• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi trang hoàng ngôi nhà lại lần nữa, không gian cũng bớt đôi phần nhạt nhẽo hơn rất nhiều. Hồ cá đặt ở giữa phòng khách và nhà bếp trên một kệ tường vừa được thợ xây phá bỏ một khoảng trống. Rèm cửa kích cỡ lớn màu vàng nhạt nổi bật treo trong một không gian chỉ toàn màu trắng, thảm trải nhà cô lựa chọn màu xám cùng màu với bộ ghế sô pha, đồng thời cũng mua một ít hoa về, cắm mỗi chỗ một chút xíu.

Chiều hôm đó Ngụy Giang Thiên từ bệnh viện trở về, còn lầm tưởng mình đi nhầm nhà.

Có thể nói, màu trắng mà trước giờ anh yêu thích chính là màu của sự khởi đầu bởi mọi vật đều bắt đầu từ màu trắng. Do đó, màu trắng còn thể hiện sự hồn nhiên, trong sáng và giản dị.

Tuy nhiên, màu trắng đôi khi lại tạo cho người nhìn cảm giác cô độc và lạnh lẽo, nhưng hiện giờ, ngoài màu trắng còn có màu vàng màu xám, đơn giản kết hợp chúng lại chính là một sự hoàn hảo. Trên bàn ở phòng khách, ở phòng làm việc của anh và cả ở nhà bếp đều có một vài nhánh hoa trang trí. Gu lựa chọn và trang trí nhà cửa của cô rất giống anh, đều hướng tới sự tinh tế, nhẹ nhàng nhưng ở cô còn có một thứ đó chính là sinh động.

Ngụy Giang Thiên đi qua từng gian phòng một, thật không thể tin, anh chỉ mới rời khỏi có một đổi chiều mà tất cả mọi thứ đều được Tâm Đan sắp xếp đâu vào đấy.

Cuối cùng anh tìm thấy cô đang nằm ngủ gục trên bàn làm việc của anh ở thư phòng.

Ngụy Giang Thiên bước tới, thật nhẹ nhàng không muốn làm kinh động tới cô.

Laptop của anh trước giờ vẫn luôn để ở chế độ mật khẩu, nhưng dạo gần đây cô vẫn thường hay dùng nó, ngoài mặt là nói để học hỏi và soạn bài nhưng anh biết thực chất là để chơi. Bởi vì không lần nào anh tra lịch sử mà không thấy có vài tập phim hoặc vài trò chơi nằm ở trong trình duyệt cả. Kể từ đó, anh gỡ bỏ luôn cả mật khẩu máy tính. Hiện giờ trên màn hình đang hiển thị một số cách trang trí nhà đẹp, Ngụy Giang Thiên phì cười, có vẻ như cô nhóc này thực sự chuyên tâm vào việc này.

Anh khéo léo đóng laptop lại rồi bế lấy Tâm Đan quay về phòng cô, khi đặt cô xuống tấm nệm êm ái, anh chỉnh đèn trong phòng tối hơn một chút đồng thời lấy điều khiển đóng rèm cửa lại.

Vào giờ khắc này anh bỗng nhận ra, hóa ra cuộc sống mà mình cho là tiêu chuẩn trước đây đã thay đổi, không còn là một không gian giản dị và lạnh lẽo nữa, mà chính là giống như ngôi nhà anh hiện tại, hay nói cách khác cuộc sống tiêu chuẩn của anh từ bây giờ chính là Tâm Đan.

Nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cảm nhận sự bình yên trên đó.

Anh muốn mang những điều tốt đẹp nhất, giao cho cô gái này.

Hóa ra lúc chưa gặp cô, anh vẫn còn chưa hiểu tình yêu là gì...

...

Ở bệnh viện, không khí thật nặng nề.

Một chiếc xe thương vụ màu xám dừng lại, Bery vội vàng bước xuống đỡ lấy Lâm Cẩm Tú đi vào trong. Các y tá rất nhanh đã đem giường đẩy tới, đưa cô nàng vào thẳng phòng cấp cứu.

Bery phải ngồi chờ mất một lúc bác sĩ chính mới tới nơi, vừa nhìn thấy Ngụy Giang Thiên đột nhiên linh cảm anh ta không được tốt cho lắm nhưng vẫn bước lên. "Bác sĩ Ngụy, con bé nhà tôi không hiểu vì sao bị sốt lại còn hô đau bụng, ban đầu chỉ là đau nhói nhẹ một chút nhưng trên đường tới đây thì kẹt xe, trong lúc đó lại càng ngày càng đau dữ dội, bác sĩ, mong anh cố gắng chữa cho con bé."

Ngụy Giang Thiên nhận ra Bery là quản lý của Lâm Cẩm Tú, thoạt đầu cũng chỉ chơi kinh ngạc một chút nhưng rất nhanh liền lấy lại vẻ hờ hững gật đầu, nói một câu bảo anh ta yên tâm rồi đi vào phòng cấp cứu. Theo sau anh là y tá nam, đang tranh thủ thông báo tình hình. "Bệnh nhân Lâm Cẩm Tú, 27 tuổi, giới tính nữ. Lý do vào viện là vì bị đau bụng vùng hố chậu phải và sốt nhẹ. Cách thời gian nhập viện tám tiếng, bệnh nhân thấy đau bụng vùng thượng vị, đau âm ỉ liên tục, càng lúc càng tăng, không có hướng lan và không có tư thế giảm đau. Tới lúc nhập viện thì đau bụng khu trú lại ở vùng hố chậu phải. Kèm theo cơn thì đau bệnh nhân có sốt nhẹ."

"Sốt nhẹ bao nhiêu?" Ngụy Giang Thiên vừa hỏi vừa mặc y phục khử trùng rồi sau đó là đeo găng tay y tế.

"Dạ thưa, là 37,8 độ c. Bệnh nhân còn buồn nôn và đã nôn. Ngoài ra thì còn nhức đầu, mệt mỏi, đại tiểu tiện bình thường. Tới 18h ngày hôm nay thì nhập viện."

"Tình trạng lúc vào viện thế nào?" Anh hỏi.

"Lúc vào viện khám thấy tỉnh táo, sốt nhẹ, bụng không chướng, đau vùng hố chậu phải, Mc Burney dương tính, PUTM, CUPM âm tính, các điểm đau niệu quản âm tính, chạm thận, bập bềnh thận âm tính."

Ngụy Giang Thiên đi vào khu vực chính của phòng cấp cứu, phía xa các bác sĩ đang tích cực truyền nước biển và một số loại khoáng chất cho bệnh nhân. Anh bước tới, Lâm Cẩm Tú nhìn thấy anh, phút chốc tựa như quên mất cơn đau của mình. Ngụy Giang Thiên không hỏi bệnh vì cơ bản đã xác định được tình trạng của cô ấy qua lời kể của y tá khi nãy, anh sờ vào vùng bụng của Lâm Cẩm Tú xem xét một lúc sau đó quyết định cho làm các xét nghiệm CTM, SAOB, XQ bụng.

Các y tá liền làm theo lời anh, đưa Lâm Cẩm Tú rời khỏi phòng cấp cứu đi xét nghiệm.

Ngụy Giang Thiên trở về phòng của mình, mở máy tính và tiếp tục công việc còn dang dở khi nãy.

"Giang Thiên, anh không thể vứt bỏ nguyên tắc của mình vì em sao? Mẹ anh bây giờ là vợ của bác trai, tài sản của họ anh cũng có quyền thừa hưởng, tại sao anh lại từ bỏ mọi thứ? Anh cho rằng mình làm như vậy là thanh cao, là chính đáng lắm sao? Gia đình em, họ nói nếu anh không có tiền, không có nhà, không có xe thì sẽ không chấp nhận chuyện của chúng ta. Anh chỉ cần thuận theo ý bác trai, quay về nhà họ nguyễn, anh chính là cậu cả của Vạn Đức, như vậy chuyện của chúng ta sẽ không ai can ngăn nữa..."

"Lâm Cẩm Tú, em nói như vậy là cũng vì tiền có phải không?"

"Anh đừng dùng giọng điệu lạnh lùng đó để nói chuyện với em, Giang Thiên, em xin anh, xem như là emxin anh, vì em một lần có được không?"

"Nguyên tắc của anh, sẽ không vì ai mà thay đổi. Nếu gia đình em không chấp nhận, vậy thì chúng ta chia tay đi."

Lâm Cẩm Tú nghẹn ngào bật khóc. "Ngụy Giang Thiên, chúng ta bên nhau hai năm...anh nói chia tay nhẹ nhàng như vậy sao? Rốt cuộc anh có tình cảm với em không?"

"Giữa chúng ta anh nghĩ cũng không tới mức gọi là tình yêu.Giữa chúng ta, chỉ đơn giản là đồng hành và tình nghĩa thôi. Vì vậy, anh cũng không muốn ép buộc bản thân. Xin lỗi vì đã phí hoài hai năm của em."

Vậy mới nói, trước khi gặp Tâm Đan, anh vốn dĩ không hề biết tình yêu là gì.

Vốn dĩ cho rằng trái tim mình đã chết từ lâu nhưng nào ngờ nhìn thấy cô, cõi lòng lại như núi lửa phun trào.

Ngụy Giang Thiên bất giác cười khổ, lại nghĩ về cô nhóc. Không biết bây giờ đã thức chưa, có đói bụng không?

Mà còn giữa anh vàLâm Cẩm Tú, nhiều người nghĩ rằng anh phụ cô ấy. Nhưng thực tế cũng đúng, phụ hếthai năm thanh xuân của một cô gái, là anh có lỗi. Lời xin lỗi năm đó chính là lầnđầu tiên trong đời anh nói ra. Hai năm ở cạnh cô ấy, đối với anh đều là tình cảm đồng hành và tình nghĩa, nó khôngcó cái rạo rực để anh đánh mất lý trí của chính mình. Người ta thường nói rằng một người tâm tàn ý lạnhnhưng một khi động lòng chính là yêu thương đến chết.

Mải mê suy nghĩ, bên ngoài có người gõ cửa đồng thời kéo mạch suy tư của anh. Ngụy Giang Thiên ngồi thẳng người. "Vào đi."

Y tá mở cửa bước vào. "Bác sĩ Ngụy, kết quả xét nghiệm của cô Lâm Cẩm Tú có rồi."

Y tá bước lên dùng hai tay đưa xấp giấy và hình ảnh trong tay cho anh, Ngụy Giang Thiên nhận lấy lật ra xem. Sắc mặt có phần nặng nề hơn. Sau đó anh đứng lên đi tới phòng cấp cứu lần nữa, lúc nhìn thấy Lâm Cẩm Tú, lần này hình như cơn đau ở bụng của cô ấy lại càng dữ dội, sắc mặt tái xanh dù cho đã truyền nước biển. Nhìn thấy anh, cô ấy có chút không tự nhiên. "Giang Thiên..."

"Viêm ruột thừa cấp tính, mổ ngay." Ngụy Giang Thiên ngắn gọn thông báo.

"Mổ?" Lâm Cẩm Tú lo lắng, mổ thì phải nghỉ ngơi, vậy lịch trình sắp tới thì phải làm sao?

"Yên tâm, mổ nội soi cắt ruột thừa thôi, thời gian nghỉ ngơi không quá lâu nhưng chắc chắn là bốn ngày sắp tới phải nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi."

Lâm Cẩm Tú gật đầu, lại hỏi. "Ca mổ, là anh đảm nhận sao?"

Ngụy Giang Thiên lật xấp kết quả xét nghiệm trong tay, không nhìn cô ấy, hờ hững lên tiếng. "Thế nào? Sợ tôi lấy việc công trả thù tư, mổ chết cô sao?"

"Không có...không phải..."

Ngụy Giang Thiên quay sang dặn dò y tá chuẩn bị dụng cụ sau đó nói. "Yên tâm đi, tôi sẽ gây mê nội khí quản của cô, và chỉ tác động vào vùng bụng ở khoảng 3 trocart là rốn, hạ vị và hố chậu trái thôi, rất nhanh, không lâu đâu cũng không chết người được."

Lâm Cẩm Tú vốn muốn nói thêm vài câu nhưng cơn đau lại đến lúc quặn thắt, cô ấy chỉ biết cắn răng yên lặng để y tá chụp thuốc mê.

...

Hôm nay Tâm Đan lên lớp, ngủ gà ngủ gật, cả người vẫn còn đau âm ỉ vì phải dọn dẹp trang hoàng lại cả một căn nhà có diện tích không hề nhỏ như vậy. Nhưng nghĩ kĩ lại hình như Ngụy Giang Thiên rất thích phong cách bày trí hiện giờ mà cô đặt ra, mệt mỏi một chút cũng đáng mà.

Nhưng hôm nay cô lại nghe thấy một số tin đồn không hay ho.

Về cô và Ngụy Giang Thiên.

Từ lúc vào giảng đường ngồi tới bây giờ, các sinh viên xung quanh không ngừng bàn tán, Tâm Đan loáng thoáng nghe được có tên cô và tên anh trong lời bàn tán của họ.

"Nghe nói cô ta quyến rũ thầy Ngụy mới được vào lớp nâng cao này đấy, chứ thành tích cũng bình thường, lúc trước còn suýt chút đứng bét toàn khoa sao lại có thể vào được cái lớp này chứ?"

"Đúng vậy, chắc chắn là có ẩn tình gì đó. Lúc này lời đồn ngày càng vang xa, không lẽ chuyện động trời này là có thật? Trường có nội quy, nếu sinh viên lại dám quyến rũ giáo viên cũng bị xét vào tội gian lận trong học tập, sẽ bị khai trừ tức khắc."

"Hai người đừng nói lung tung, tất cả cũng chỉ mới là lời đồn thôi, đừng vạ miệng nói người khác kiểu như đúng rồi như vậy."

-Bộp- Tâm Đan ném quyển sách đang cầm trong tay lên bàn rồi đứng lên đi tới bàn mấy nữ sinh kia, Gia Vi và Mộng Hương muốn ngăn cô lại nhưng lại không kịp so với tốc độ của cô. Ngược lại Tâm Đan sau khi nghe được những lời đó, ban đầu là sợ hãi sau đó là tức giận không biết nên để ở đâu, cô đi tới trước mặt mấy nữ sinh kia, bọn họ cũng dè chừng làm như không để tới tới cô.

Sau lần Tâm Đan công khai đánh Lê Mai Anh tơi tả, các sinh viên trong trường có vẻ như đối với cô cũng có chút e dè.

"Tin đồn ở đâu ra?" Cô lạnh lùng hỏi.

Một nữ sinh đáp. "Truyền miệng từ người này qua người khác, chúng tôi cũng chỉ nghe người khác nói lại thôi..."

"Là nghe ai?" Tâm Đan cao giọng nạt một tiếng.

Một nữ sinh khác run lên. "Anh, anh họ của tôi...Dương Trí ở khoa ngoại thương..."

Ngọn lửa trong lòng Tâm Đan bùng lên trong chớp mắt, không nói lời nào cũng không quan tâm tới tiết học sắp bắt đầu mà kéo lấy Mộng Hương và Gia Vi chạy thẳng ra ngoài, bởi vì cô mù đường nên phải cần tới sự trợ giúp của hai người họ mới có thể tới được ký túc nam. Thế nhưng lại không tìm thấy hai người Dương Trí và Dương Nam Phương, một số bạn học xung quanh nói họ đã tới sân luyện tập thế là ba người bọn cô đành đi thêm một chuyến. Tới khi tìm thấy, hai người Dương Trí và Dương Nam Phương còn có cả Ngụy Tử Anh đang tích cực chạy bộ. Nhìn thấy cô, biểu cảm trên mặt Dương Nam Phương thập phần vui vẻ, anh định bước lên nói gì đó thì Tâm Đan đã đi lướt qua người anh tới trước mặt Dương Trí.

Anh có có chút bất an lui ra sau.

"Tại sao anh đem chuyện của tôi nói ra ngoài?"

Dương Trí. "..."

Dương Nam Phương. "Có chuyện gì vậy? Dương Trí, cậu nói chuyện gì?"

Ngụy Tử Anh từ phía sau đi lên, giọng nói thanh lạnh đi vài phần. "Ô, đây chẳng phải là bạn học Tâm Đan sao? Dùng thân thể để quyến rũ giáo viên mới có thể được vào lớp nâng cao mà phải không? Tôi biết anh cả tôi xuất chúng, nhưng không hiểu sao lại bị cô mê hoặc, thế nào? Hừ, xem ra Lâm Dung Tâm Đan cô, toàn chọn người xuất sắc để kết giao thôi, ban đầu là Dương Nam Phương, sau này tầm mắt lại để cao hơn vạn phần, đĩa mà đeo chân hạc."

Dương Nam Phương nghe thấy mấy lời này của Ngụy Tử Anh, cũng đã hiểu được đại khái chuyện gì đã xảy ra. "Dương Trí cậu..."

"Tớ, tớ chỉ nói với em họ tớ thôi... không có nói với ai khác." Dương Trí vội giải thích.

"Anh chỉ nói với em họ anh, nhưng bây giờ cả trường đều biết rồi đấy." Tâm Đan nghiến răng.

Dương Nam Phương kéo tay cô. "Tâm Đan bình tĩnh đi, Dương Trí không có ý xấu."

Cô hất mạnh tay anh ra, quay lại trừng mắt tức giận. "Còn anh nữa, chuyện của em, em tin tưởng anh mới đem ra nói cho anh biết. Vậy mà anh làm cái gì? Anh không nói cho anh ấy thì làm sao có chuyện này xảy ra chứ?"

Ngụy Tử Anh bước lên. "Này, chuyện xấu của cô, giấy thì không gói được lửa bây giờ lộ ra sao lại cắn bậy cắn bạ sang anh Nam Phương chứ..."

"Tôi không nói chuyện với cô." Tâm Đan quát.

Ngụy Tử Anh. "Cô..."

"Tâm Đan!" Dương Nam Phương ngắt ngang lời của cô ấy, kéo tay cô. "Thật xin lỗi, tất cả đều có nguyên do... nhưng mà anh thực sự không nên nói ra chuyện riêng của em..."

"Anh xin lỗi thì được cái gì?" Cô thất vọng. "Bỏ đi, xem như em nhìn lầm người."

Tâm Đan hất tay ra, quay người bỏ đi. Mộng Hương và Gia Vi cũng tỏ rõ thái độ với Dương Nam Phương và Dương Trí, hằn học một chút cũng nhanh chóng đi theo Tâm Đan.

...

"tình trạng hôm nay thế nào?"

"Cậu Ngụy, anh đến thật đúng lúc, tôi đang định gọi điện báo cáo." Y tá nhanh chân theo sau anh. "Kết quả hậu phẫu ngày thứ nhất rất tốt. Bệnh nhân tỉnh táo, không sốt, không rét run, tim mạch, hô hấp bình thường. Bụng không chướng, đau nhẹ vùng vết mổ trocart, cử động đau tăng. Các vết mổ không phù nề, đỏ tấy. Sang ngày thứ hai thì vùng bụng không chướng, vùng vết mổ đỡ đau hơn nhiều so với ngày thứ nhất, sinh hoạt được ở các loại hoạt động nhẹ nhàng. Các vết mổ không phù nề, không đỏ tấy, tiến triển ổn định. Toàn thân không có triệu chứng nhiễm trùng."

Ngụy Giang Thiên gật đầu, nhanh chóng mặc áo blouse vào rồi tới phòng bệnh.

Lâm Cẩm Tú là ngôi sao lớn có vô số fan hâm mộ, vừa nghe tin thần tượng mình bị bệnh thì những người hâm mộ kia liền lo lắng đổ vào bệnh viện đứng trước cửa phòng bệnh của cô ấy. Lực lượng cảnh an của bệnh viện cũng vô cùng vất vả mới không khiến cho "thiên hạ đại loạn."

Nhưng khi Ngụy Giang Thiên xuất hiện, thì những người hâm mộ kia mới thực sự là đại loạn.

Cũng bởi vì vẻ ngoài ưu tú điềm đạm kia, bọn họ tưởng rằng anh là minh tinh nào đó. Ngụy Giang Thiên có chút khó chịu, chen qua dòng người đông đúc xung quanh, anh mở cửa phòng bệnh bước vào.

"Giang Thiên!" Lâm Cẩm Tú đang tựa vào đầu giường ăn trái cây do Bery gọt, nhìn thấy anh tới liền căng thẳng lên tiếng.

Ngụy Giang Thiên không đáp lời, chỉ gật đầu một cái thay cho lời chào hỏi.

Bery không nhận ra sự bất thường giữa hai người họ, hồ hởi đứng lên. "Bác sĩ Ngụy, thật cảm ơn anh, tình trạng của Cẩm Tú tiến triển rất tốt. Không biết khi nào thì có thể xuất viện? Vì sắp tới con bé còn có một số hoạt động, hai ngày qua vì phải nghỉ ngơi cũng đã hủy đi vô số hợp đồng quảng cáo, thất thoát cũng không ít..."

Ngụy Giang Thiên quan sát vẻ mặt của Lâm Cẩm Tú, anh thu hết những biểu cảm miễn cưỡng và mệt mỏi của cô ấy vào mắt. Đại khái cũng hiểu được Bery đang ép công của minh tinh, nếu như Lâm Cẩm Tú tiếp tục nằm ở đây thì sẽ phải hủy thêm công việc để nghĩ dưỡng điều này sẽ gây thiệt hại cho cả anh ta và công ty quản lý. Vậy nên anh ta muốn mặc dù Lâm Cẩm Tú còn chưa khỏe nhưng vẫn phải chạy show.

Điều này rõ ràng cũng làm cô ấy khó chịu, nhưng cũng không còn cách nào khác.

"Ít cũng phải thêm một tuần nữa."

Bery nghe xong thì tái xanh mặt. "Một tuần? Không phải chứ?"

Ngụy Giang Thiên không trả lời anh ta, quay qua hỏi Lâm Cẩm Tú. "Cô có tiền sử bệnh sỏi thận, sỏi mật hay là những vấn đề về đường tiêu hóa không?"

Lâm Cẩm Tú lắc đầu. "Không có..."

"Có thói quen gì gây ảnh hưởng tới sức khỏe không?"

"Em... nghiện rượu, và thường xuyên không ăn cơm..."

Ngụy Giang Thiên im lặng.

Bery lý giải. "À, làm ngôi sao thì áp lực rất lớn nên Cẩm Tú thường xuyên dùng rượu làm thuốc an thần mới có thể ngủ. Còn về ăn uống, ngôi sao thì phải giảm cân rất khắt khe, và lịch trình thì bận rộn nên nhiều bữa cũng không có thời gian ăn cơm."

Anh gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ nội tình. "Trước tiên phải hồi sức bằng cách truyền dịch, bên cạnh đó phải ở lại bệnh viện theo dõi để y tá tiêm thuốc giảm đau, chống viêm cùng với kháng sinh. Để quan sát kỹ hơn, trưa ngày mai đi làm một số xét nghiệm cận lâm sàng."

Bery gật đầu. "Nhưng bây giờ có một hợp đồng rất lớn, chúng tôi có thể tạm thời xuất viện được không? Tại vì tôi thấy tình trạng của Cẩm Tú đã tốt hơn rồi cho nên, không nhất thiết phải ở lại đây một đêm. Ngày mai tôi đưa con bé tới làm xét nghiệm, có được không?"

Ngụy Giang Thiên không trực tiếp trả lời mà đưa mắt lạnh lùng nhìn anh ta, ngay cả trong giọng nói cũng biểu lộ sự cảnh cáo. "Anh là ai?"

Bery giật mình. "Tôi, là quản lý của cô ấy, Bery."

Ngụy Giang Thiên tiếp tục ký duyệt lên hồ sơ bệnh án nằm trong tay. "Cô Lâm cần phải nghỉ ngơi, trong thời gian một tuần tới không được xuất viện."

"Nhưng anh phải biết chúng tôi là người làm ăn..."

"Những hợp đồng sắp tới đáng giá bao nhiêu? Bàn với trợ lý của tôi, cô ấy sẽ thanh toán lại cho anh." Nói rồi anh nhấn một nút ở đầu giường, kết nối với y tá bên ngoài quầy trực ra lệnh. "Gọi Cẩm Tiền vào đây."

Một lúc sau, Cẩm Tiền gõ cửa sau đó bước vào. "Cậu Ngụy!"

"Anh cứ đi theo trợ lý của tôi, nói ra con số cô ấy sẽ viết chi phiếu."

Bery không ngờ tới lại xảy ra chuyện này, vừa vui vừa bỡ ngỡ vội vã cảm ơn liên tục rồi điện thoại từ chối hết mọi lịch trình sắp tới sau đó cùng với Cẩm Tiền ra ngoài.

Họ đi rồi, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh.

"Cảm ơn anh."

"Không có gì." Anh đáp. "Vẫn ổn chứ?"

"Ổn...anh..."

"Ổn thì tốt." Anh ngắt lời cô ấy. "Nghỉ ngơi đi."

Sau đó anh rời khỏi.

Lâm Cẩm Tú muốn gọi anh, muốn giữ anh lại, nhưng thực chất có mở miệng cũng không biết nên nói gì.

Sao bao nhiêu năm như vậy, con người Ngụy Giang Thiên vẫn không hề thay đổi. Vẫn khiến người khác cảm giác như họ đang đứng cách anh cả ngàn dặm, năm đó là anh nói lời chia tay, vậy mà khi gặp lại cô lại có cảm giác mình là người phản bội.

Mười hai năm trước, Lâm Cẩm Tú là người chủ động theo đuổi anh. Mười hai năm trước, anh vẫn như bây giờ, xuất chúng như vậy, hoàn mỹ như vậy, lạnh lùng như vậy, xa cách như vậy.

Lâm Cẩm Tú xem Ngụy Giang Thiên là thần tượng, lúc nào cũng có cảm giác phải ngước lên cao nhìn anh.

Dù có thể khiến anh chú ý thì sao? Là do mặt cô quá dày mới có thể miễn cưỡng thu hút được một chút sự chú ý của anh. Cả trường lúc đó đều đồn rằng, cô là bạn gái anh, Lâm Cẩm Tú rất vui, cô lại càng vui hơn nữa khi Ngụy Giang Thiên hoàn toàn không có động thái muốn đính chính những lời đồn đó. Do đó, cô luôn nghĩ rằng anh đang mặc nhận, anh đồng ý và tiếp nhận cô rồi.

Vậy mà cuối cùng, chỉ vì nguyên tắc của bản thân mình, anh kiên quyết không chịu quay về thừa kế tài sản của nhà họ Nguyễn. Gia đình cô chỉ nói vài câu ép buột, anh liền thản nhiên nói chia tay.

Lâm Cẩm Tú nhớ lúc đó, ba chữ "chia tay đi" ấy nói ra không chút chần chừ, cũng chẳng có một chút gọi là lưu luyến.

Cô vừa buồn vừa vui, buồn là vì sự tàn nhẫn sự tuyệt tình của anh... còn vui, là vì anh đã nói "chia tay" chứng minh, anh đã từng xem cô là người yêu có phải không?

Thế nhưng niềm vui đó chưa kéo dài, Ngụy Giang Thiên lại nói rằng giữa anh và cô chỉ là tình cảm đồng hành và tình nghĩa, sau đó nói một câu xin lỗi rồi dứt khoát rời khỏi.

Thật buồn cười...

Thật đau đến nát tan cõi lòng.

Sau đó, Nguyễn Trọng Hy xuất hiện. Hắn muốn lợi dụng cô đả kích Ngụy Giang Thiên, nhưng lại không ngờ khi anh chứng kiến hai người họ ở cạnh nhau, chẳng những không có một chút biểu cảm mà một cái nhíu mày cũng không có.

Sau đó, anh đi Mỹ, còn Nguyễn Trọng Hy cuối cùng cũng lật bài với cô.

Thời gian thật đúng là thần kỳ, mới đó mà đã mười hai năm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK