúc xa thì xa vô cùng, nhưng một khi đã phá được băng, thì chắc chắn sẽ chạm được vào cảm xúc chân thật mềm mại như nước.
Kể từ khi hắn bất chấp dán lá bùa kia lên trán Đường Ninh rồi chạy dụ quỷ đi, dường như mọi chuyện đã khác.
"Tôi, tôi có thể coi cậu là người đồng đội tin tưởng nhất mà giao phó mạng sống không?" Hắn thấy Đường Ninh lo lắng hỏi.
Lâm Uẩn cảm thấy mình đang cười.
Hắn cảm thấy mình điên thật rồi, lần trước thì nổi điên mà dán lá bùa hộ thân của mình lên người Đường Ninh, lần này trước hình huống sống chết đến nơi còn cười được.
Ở cái thế giới hỗn loạn và áp lực này, thỉnh thoảng nổi điên thì có sao chứ? So với việc cố bình tĩnh rồi tham sống sợ chết, chẳng thà cứ sống theo bản chất thật sự của mình.
"Được." Lâm Uẩn nghiêm túc nói.
Đường Ninh thấy Lâm Uẩn ủng hộ mình, nói khẽ: "Tôi cảm thấy, chúng ta nên tin Cố Vân."
Đồng tử của Cố Vân khẽ run lên.
Khi nói những lời này, thật ra chính Đường Ninh cũng không biết mình lấy tự tin ở đâu. Cậu sợ Lâm Uẩn sẽ hỏi cậu tại sao, vì chính cậu cũng không thể đưa ra lời giải thích nào có sức thuyết phục.
"Được." Tuy rằng Lâm Uẩn vẫn đang cõng thi thể của Đường Hiền Hằng, nhưng khả năng trốn chạy của hắn vẫn rất mạnh, hắn chạy được vài bước rồi quay đầu lại quát Đường Ninh vẫn đang ngây người: "Cậu ngây người cái gì?"
"Chạy thôi!!!"
_____
Đôi lời của editor: Nếu Lâm Uẩn thành công vượt qua phó bản này thì anh chính thức trở thành người bạn đầu tiên của bé Ninh nhà em:>