"Vừa dẫn Khôi Khôi đi mua ít đồ rồi." Khắc Thành đóng cửa phòng. "Giờ này cậu không ở cùng với mỹ nhân của cậu, chạy đến tìm tôi làm gì? Nên nhớ là một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng đấy."
"Nói gì thế?" Ngụy Giang Thiên đi vào, ngồi xuống ghế sô pha, không chút khách khí mà tự nhiên rót một ly rượu đỏ.
Khắc Thành nghe xong mà suýt sặc cả mớ rượu trong miệng ra. "Không phải chứ Ngụy Giang Thiên, hai người không lẽ vẫn chưa?"
Ngụy Giang Thiên thản nhiên nhìn anh ta. "Ừ."
Khóe miệng Khắc Thành méo xệch. "Tôi còn tưởng cậu đã khai trai rồi chứ? Thế nào vẫn còn ngược đãi bản thân mình như vậy?"
"Chẳng còn cách nào khác." Cô gái nhỏ của anh vẫn chưa chuẩn bị tinh thần thật sự đón nhận anh vào thế giới của cô, điều này Ngụy Giang Thiên không phải không biết.
Khắc Thành ngồi xuống ghế. "Con gái người ta, da mặt mỏng. Không lẽ cậu thật sự muốn đợi tới khi cô ấy đồng ý sao? Người ta mới có mười chín tuổi, còn là một cô nhóc, không phải người từng trải như cậu nên dĩ nhiên là không thể nào có can đảm gật đầu trong chuyện này được rồi. Tôi biết cậu ở Mỹ lâu như vậy, đã quen với cách đàn ông Mỹ cư xử với phụ nữ, nhưng trong nước không phải như ở Mỹ. Phụ nữ phương đông rất e ngại mấy chuyện này, hơn nữa một cô nhóc thì biết gì mà cậu để cô ấy quyết định chứ."
"Cá đã bỏ vào chảo, bỏ cả dầu vào rồi còn sợ không ăn được sao? Chính vì cô ấy không biết nên tôi muốn để cô ấy biết, cái tôi cần nhất vẫn là cô ấy cam tâm tình nguyện."
Khắc Thành nhướn mày, sau đó cẩn thận thấp giọng. "Hay là...e hèm, cậu cần tôi giở chút tiểu xảo không?"
"Tôi cảnh cáo cậu." Ngụy Giang Thiên chỉ tay. "Đừng có làm bảo bối của tôi sợ."
Khắc Thành có hơi sửng sốt. "Tôi thật sự muốn xem con nhóc kia là thần thánh phương nào mà khiến cậu xem trọng như vậy đấy."
"Đội trưởng Khắc, mong anh giữ hình ảnh một cảnh sát nhân dân."
"Cậu..."
Khắc Thành còn chưa hết lời thì Hạnh Dung và Khắc Đăng Khôi đã về tới. Ngụy Giang Thiên cũng không nán lại lâu liền rời khỏi. Hạnh Dung hỏi Khắc Thành có chuyện gì, sau khi anh đem mọi chuyện kể cho vợ mình nghe. Thậm chí Hạnh Dung không tán thưởng anh đa mưu túc trí mà còn mắng anh là vô lại...
Khắc Thành tự hỏi, anh đã làm gì sai?
Lúc Ngụy Giang Thiên quay trở về phòng của mình, nhìn xung quanh vẫn không thấy Tâm Đan cuối cùng ánh mắt anh dừng lại trên cái ghế sô pha ở góc tường. Trong phút chốc, ánh mắt anh lướt qua một tia mềm mại đi tới bên cạnh. Từ trên cao nhìn xuống gương mắt an nhiên đang say ngủ của cô gái nhỏ. Ánh đèn nhu hòa ánh lên làn da trắng như sương tuyết đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn. Trong tay Tâm Đan vẫn còn cầm theo ống nhòm, có lẽ anh chỉ vừa đi một lúc mà cô gái này đã nghịch đến mức ngủ quên lúc nào không hay.
Chỉ là, anh vốn không có ý định để cô ngủ ở sô pha thế này.
Nhẹ nhàng bế lấy cơ thể dịu ngoặt của cô đi đến chiếc giường lớn, bộ ga trải giường màu đen kết hợp với làn da mịn màng của Tâm Đan khiến cảnh tượng này cực kì diễm lệ. Giống như một thiên sứ đang ngủ say ở thiên đường đen, mà anh chính là kẻ ngự trị chốn thiên đường đen tối tới đó.
Tâm Đan mặc chiếc áo phông lớn có in những họa tiết ngộ nghĩnh cùng với quần short ngắn như mọi khi, trang phục của cô vẫn luôn đơn giản như vậy nhưng lần này xét về mặt góc độ thì chiếc áo phông cổ rộng kia đã bán đứng cô mất rồi. Ánh mắt anh thâm thúy, không thể nào rời khỏi làn da mềm mại trước ngực cô.
Ngụy Giang Thiên tin rằng, cô gái này chính là ông trời ban xuống để giày vò anh.
Màn hình điện thoại bên cạnh đột ngột sáng đèn, kèm theo đó là tiếng chuông với giai điệu vui vẻ. Là di động của Tâm Đan.
Hãy yêu nhau đi, ai bảo chúng ta có duyên gặp mặt?
Những ngày tháng sau này chúng ta sống dựa vào nhau.
Anh sẽ cưng chiều em.
Sẽ để em được làm mọi việc mà em muốn.
Ai dám ức hiếp em anh sẽ đứng ra bảo vệ em.
Hãy yêu nhau đi, một đời sống chết chẳng chia lìa.
Hãy yêu nhau đi, không ai được nói câu chia ly.
Chuyện tình này là do ông trời run rủi.
Sẽ khiến chúng ta trở thành.
Cặp đôi đẹp nhất trên thế gian này.
Ngụy Giang Thiên sợ sẽ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô, nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tên người gọi tới lại là Dương Nam Phương.
Anh đưa mắt lướt qua gương mặt đang say ngủ của Tâm Đan, sau đó thản nhiên tắt máy.
Mọi người thường nói con người có khả năng thích nghi với hoàn cảnh rất cao, giống như Tâm Đan bây giờ. Chỉ sau một vài tháng ở cùng nhà với Ngụy Giang Thiên, cô đã học được cách thức đúng bốn giờ sáng. Đây giống như là một thiết lập mới cho cái đồng hồ sinh học trong người cô. Hôm qua Tâm Đan lên mạng tra khảo, nhìn thấy rất nhiều thông tin nói rằng Lam Giang ngoại trừ là địa điểm thích hợp để ngắm sao thì còn là nơi vô cùng tuyệt vời để đón ánh bình minh đầu ngày ở đây.
Cô dụi mắt, hít thở một hơi thật sâu sau đó trở người, vừa quay lại thì đụng phải gương mặt hơi nghiêng của Ngụy Giang Thiên.
Sao cô lại nằm trên giường thế này?
Điều này không cần dùng cái đầu suy nghĩ cũng biết, cô lườm anh hai ba cái để thể hiện sự bất mãn thế nhưng Ngụy Giang Thiên vẫn không hề tỉnh giấc. Tâm Đan chợt nảy ra một ý định cũ kỹ nhưng rất thích hợp để trả đũa anh, cô quay lại lấy thỏi son trong giỏ xách ra. Vừa cười ranh mãnh vừa chậm rãi không chút tiếng động muốn thoa son lên môi anh như lần trước.
Cổ tay nhỏ đột ngột bị bàn tay to của anh nắm lấy làm cho cô giật mình kêu lên một tiếng, suýt chút là buông luôn thỏi son mắc tiền trên tay ra.
Ngụy Giang Thiên mở mắt, nhập nhèm lười biết lại như cười như không nhìn cô. "Bị gài bẫy một lần là do anh sơ sót, lần thứ hai thì chính là bị ngốc."
Tâm Đan giật tay lại, Ngụy Giang Thiên lại nắm chặt cổ tay của cô hơn.
Ánh mắt anh lướt qua một tia tà mị hệt như ma quỷ câu hồn người.
Cô như chìm sâu vào đôi mắt đấy, cả người cũng vì thế mà run lên, sau một khắc, cơ thể của cô liền bị Ngụy Giang Thiên ôm lấy, nằm vật xuống giường, còn anh lại rất thuận thế nằm đè lên người cô....
"Ngụy, Ngụy Giang Thiên, em còn chưa làm gì mà..."
"Em làm rồi."
"Làm gì cơ?"
"Làm anh..." Anh kề sát vào tai cô, "Có tư tưởng muốn phạm tội."
Tâm Đan Sửng sốt nhìn anh...
Cái gì?
Khóe môi Ngụy Giang Thiên cong lên một đường tuyệt đẹp, chậm rãi xúi đầu muốn hôn cô.
Lần này Tâm Đan nhanh hơn một bước, dùng tay che kín miệng lại.
"Tâm Đan!" Anh nhíu mày ra lệnh.
"Không được... em, em còn chưa đánh răng mà..."
"Khoa học đã chứng minh, con người nên đánh răng sau bữa sáng là tốt nhất." Giọng anh kiên định.
Tâm Đan chưa từng nghe tới điều này, nghe anh nói thì bán tín bán nghi. "Em mới không thích làm theo khoa học."
Ngụy Giang Thiên không chút đắn đo nghĩ ngợi, giống như là đã biết trước câu trả lời của cô, anh nói. "Được, anh cũng không thích làm theo khoa học. Chúng ta, hôn trước đánh răng sau."
Cô như vừa bị sét đánh trúng.
Cảm giác giống như, giống như bản thân vừa sập bẫy của anh thì phải?
Đúng là thành ngữ nói không sai, cái gì mà đạo cao một thước ma cao một trượng. Đúng là người theo chính đạo là cô lại gặp phải 'con ma' quá lợi hại rồi.
Nhưng cô còn phải tranh thủ thời gian đi ngắm bình mình, mà hình như không có ý định buông cô ra khi chưa đạt được ý đồ của anh. Tâm Đan lại càng không thể cứ nằm trên giường giằng co với anh mãi được, cô liền bạo gan bất ngờ hơi ngồi nhỗm dậy hôn lên môi anh một cái. Tiếng 'chụt' phát ra kéo theo sự lơ đẵng của Ngụy Giang Thiên, Tâm Đan nhân lúc này liền chuồn nhanh vào nhà vệ sinh.
Anh ngồi ở trên giường, không khỏi cảm thán. Cô gái này đúng là sử dụng rất thành thạo chiêu hóa bị động thành chủ động. Nếu như vừa rồi là anh chủ định trước thì chắc chắn nụ hôn buổi sáng sẽ không như chuồn chuồn lướt nước như vậy.
Đúng là lần đầu tiên anh biết đến cảm giác muốn ăn một thứ gì đó, càng ngày càng muốn.
Một trong những khoảnh khắc tinh khôi nhất trong ngày là thời điểm bình minh khi mặt trời ló rạng. Đón ngày mới ở Lam Giang chắc chắn là điều tuyệt vời mà nhiều người mong muốn được trải nghiệm.
Nếu ở thành Bách Nhật là sự tuyệt vời xa hoa, ở thành Cát An là nét trầm ổn và hiện đại thì ở Lam Giang là nơi hội tụ đầy đủ những yếu tốt từ hiện đại đến cổ kính.
Cảnh đẹp như vậy, đương nhiên Khắc Thành cũng phải đưa vợ con mình đi xem. Michael không biết ở đâu đã tìm ra một cô bạn gái người Pháp để cho bản thân không bị cô đơn giữa những cặp đôi xung quanh. Mọi người không hẹn mà gặp nhau, cũng không bất ngờ.
Lam Giang nổi tiếng với những thung lũng thơ mộng được hình thành từ lớp đá trầm tích và đá núi lửa. Chúng là kết quả của vụ phun trào xảy ra khoảng ba triệu năm trước. Trải qua sự tác động của thiên nhiên, các lớp đá bị bào mòn, tạo nên nhiều hình thù bắt mắt và thú vị.
Đứng từ một phía trên cao nhìn xuống có thể thấy bên dưới có vô số cột đá chóp nhọn như ống khói trong truyện cổ tích.
Trong khi chờ đợi họ bơm căng phồng khinh khí cầu, Tâm Đan kéo Ngụy Giang Thiên tới một xe bán thức ăn nướng ven đường.
"Anh ăn gì?"
Ngụy Giang Thiên nhíu mày, nhìn từng ngụm khói đen bốc ra từ lò than. "Đồ nướng, độc tố cao."
Một câu, ngắn gọn trực tiếp phủ định câu hỏi của cô. Hơn nữa, câu này còn là đang cấm đoán cô dùng đồ nướng chứ không phải chỉ đơn giản là anh từ chối ăn món này...
Tâm Đan đương nhiên là biết độc tố của đồ nướng cao, nhưng hiện giờ là đang đi chơi, có phải đang ở trong khu cách ly của bệnh viện đâu?
"Lâu lâu ăn một lần cũng không chết được." Anh không ăn thì mặc anh, tôi cứ thích ăn đấy, ai cản thì là kẻ thù. "Ông chủ, làm ơn cho một sâu bò nướng."
"Có ngay!"
"Tâm Đan!" Ngụy Giang Thiên nhíu mày.
Cô quay lại, sắc mặt cảnh cáo nhìn anh. "Chuyện gì?"
Anh mím môi, chớp mắt vài cái rồi miễn cưỡng nói. "Chia anh nữa sâu."
Đến cả xin ăn cũng bày ra dáng vẻ ra lệnh kiểu này, Tâm Đan vừa hết nói nổi vừa cảm thấy khôi hài mà bật cười. "Biết rồi cậu Ngụy."
Để có thể chiêm ngưỡng một cách trọn vẹn vẻ đẹp ở đây, bạn gái của Michael đã đề nghị cả đoàn sử dụng khinh khí cầu. Đương nhiên là không ai phản đối một đề nghị thú vị như vậy, cô và Ngụy Giang Thiên cùng với chuyên gia là phi công của khinh khí cầu sử dụng một cái. Ngụy Giang Thiên quay qua hỏi cô. "Em có sợ độ cao không?"
"Em chỉ hơi hồi hộp thôi, không có sợ."
Anh chàng phi công người nước ngoài đang tất bật khởi động khinh khí cầu nghe cũng có vẻ hiểu được câu nói của cô, anh ta dùng tiếng Việt không rành mạch đáp lại. "Hai người cứ yên tâm, ở đây chúng tôi đều phải trải qua khóa huấn luyện khắt khe của hãng hàng không nổi tiếng thế giới, sau đó phải tự tập luyện một mình cho đến khi đạt 60 giờ bay nên cực kì an toàn."
Khi khí cầu khởi động, nhanh chóng lơ lửng treo trên không trung. khu vực bên dưới hiện giờ rất giống "bề mặt mặt trăng" khá gồ ghề nhưng vẫn vô cùng độc đáo. Dưới ánh nắng vàng óng ả của hạ, hàng trăm khinh khí cầu nhiều màu sắc đã tạo nên bức tranh tuyệt đẹp.
Thung lũng này trông giống như cảnh tượng trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, nhưng thực ra là sự kết hợp độc đáo của các loại đá và đồi núi. Bề mặt mịn của đá làm cho chúng có vẻ ngoài trơn nhẵn, tạo ra ảo ảnh như những cồn cát ở một vài khu vực khi nhìn từ trên cao. Tâm Đan thích thú, phấn khích tới mức kéo tay Ngụy Giang Thiên chỉ xuống bên dưới. "Giang Thiên anh xem kìa, giống như là đang du hành mặt trăng ấy."
Anh từ phía sau bước lên, bàn tay hữu lực đặt trên đỉnh đầu cô vuốt ve. "Thích vậy sao?"
Cô gật đầu nhanh như chớp. "Đúng là nhìn từ trên cao sẽ có cảm giác khác hơn, rất đặc biệt."
"Vậy sao?" Ngụy Giang Thiên nhìn xuống dưới. "Anh thấy cũng bình thường thôi."
Cô lừ mắt. "Là tại vì anh quen ở trên cao nhìn người khác rồi nên đối với anh chuyện này bình thường là đúng."
Ngụy Giang Thiên chỉ cười cười nhưng cũng không trả lời.
Thưởng ngoạn trên không ở độ cao cách mặt đất vài chục mét này quả thật là trải nghiệm vô giá. Cứ lên rồi hạ theo chiều gió của những ngọn đồi, chầm chậm đi qua những dãy núi đá kết hợp giữa sắc xanh và nâu của rêu. Mảnh đất này đẹp như trong cổ tích cùng ánh hoàng hôn rực đỏ một góc trời càng thêm độc đáo và tinh khiết.
Cho đến khi khinh khí cầu đáp xuống vị trí ban đầu xuất phát, Tâm Đan vẫn còn như lơ lững trên mây.
"Giang Thiên, đi một lần nữa, một lần nữa thôi..." Cô kéo tay áo của anh, hết lần này đến lần khác nài nỉ.
Ngụy Giang Thiên buồn cười, giơ tay véo má cô. "Nhóc con, em không sợ té ngã hay sao?"
"Có anh đi cùng thì em không sợ gì cả." Cô mỉm cười, ánh mắt sáng lên lướt qua một tia lấy lòng rõ rệt.
Có điều Ngụy Giang Thiên lại cực kì thích sự lấy lòng này của cô, dù cho là có ý đồ đi nữa thì là đàn ông ai cũng sẽ thích cảm giác được người mà mình yêu tin tưởng và dựa dẫm như thế này. Anh bước tới một bước, hôn lên cái trán nhỏ của cô, thì thầm. "Chúng ta đi tới nơi khác thú vị hơn, thế nào?"
Tâm Đan tròn mắt. "Nơi nào?"
Anh mỉm cười, chỉ tay xuống dưới đất.
Thành phố ngầm, tọa lạc khoảng 60m dưới lòng đất, có đủ phòng để chứa đến 20.000 người, cùng với lương thực và hành lý. Những căn phòng cổ kính nhất được xây dựng từ thế kỷ thứ tám trước Công nguyên, và được bảo tồn rất tốt kể từ đó. Lịch sử ấn tượng của thành phố ngầm này cũng như kiến trúc của nó hoàn toàn khiến Tâm Đan không thể tin được vào mắt mình. So với vẻ đẹp hòa quyện của đất trời khi nãy thì nơi này lại giống như sự quyến rũ của chốn âm ti...
Lối vào thành phố hơi tối nhưng cũng không quá khó đi. Những tảng đá dưới chân cô khá gồ ghề khiến có đôi lần cô suýt chút vấp ngã, cũng may Ngụy Giang Thiên phản ứng vẫn luôn nhanh nhạy như vậy kịp thời đỡ lấy cô.
Bên trong lòng đất, cứ tưởng là rất đáng sợ, thế nhưng hiện giờ trước mắt Tâm Đan lại là những con đường tựa như mê cung. Trải qua nhiều năm, khi các nền văn minh và con người đến rồi đi, các nền văn hóa đa dạng đã chạm khắc các công trình phức tạp bên trong và ngoài những vách tường cổ kính kia, tạo nên một quần thể kiến trúc rất ấn tượng và độc đáo.
Tâm Đan bất giác nắm chặt tay Ngụy Giang Thiên, cô chỉ sợ bản thân bị lạc đường ở đây. Khó khi một thập kỷ sau lại có người tìm thấy hóa thạch của một cô gái xinh đẹp dưới lòng đất...
"Lúc nhỏ anh rất thường tới đây chơi, nơi này lúc trước sẽ không đông đúc náo nhiệt như vậy. Rất yên tĩnh, thích hợp cho việc đọc sách." Ngụy Giang Thiên nhàn nhạt nói. ""Mặc dù khu vực này đã được con người sử dụng và biến đổi rộng khắp trong nhiều thế kỷ, nhưng cảnh quan nơi đây là một sự hòa hợp và rất có ý nghĩa về các giá trị nội tại của địa hình tự nhiên."
Tâm Đan chật lưỡi. "Đúng là trời sinh anh mạng phú quý, từ nhỏ đã được đến những nơi tốt đẹp rồi."
Anh khoác vai, kéo cô lại gần. "Em theo anh đi, đảm bảo nơi nào emcũng sẽ được đi qua."
"Gì chứ..." Tâm Đan bối rối, quay mặt chỗ khác. "Gì mà theo anh đi..."
Ngụy Giang Thiên rất hưởng thụ sự ngượng ngùng của cô gái nhỏ trong lòng, vẻ đẹp đó khiến anh cực kì muốn ăn sạch cô. Nhưng mỗi khi nghĩ đến nha đầu này vẫn chưa chuẩn bị tốt thì đành nhẫn nhịn cực khổ dằn xuống những suy nghĩ xấu xa trong đầu "Thật ra, trời sinh em ra, mạng cũng rất phú quý."
"Hả?"
"Em đã đi qua được một nơi, chưa có ai từng được đi qua."
Cô ngẫm nghĩ một chút câu nói của anh, sau khi hiểu được ẩn ý bên trong thì khóe môi lại không nhịn được cong lên một đường ngọt ngào.
Cũng không biết được nụ cười này của mình có chút ngu ngốc.
Thành phố này có tổng cộng 11 tầng, với chiều sâu 85m và diện tích hơn 6,5 ki lô mét vuông.Ở nơi này có rất nhiều khu vực khác nhau dùng để phục vụ các hoạt động sinh hoạt hàng ngày khác nhau, bao gồm đền thờ, ngôi mộ, cửa hàng, khu dân cư, và thậm chí cả chuồng gia súc. Nó có 15.000 ống thông khí và các phòng ốc khá rộng lớn, thể chứa rất nhiều người một cách thoải mái.
Hơn nữa, thành phố trong lòng đất này có các lối đi mở rộng thông ra các mạng lưới ngầm trong lòng đất khác, như hệ thống xưởng rượu, các giếng nước ngầm cung cấp nước sạch, và một hệ thống an ninh bao gồm các cánh cửa đá lăn trong khổng lồ được dùng để khóa kín thành phố từ bên trong. Hơn nữa, mỗi tầng đều có thể được khóa kín từ tầng tiếp theo bằng cách sử dụng cùng một hệ thống.
Tâm Đan nhìn thấy những bức tranh vẽ nguệch ngoạc trên tường chăm chú, cố gắng nghĩ xem ý nghĩa của chúng là gì. Ngụy Giang Thiên có điện thoại, anh dặn dò cô đứng yên ở đây sau đó đi ra một phía nói chuyện địa thoại. Tâm Đan cũng không chú ý tới, nhưng cô vẫn không dám đi đâu, chỉ sợ mình thật sự đi lạc thì có khóc lóc thế nào ông trời cũng không cứu được cô.
Lúc cô đang gãi cằm ngẫm nghĩ 'tác phẩm trừu tượng' thì bên cạnh có người đi tới.
"Giang Thiên rất xem trọng cô."
Tâm Đan như người bừng tỉnh từ giấc mộng, quay lại. Thì ra là Bạch Cúc.
"Ừ..." Cô và người này không thân nên cũng không muốn nói chuyện, qua loa một câu để chứng tỏ bản thân không mất lịch sự là được.
Bạch Cúc mặc kệ thái độ của cô. "Tôi không biết rốt cuộc cô có điểm gì đặc biệt để anh ấy yêu, nhưng chắc chắn cô là một người rất đặc biệt."
Tâm Đan sững sờ đưa mắt nhìn cô ấy, nhất thời cũng không biết lý do.
Phải rồi, người bình thường như cô sao lại có thể lọt vào mắt của a
Bạch Cúc mỉm cười, đây là nụ cười đầu tiên kể từ lần đầu tiên gặp Tâm Đan. Cô ấy giơ bàn tay ra, đưa về phía cô. "Làm quen lại nhé? Em là Bạch Cúc, sắp tới em sẽ đầu quân trường Bách Nhật, là sinh viên dưới chị một khóa chuyên ngành y. Học tỷ, mong chị chiếu cố."
Thấy Bạch Cúc thật sự không có địch ý, cô cũng gượng gạo bắt tay với cô ấy. "Lâm Dung Tâm Đan, năm ba. Yên tâm, nếu đã vào trường thì chị sẽ bảo kê cho."
Cả hai người rút tay về.
"Có nằm mơ cũng không nghĩ tới có thể vào một ngôi trường như Bách Nhật, nơi đó chắc chắn là rất khắc khe."
"Cũng không quá đáng như vậy, cứ thích nghi là được." Tâm Đan đáp. "Sao khi nãy không thấy em chơi khinh khí cầu."
Bạch Cúc mỉm cười. "Em bị chứng sợ độ cao nhẹ... nhân lúc mọi người đi chơi thì em tới nơi này. Lần trước Giang Thiên dẫn em tới đây, đã từng nói qua về thành phố ngầm này làm em cực kì tò mò. Lần này có cơ hội nên đến đây chiêm ngưỡng một vòng. Bên kia còn có cả hầm rượu, vô cùng độc đáo."
Lần trước Giang Thiên dẫn em tới đây?
"Anh đã từng hứa với lòng mình, có một ngày nếu như anh tìm được người mình thật sự yêu thì sẽ dẫn cô ấy đến nơi này. Đó cũng chính là lý do, mười hai năm qua anh vẫn chưa một lần trở lại đây. Bọn họ là đến đây để du lịch, còn em là đến nơi thuộc về anh."
Tâm Đan có chút thất thần...
Bạch Cúc hỏi. "Tâm Đan sao thế, không khỏe à?"
"À, không có... chỉ là, đang nghĩ xem mấy bức họa này vẽ cái gì thôi." Tâm Đan đáp qua loa, sau đó tiếp tục đi tới ngắm nhìn những nơi khác.
Bạch Cúc theo chân cô. "Hay là chị kể em nghe về thành Bách Nhật và trường học ở đó đi."
"Thành phố ở đó rất đông người, trên đường toàn là siêu xe chạy vù vù rất đe dọa tín mạng của người đi đường như chị. Có điều chị bị mù đường nên chưa đi được nhiều nơi lắm, đa số đều phải có người dẫn đi mới dám bước ra khỏi ký túc xá." Tâm Đan kể.
"Vậy chắc người đó là Giang Thiên rồi phải không?"
Tâm Đan gật đầu, lại tỏ vẻ bất mãn. "Nói đến đây mới cảm thấy tức giận, chị bảo anh ấy dạy chị chạy xe nhưng một hai lại không đồng ý. Hôm qua rốt cuộc chị cũng có thể phóng xe rồi đấy, nếu như chị thật sự có thể chạy xe thì dù có lạc đường cũng không phải đi bộ."
Bạch Cúc đáp. "Anh ấy chỉ lo cho chị thôi, chạy xe rất nguy hiểm."
Cô bĩu môi. "Cũng đúng, đúng là nguy hiểm thật."
Từ đầu tới cuối, chỉ có Bạch Cúc hỏi Tâm Đan sẽ trả lời. Cô ấy vẫn luôn kiên nhẫn nở nụ cười dịu dàng đáp lại sự nhiệt tình của cô, nhưng chắc chắn Tâm Đan sẽ không thấy được hàm ý đố kỵ ẩn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của cô ấy. Bàn tay cũng thần thần bí bí nắm chặt lại bộc lộ rõ ràng sự bất mãn trong lòng.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà một con nhóc thân thế tầm thường, tính tình dở dở ương ương như Tâm Đan mà lại được người ưu tú như Ngụy Giang Thiên ưu ái như vậy? Còn cô ta, từ lúc còn là một thiếu nữ mười ba tuổi, lần đầu gặp anh đã yêu say đắm. Bao năm nay cô ta cố gắng đạt thành tích tốt, cố gắng trở nên ưu tú nhất cũng chỉ để có thể đứng bên cạnh anh, xứng đáng để làm người phụ nữ duy nhất của Ngụy Giang Thiên. Vậy mà, Lâm Dung Tâm Đan, cô dựa vào cái gì lại có thể nhảy vào quá trình chinh phục hạnh phúc của tôi? Cô khiến người tôi yêu nhất vuột khỏi tay tôi một cách đơn giản như vậy sao? Rồi cô sẽ phải trả giá cho những gì mà cô làm...
Tâm Đan tìm được người để nói chuyện, nhất thời không cảm thấy cô đơn nữa. Nhiệt tình huyên thuyên. "Ở trường có một ông thầy giáo, rất đẹp trai nhưng vô cùng khí tình luôn. Hở tí là phạt người khác chạy bộ với lại còn nhặt vỏ đạn, em nói xem có phải là tâm lý biến thái hay không?"
"Thật vậy sao?"
"Thật mà thật mà, mặt thì lúc nào cũng hầm hầm như thịt bầm nấu cháo vậy."
"Buồn cười thật đấy."
Ngụy Giang Thiên nghe xong điện thoại quay lại, từ xa đã nghe thấy tiếng nói chuyện lanh lảnh của hai cô gái. "Bàn luận gì mà vui thế?"
Tâm Đan vui vẻ đáp. "Em đang kể cho Bạch Cúc nghe, câu chuyện về trường Bách Nhật. Mà sắp tới cô ấy cũng vào trường mình đấy."
Ngụy Giang Thiên nghe thấy thì nhướng mày nhìn Bạch Cúc. "Vậy sao?"
Cô ấy gật đầu. "Cha của em đã cố gắng rất nhiều để em vào trường đấy."
Anh gật đầu. "Đừng nói vậy, là do thực lực của em thôi."
Bạch Cúc không đáp, chỉ cười mỉm cực kì lễ phép.
Tâm Đan vẫn luôn chăm chú sờ hết cái này tới cái kia để cảm nhận xem thành phố ngầm thật sự sẽ như thế nào? Mãi mê tới mức không quan tâm tới hai người họ.
Bạch Cúc thấy hiếm khi có thể cùng với Ngụy Giang Thiên ở một chỗ, liền nhân cơ hội lên tiếng. "Giang Thiên..."
"Tâm Đan!" Câu nói của cô ta bị ngăn chặn triệt để bởi cái nhíu mày của anh, ngay sau đó Ngụy Giang Thiên lướt va vai Bạch Cúc đi tới đỡ lấy Tâm Đan đang loạn choạng phía xa. "Em sao vậy? Không khỏe sao?"
Cô lắc đầu, chớp mắt vài cái cho tỉnh táo lại. "Chắc, chắc là khi nãy đi ngang qua hầm rượu..."
"Em uống rượu?" Giọng điệu của anh chỉ trong phút chốc lại như sắp tức giận đến nơi.
Tâm Đan rùng mình một cái, lắc đầu lia lịa. "Không, không có...em thề là không có..."
Nói rồi lại đưa ba ngón tay lên ra bộ dáng thật thà, "Em chỉ thấy mùi rượu ở đó thơm quá nên hít hơi nhiều thôi."
Sau đó thấy ánh mắt Ngụy Giang Thiên vẫn chưa vơi đi vẻ không vui thì giơ luôn bốn ngón tay để khẳng định sự chân thật của lời nói. "Thề."
Rượu trong hầm đều là loại mạnh, được ủ lâu năm, có nồng độ tuyệt đối không thể xem thường được. Tủ lượng của Tâm Đan lại yếu, nhưng thật không thể ngờ tới ngay cả ngửi hương thơm của rượu cũng khiến cô say? Ngụy Giang Thiên thở dài, thu lại vẻ tức giận nơi đáy lắm giơ tay nắm lấy bàn tay đang giơ lên bốn ngón của cô. "Chúng ta đi thôi."
Tâm Đan hoảng hốt, còn chưa chơi đã sao lại có thể về? "Em vẫn chưa muốn về đâu, còn chưa hết ngày mà..."
"Chúng ta ra ngoài để thoáng khí, nếu em còn ở trong này thì ngất lúc nào cũng không hay đâu." Ngụy Giang Thiên thuyết phục. "Đi thôi, anh dẫn em tới một khác đẹp hơn, thế nào?"
Nơi đẹp hơn? Lam Giang có nhiều cảnh đẹp thế này sao?
Hai người họ rời khỏi, bỏ lại Bạch Cúc trơ trọi nhìn theo. Phút chốc ánh mắt toàn là địch ý, hai tay gắt gao nắm chặt lại...
Ngọn núi Bradwell nằm cách thành phố Lam Giang hỉ hơn 100 km theo đường chim bay. Từ Lam Giang có nhiều cách để nhìn thấy núi ngọn núi Bradwell, chẳng hạn như đứng trên nóc các tòa nhà cao tầng ở nội ô đều dễ dàng nhận ra bóng dáng mờ ảo của đỉnh núi, hoặc những ai có dịp đi tàu cao tốc từ Lam Giang về vùng Lập Thành thì sẽ có thể nhìn thấy toàn bộ ngọn núi một cách trọn vẹn nhất.
Nhưng Tâm Đan lại không có hứng thú với tàu cao tốc vì khi đi bằng phương tiện này, cảnh vật hiện nhiên sẽ chạy qua vù vù trước mặt làm cô cực kì không hài lòng. Lại càng không muốn đi xe riêng, như vậy thì không có tư vị gì cả. Thế là hai người hai chó cùng lên xe buýt khởi hành chuyến thám hiểm.
Cũng may là tài xế xe buýt không đuổi họ xuống vì có mang theo động vật bốn chân.
Nếu khởi hành ở Lam Giang thì có thể bắt đầu từ trạm A73 hay A64 lên thẳng trạm B72. Thời gian đi là nửa tiếng, vừa đủ để có thể ngắm cảnh vật ven đường. Tâm Đan có vẻ rất hào hứng, còn Ngụy Giang Thiên thì lại khác hẳn.
Đây là lần đầu tiên anh bước lên chiếc xe buýt, ngay từ khi bước lên đã thu hút rất nhiều ánh mắt của người trên xe. Trước giờ anh vẫn luôn không cảm thấy có gì bất thường khi bị người khác nhìn nhưng lần này, trong một không gian nhỏ hẹp thế này bị mấy bà nội chợ săm soi làm anh cũng có chút lạnh sống lưng.
Nhân viên phục vụ dè dặt bước tới... "Xin cho thu hai vé ạ."
Tâm Đan nghe thế thì từ cửa sổ quay lại, lấy tấm vé trong túi ra đưa cho cô gái kia. Ngụy Giang Thiên thấy vậy cũng làm theo cô, nhưng có điều trên mặt anh vẫn là vẻ nhàm chán và phiền phức thấy rõ.
Cô gái nhân viên thu vé có chút rùng mình vội vàng né khỏi phạm vi hơi lạnh này.
Người đàn ông kia tuy là vẻ ngoài ưu tú xuất chúng, khí chất lại đĩnh đạc bất phàm. Thế nhưng kể từ lúc bước lên chuyến xe này, biểu cảm lại hoàn toàn băng lãnh làm cho rất nhiều cô gái muốn tiếp cận nhưng lại phải sợ hãi rút lui.
Tâm Đan không có hứng thú leo núi, nhưng cô rất thích ngắm cảnh vật bên dưới chân núi.
Nằm tọa lạc ngay chân núi, rất dễ dàng để nhìn thấy một cái hồ phẳng lặng như một tấm gương phản chiếu cảnh sắc thiên nhiên đầy chất lãng mạn của ngọn núi nổi tiếng này. Lệ Hoa Bắc Hồ được hình thành sau những lần phun trào núi lửa. Khu vực này thường xuyên phủ thảm thực vật màu hồng tuyệt đẹp tựa như một bức tranh sơn thủy chuyện cổ tích.
Đã có "non" thì phải kết hợp với "nước" mới trọn vẹn hữu tình.
"Đẹp quá..." Tâm Đan thích thú ngắm nhìn mặt hồ xanh biếc, khung cảnh tựa như chốn bồng lai tiên cảnh. Nước trong hồ được nối thông với cửa biển bằng mạch nước ngầm. Nằm ở độ cao 800 m so với mực nước biển, vì thế khí hậu nơi đây khá mát mẻ và dễ chịu.
Cộng thêm biển hoa đỏ rực phía sau lưng, càng làm cho nơi này sặc sỡ sắc màu. Tâm Đan chạy đi chơi cùng với HiKa và Hồ Lô, so với phong cảnh đẹp tựa như mơ trước mặt, thứ có thể khiến anh chấn động tâm can chính là thoải mái vui đùa giữa rừng hoa đỏ thắm.
Điện thoại anh reo lên, nhìn qua tên người gọi, sự dịu dàng trong mắt vơi đi vài phần lên máy. "Có chuyện gì?"
"Cậu Ngụy, đúng như suy tính của cậu. Sau khi chúng a giết thuyền trưởng và thuyền viên, khởi hành giao hàng đúng hẹn thì bên phía Dương Hiệp có dấu hiệu muốn tạo phản rồi." Giọng của Phạm Lôi đều đặn vang lên. "Hiện giờ chúng ta có thể nhìn ra Dương Hiệp muốn bòn rút ăn chặn rất nhiều lô hàng của chúng ta trong thời gian qua. Cậu Ngụy, có nên khử không?"
Biểu cảm của anh vẫn điềm nhiên, cứ như thể không hề bất ngờ khi biết mình bị phản bội. Đối với đề nghị của thuộc hạ cũng không phản ứng thái quá, ngữ khí cũng có phần nhạt nhòa. "Không vội, nhà họ Dương nắm trong tay quyền lực hưởng lây từ phía Saud, lão cáo già này vẫn còn giá trị cho tôi lợi dụng."
"Vậy..."
"Cứ gây một chút áp lực nhỏ lên phía Dương Hiệp, để lão ta biết tôi vẫn còn sống là được."
"Dạ, tôi biết rồi."
"Cậu ở bên cạnh Nguyễn Trọng Hy cẩn thận một chút, đừng để bại lộ thân phận."
"Dạ!"
Ở phía xa, Tâm Đan che tay lên trán, nheo mắt nhìn lên ngọn núi phía hỳng vĩ. "Giang Thiên, em có thể nhìn thấy đỉnh Bradwell kìa."
Ngụy Giang Thiên nói thêm một câu rồi tắt máy, đi về phía cô. "Đừng nhìn vào ánh mặt trời lâu quá."
Có một điểm bất lợi khi lựa chọn tham quan ở vị trí này đó là ở đây địa có liên quan tới hướng nắng, đó là do hồ nằm ở phía bắc của núi, nên khi nhìn từ đây sẽ không thấy được nắng chiếu trực tiếp vào núi.
"Ngày mai phải quay về rồi..." Tâm Đan thở dài. "Nơi này đẹp như vậy, em thật là không muốn rời khỏi. Giang Thiên, sao lúc trước anh lại nhẫn tâm bỏ lại nơi này thế?"
Nhìn thấy biểu cảm mong chờ câu trả lời trên mặt cô, Ngụy Giang Thiên nở một nụ cười khó xử. "Một thành phố có nhiều cảnh đẹp hay không không quan trọng, quan trọng là ký ức của bản thân về thành phố đó như thế nào. Cho dù không muốn rời khỏi, trên đời này cũng có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ mà ra."
"Ký ức của anh với thành phố Lam Giang này không tốt sao?"
"Ừ, không tốt lắm." Chính vì không tốt lắm nên mới không muốn về, còn một khi quay lại nơi chứa đựng đầy những ký ức tồi tệ của mình thì chắc chắn bản thân phải đem một điều hoàn hảo nhất mà mình sở hữu, lấp đầy những mảng bụi bẩn ở nơi đó.
Lần này chính vì có Tâm Đan anh mới quay lại đây lần nữa.
"Vậy còn Bách Nhật? Ký ức của anh về nơi đó là gì?"
Sau một vài giây, anh đáp. "Anh cũng không biết."
Cô lẳng lặng nhìn anh.
Có một loại cảm giác kỳ ảo nào đó diễn ra giữa hai người vào lúc này, cảnh vật xung quanh rất hùng vĩ nhưng không vì thế mà nhấn chìm hai con người. ngược lại giữa anh và cô dường như đã có một số mạch nước ngầm tuôn chảy, khó mà diễn tả thành lời.
Tâm Đan biết, anh sẽ không nói với cô những chuyện của anh.
"Tâm Đan." Ngụy Giang Thiên lên tiếng, phá bỏ sự yên tĩnh vừa rồi. Anh nhìn cô. "Nhạc chuông điện thoại của em là bài gì?"
"Dạ?" Tâm Đan có chút phản ứng không kịp. Nhạc chuông?
"Hôm qua anh nghe thấy nhạc chuông của em, thấy khá hay." Ngụy Giang Thiên thừa nhận bản thân ngoài việc chọc cho cô tức, nhìn cô nịnh nọt anh còn thích cả việc thấy cô ngây ngốc như thế này. Giờ phút này, trong lòng anh chợt cảm thấy mềm mại, anh cúi xuống nhẹ giọng hỏi. "Gửi qua cho anh."
Nói rồi Ngụy Giang Thiên không nhanh không chậm lấy điện thoại trong túi áo đưa cho cô.
Tâm Đan ù ù cạc cạc cầm lấy điện thoại, sau đó một vài giây mò mẫm thì ngẩng đầu. Đúng trúng ánh mắt như cười như không của Ngụy Giang Thiên.
"Anh, em...em không biết dùng điện thoại nhiều chức năng này đâu...anh giúp em bật bluetooth đi."
Ngụy Giang Thiên rất sẵn lòng giúp cô.
Sau khi gửi file nhạc xong, cảm thấy có chút lúng túng. "Bài này...hay lắm à?"
Ngụy Giang Thiên gật đầu. "Nó thay lời anh muốn nói với em."
Tiếng nói kia của anh thâm thúy như cây châm nhỏ, đâm vào trúng vị trí dễ rung động nhất trong trái tim cô. "Vậy sao?"
"Vậy còn em." Ngụy Giang Thiên nắm lấy tay cô. "Có phải em cũng nên tìm một bài hát thay lời muốn nói với anh không?"
Tâm Đan không trả lời, chỉ cảm thấy trong lòng tràn một cỗ ngọt ngào. Cô lẳng lặng nhìn anh, khóe môi cong lên một đường hệt như ngân hà lấp lánh tràn đầy tình ý.
"Ở thành phố Lam Giang, vào mùa xuân thu thì con đường bên kia sẽ có rất nhiều câu Rẻ Quạt, đến lúc đó chúng ta sẽ tới đây."
"Được, nhất trí vậy đi."