Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tôi xin lỗi, có lẽ từ giờ tôi sẽ không thương em nữa.
Cuối cùng thì người đàn ông ấy vẫn không giữ trọn vẹn lời hứa mà tìm cách bắt nhốt con.
Hai hàng nước mắt của Triệu Gia Hân khẽ lăn trên gò má, chảy dài sang hai bên, thấm đẫm cả một mảng gối lớn.
- Cửu Châu, cầu xin anh tha cho tôi đi! Chúng ta chấm dứt đi! Tôi không thể ở bên anh được nữa.
Cô gái với đôi mắt đắm lệ không ngừng van xin người đàn ông trước mặt.

Cô đẹp tựa đóa hồng kiêu hãnh, khiến ta chỉ muốn nâng niu nhưng lại không cách nào chạm vào được.
Cô sai rồi, sai từ hai năm trước, từ khi cô cứu lấy hắn đã sai rồi.

Đáng ra, khi ấy cô nên bỏ mặc, mặc kệ sống chết của Cửu Châu thì giờ đây đã không có chuyện hắn yêu cô, rồi đem cái tình yêu mù quáng của mình trói buộc cô rồi.
- Em đang nói gì vậy? Hả Hân Nhi? Em là người của tôi, sao tôi có thể để em đi được?
Hắn tiến lại bàn, lấy sẵn chai rượu đang còn dang dở trên bàn rót vào ly, ung dung thưởng thức ly rượu trên tay, môi mỏng khẽ nở nụ cười yêu nghiệt.
Cửu Châu hắn sẽ trở lại làm con người lạnh lùng tàn khốc trước kia.

Cố gắng che giấu bản chất thực sự bằng vẻ dịu dàng, ôn hòa đến mấy cô cũng chẳng thèm bận lòng.

Vậy tại sao hắn cứ phải sống bằng bộ mặt giả dối kia chứ.
Từ bây giờ, hắn sẽ chính thức coi cô như sủng vật, nhốt cô trong chiếc lồ ng son mà hắn đã xây nên.
- Anh bắt tôi bỏ công ti, bỏ diễn xuất, vậy thì thà anh gi3t chết tôi đi.

Giết tôi đi cho rồi.
- Làm sao tôi có thể giết em được chứ? Tôi yêu em còn không hết.
- Tôi...!Là do anh ép tôi.

Rõ ràng cả hai chúng ta đều biết tôi vốn không hề yêu anh.
-Ép? Là tôi ép em thì sao chứ? Mẹ của em đã được tôi tìm bác sĩ giỏi nhất chữa trị rồi mà? Em cũng đã đồng ý làm người của tôi, Triệu Gia Hân, bây giờ em lại muốn hủy hợp đồng? Mẹ em mất rồi nên muốn lật lọng sao? Em coi tôi là thằng ngốc?

Nực cười, hắn còn chưa dám đòi mở miệng kêu hủy bản hợp đồng ấy, vậy mà cô lại lên tiếng trước.
- Cửu Châu! Đừng nhắc đến mẹ tôi!
Mẹ cô đã chết rồi.
Vào hai tháng trước khi cô có chuyến lưu diễn ở nước ngoài.

Lúc ấy, bệnh tình của mẹ cô trở nên nghiêm trọng, bà không còn ý chí muốn sống tiếp nữa, chết khi cô còn chưa kịp chào mẹ lời từ biệt cuối cùng.

Cửu Châu đã giúp cô lo tang lễ, còn xây mộ khang trang.

Sau chuyện đó, cô rất cảm kích hắn, nhưng dù vậy cảm tình của cô với hắn cũng chưa tăng lên đáng kể.
Mẹ mất, Triệu Gia Hân đã thay đổi rất nhiều.

Ngày thì điên cuồng vào công việc, vào diễn suất, tối lại mơ về những giấc mơ thời ấu thơ, có gia đình hạnh phúc.

Kể từ khi mẹ mất, cô chưa từng nhắc đến bà dù chỉ một lần.

Không phải vì cô vô tâm, vì cô không muốn xoáy sâu vào vết thương lòng của chính mình.

Đến bây giờ, khi nhắc đến mẹ, trái tim cô lại nhói đau.
Đúng là lúc đầu cô miền cưỡng đồng ý vì mẹ.

Nhưng bây giờ mẹ đã mất rồi, cô chẳng còn lí do nào để cần ở lại với hắn nữa.
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng bản hợp đồng của hai người còn tận hơn cả một năm nữa mới kết thúc, cô sao có thể rời đi được.

Cô nuốt nước bọt, khó khăn nói:
- Vậy được, tôi sẽ ngoan ngoãn ở đây.

Dù sao cũng chỉ còn một năm rưỡi nữa, mất đi một năm thanh xuân nữa cũng không sao.

Nhưng hết một năm nữa, anh nhất định phải thả tôi đi.
Đôi môi đỏ thắm vì cắn chặt mà trở nên trắng bệch.

Cô biết dù bây giờ cô có nói gì, Cửu Châu cũng sẽ không thả cô đi.

Và bằng một cách nào đó, có lẽ hắn đã làm cho cô mất việc rồi cũng nên.
- Ai nói kết thúc hợp đồng thì tôi sẽ thả em đi.
Câu hỏi của hắn làm nhịp tim cô như ngưng lại, trái tim như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹt.

Ngón tay Triệu Gia Hân khẽ run lên, linh cảm một điều gì xấu sẽ xảy ra.
- Đúng.

Như những gì em nghĩ.

Bản hợp đồng đó đã không còn tác dụng rồi.

Từ giờ em là của tôi, cả đời này chỉ thuộc về tôi, ở bên mình tôi thôi.

- Anh bị điên à?
So với ở cùng với hắn, cô thà chết còn hơn.
- Tha cho tôi được không? Trên thế giới này có rất nhiều cô gái sẵn sàng chào đón anh.
- Đúng là có rất nhiều cô gái sẵn sàng chào đón tôi, nhưng cánh cửa trái tim của tôi cũng chỉ mở cho một cô gái duy nhất.
- Nhưng tôi không yêu anh.
"Xoảng" Chiếc ly trên tay hắn bị bóp nghẹt, vỡ ra từng mảnh đâm vào đôi bàn tay đẹp đẽ, gỉ từng giọt máu.

Đối với hắn, vết thương này có là gì.

Hắn biết cô không yêu hắn, hắn biết thừa, nhưng tại sao cô cứ nhắc lại chuyện đó làm hắn đau?
- Chết tiệt! Triệu Gia Hân, em là đang cố chọc tức tôi sao?
Cửu Châu chửi thề một tiếng, từ từ tiến lại gần cô.

Hơi thở quen thuộc bao vây khiến Gia Hân sợ hãi, muốn tránh xa.

Nhưng hai tay cô đã bị trói chặt lên đầu giường, không có cách nào thoát ra được.

Triệu Gia Hân chỉ biết bất lực nằm đấy và bật khóc:
- Đừng...!Đừng! Đừng lại gần đây!
- Hân nhi, có phải tôi đã chiều em quá nhiều không? Mọc đủ lông đủ cánh rồi muốn rời xa tôi sao? Triệu Gia Hân, tôi cho em biết, cả đời này em là người phụ nữ của tôi.

Là vợ của Cửu Châu này.
Trong ánh đèn mờ ảo, Gia Hân có thể thấy rõ đôi mắt đỏ ngầu âm u vì tức giận.
Cô sẽ không biết rằng ý nghĩ muốn rời đi của cô làm cho hắn biết bao nhiêu sợ hãi.

Cửu tổng tài đứng trên đỉnh cao nhất của danh vọng, nhưng ai biết đằng sau lớp ngụy trang cứng ngắt đó là trái tim có thể nhỏ bé cô độc luôn khát khao có được tình yêu.
Người đàn ông ấy, từng không biết yêu là gì, cho đến khi hắn ta gặp được một cô gái giúp hắn hiểu được điều đó.

Từ giây phút cô xuất hiện trong cuộc đời Cửu Châu, hắn ta đã nhận định, Triệu Gia hân sẽ mãi mãi là người con gái của hắn.
Gia Hân bị dọa khuôn mặt đen kịt của hắn mà mồ hôi chảy ra như tắm.

Im lặng một khắc, mắt cô chợt lóe sáng.

- Hay là tôi sinh cho anh một đứa con, rồi anh trả tự do cho tôi.
Hắn khựng lại, vẻ mặt thẩn thờ suy nghĩ.

Phải đến hai phút sau, hắn mới có thể tiêu hóa hết lời của Triệu Gia Hân nói.
- Triệu Gia Hân! Em...
Cửu Châu bị cô chọc tức đến đen mặt, nhưng vẫn cố kiềm chế lại, nắm tay thành quyền, rít nhẹ tên cô.
- Em không sợ có con rồi sẽ không nỡ rời xa tôi sao?
- Không sợ, chỉ cần anh hứa thả tôi đi, con sẽ là do anh nuôi.

Triệu Gia Hân tôi sẽ đảm bảo không lật lọng lần nữa.
- Hân nhi, không ngờ em còn tàn nhẫn hơn cả tôi.
Cô thay đổi trong giây lát vì nghĩ đó là kế sách tốt nhất.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng đàn ông là những người mau chóng chán.

Bây giờ hắn thích cô, vì thấy cô thú vị.

Nhưng liệu khi nhìn thấy bộ dáng xấu xí khi mang bầu của cô, hắn còn có thích cô không?
Nếu hắn vẫn thích cô, Triệu Gia Hân sẽ đưa con cho Cửu Châu và rời đi.

Vì có lẽ đó là lựa chọn tốt nhất cho con và cô.

Nếu khi đó hắn không còn thích cô nữa, vậy thì càng tốt.

Cô sẽ mang con đi thật xa, bỏ trốn khỏi tầm mắt hắn, hai mẹ con nương tựa vào nhau mà sống, cô sẽ không lấy chồng nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK