• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trong đêm tối, một bóng đen từ cửa sổ chầm chậm bước đến giường lộ ra nụ cười quỷ dị, giơ cây súng lên bóp cò, dòng máu đỏ bắt đầu chảy ra làm cho cô ta cười thích thú
" Hahaha...!Hạ Bối ơi Hạ Bối...!trò chơi hôm nay kết thúc rồi "
Trong lúc cô ta đang đắc ý thì phía sau cô ta lại xuất hiện một khẩu súng lục đang chĩa thẳng vào đầu, khiến cho nụ cười cô ta cũng tắt ngủm
" Hạ Bối, cô dám tính kế tôi "
Hạ Bối đứng ở phía sau, miệng nhếch lên cười một nụ cười đầy quái dị, đôi mắt ánh lên tia rực thù
" Tôi không định tính kế cô nhưng mà cô lại cho tôi cơ hội đó, Cẩm Nghiêng ạ "
Cẩm Nghiêng nghe mà tức giận đứng đó mà suy nghĩ lại mọi chuyện, từ lúc bắt đầu cô ta chỉ đang diễn kịch mà thôi, Cẩm Nghiêng nghiến răng đầy sự tức giận
" Cô muốn gì?"
" Tôi không muốn gì cả, chỉ có một điều tôi luôn thắc mắc cô tìm đâu ra một người đàn ông giống chồng đến vậy "
Cô ta nghe đến đây mà sợ hãi, đôi mắt mở to vì bất ngờ, chuyện bên cạnh cô có người nam nhân giống y hệt Lục Cảnh Thâm chỉ có mình cô biết đến cả Khương Mễ cũng không hề biết chuyện này vậy mà một người vốn hiền lạnh mỏng manh như cánh hoa dại vậy mà biết, rốt cuộc thì cô ta là ai thân phận thật sự rốt cuộc là gì

" Cô rốt cuộc là ai? "
Bỗng dưng Hạ Bối hạ súng xuống làm cô ta bất ngờ, thế nhưng chưa kịp chạy thì đã bị Hạ Bối lạnh lùng bắn cho cô ta một cái vào chân khiến cô ta ngã khuỵu xuống đất, đau đớn mà nhìn cô
" Không định nghe sao? Cô cũng thật kì lạ đấy Cẩm Nghiêng.

kì lạ đến bất ngờ "
Hạ Bối lấy trong tủ ra một viên thuốc, tay còn lại là cốc nước, Hạ Bối ngồi xổm xuống đặt cốc nước kế bên, tay thì nâng mặt cô ta, ánh mắt không còn chút hiền lành nào khiến cô ta sợ hãi, Hạ Bối bốp mặt cô ta khiến miệng cô ta há ta nhét thuốc vào rồi đổ nước vào để cô ta uống, khi đã xong rồi cô liền kề sát vào tai nói nhỏ cho cô ta
" Bạch Mẫn Đan "
" Haha...!Bạch Mẫn Đan...!Hạ Bối...!haha...!cô đâu phải là cừu non mà là một con cáo già xảo quyệt, nhưng cô sẽ phải trả giá cho hành động này của mình "
Cô không buồn để tâm bỏ cô ta lại còn mình thì đi xuống lầu trên tay còn cầm cả súng nữa
Bước xuống, Lạc Thần nhìn cô mà hỏi
" Con định đi đâu "
" Thưa ông, thời cơ đã đến nếu lúc này con không đi thì sau này sóng gió sẽ ập đến "
Ông nhìn Hạ Bối dáng vẻ cô lúc này vô cùng khác, dường như không phải là cháu gái dễ thương của ông nữa rồi, váy ngủ thấm một ít máu ông nhíu mày lại hỏi
" Tiếng súng lúc nãy..."
Hạ Bối nhìn vào cây súng, rồi nhìn Lạc Thần cười nói một cách thản nhiên không giống như người lần đầu cầm súng bắn người mà giống như người đã làm rất nhiều lần
" Con chưa giết cô ta, phiền ông giao cô ta cho cảnh sát.

Và bảo vệ con trai con an toàn là được"
" Con có cần ta giúp gì không? "

" Không cần đâu ông, cháu sẽ tự giải quyết một mình "
Cô không nói gì nữa mà rời đi ngay
Đêm nay máu sẽ nhộm đỏ cả giới thượng lưu này, cũng như là lời cảnh cáo đến họ
Trong cuộc hợp của Ngũ Đại gia tộc, Lục Cảnh Thâm ngồi ở vị trí mà Khương Mễ khao khát nhất, bà ta nhìn một cách thù hằn, nếu năm xưa Lục Ngạn (Lục gia đời trước) không đêm một thằng nhóc không rõ gốc gác về thì bây giờ sẽ không khó đối phó đến như vậy, có khi cả Lục gia đã là của bà ta rồi cũng nên
" Được rồi bắt đầu đi, dù gì thì Lạc gia với Giang gia sẽ không đến đâu "
Lục Cảnh Thâm không nói gì mặt vẫn lạnh tanh bắt đầu cuộc họp
" Vậy được rồi, năm nay có nhiều...!"
Khương Đình lên tiếng cắt ngang mọi lời nói của anh
" Thôi nào dài dòng làm gì, bắt đầu vào vấn đề chính luôn đi "
Lục Cảnh Thâm không hề khó chịu mà ngược lại anh chấp nhận lời này của bà ta, anh cũng chán phải giả vờ lắm rồi nhưng phải làm như thế thì mới khiến cho bọn người ngu ngốc kia tỉnh ngộ ra việc nhìn ngó tới chiếc ghế của Lục gia
" Thôi được, bắt đầu đi "
Khương Mễ trên cơ đắc ý tựa lưng vào ghế còn ra hiệu cho thư kí của mình đưa ra một sắp tài liệu đặt trên bàn
" Tôi muốn cậu rời khỏi chiếc ghế Lục gia, an phận làm chủ tịch của cậu đi "
Anh nhíu mày nhìn sắp tài liệu đầy khó hiểu

....!
Hạ Bối đạp ga phóng thật nhanh trên đường, mắt cứ nhìn đồng hồ mãi, từng giây từng phút trôi qua khiến cho cô vô cùng bất an không thể nào bình tĩnh được nữa
Đúng lúc này điện thoại vang lên là Đồng Lệ Ái gọi đến, cô không do dự bắt máy
" Có thông tin gì sao "
Lệ Ái với giọng điệu gắp gáp và vô cùng lo lắng nói
" Hạ Bối tớ mới biết được Khương Mễ bà ta biết chỗ ở hiện tại của Star rồi, bà ta đang cho người trên đường đến đó "
Hạ Bối nghe mà đầy tức giận, cô khó khăn lắm mới thuyết phục được bà qua bên Giang gia ở vài hôm bởi lẽ một khi xuất hiện thì thế nào họ sẽ phát hiện và điều tra được nhưng không ngờ họ lại điều tra đến Giang gia
Càng nghĩ cô càng tức giận chửi thề một cái, quay xe lại phóng như bay trên đường cao tốc
" Chết tiệt ".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK