• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Tuyết vuốt ve Huyết Ngọc Phượng Hoàng, lặng lẽ nhấm nuốt lượng thông tin Tiêu Hồn vừa tiết lộ.

Nguyên tác trung, bởi vì Dạ Tuyết là pháo hôi, một viên đá lót đường chính hiệu, cho nên tình tiết về nguyên chủ chỉ là đơn giản lướt qua, hoàn toàn không nghĩ tới thân thế nguyên chủ lại vòng vèo quanh co như vậy.

Ngón cái qua lại vuốt ve bề mặt lành lạnh sáng bóng của ngọc bội, Dạ Tuyết có chút nghi hoặc.

Đây quả thật là ngọc bội thân phận gia chủ của Dạ gia ở Địa cầu.

Nàng là kẻ nắm giữ cho nên hơn ai hết nàng biết ngọc bội là phải lấy máu nhận chủ.

Chính là...

Nhận chủ sẽ khiến thiên đạo dị tượng, chưa nói Thế giới ý chí có khả năng phát hiện nàng này nhân không hợp quy tồn tại, dù sao một thân thể linh hồn là có khác biệt.

Nhìn ra Dạ Tuyết đang rối rắm, Ân Lãnh chợt mở miệng.

-”Thiên đạo nơi này ta còn chưa để vào mắt, nếu...tiểu Tuyết muốn tiến hành nghi thức thừa kế, ta sẽ phóng kết giới hộ pháp.”

Nghi thức thừa kế? Đó là cái gì?

Dạ Tuyết nhìn sang Tiêu Hồn.

-”Đó là nghi thức truyền thừa đời tiếp theo, cô cô lúc trước là chủ nhân của Huyết ngọc, hiện tại, nữ chủ nhân đời tiếp theo của Ân gia chính là muội, tất nhiên muội phải tiến hành cùng Huyết ngọc nhận chủ” Tiêu Hồn ôn nhã chậm rãi giải thích cho Dạ Tuyết.

Nói như vậy, khả năng lúc trước Đại ca không thu được Huyết ngọc chọn lựa đời tiếp theo gia chủ có lẽ cũng bởi bì lý do truyền nữ không truyền nam này đi?

Dạ Tuyết nhẹ gật đầu, xem như nghe hiểu, lại nhìn sang Ân Lãnh.

-”Vậy,.. nhờ Ân.. gia gia.” Dạ Tuyết hơi cứng nhắc gọi gia gia, đột nhiên nhớ đến lão ngoan đồng gia gia ở Địa cầu, không biết nàng đi rồi, gia gia cùng đại ca thế nào?

Ân Lãnh nghe tôn nữ yêu quý của mình gọi một tiếng gia gia hồn đều phải lâng lâng, gương mặt lãnh đạm nứt ra một tia nhu hoà, gật đầu, sau kết một cái thủ ấn, nhẹ đọc chú ngữ, ngay lập tức cả Trúc Viên được một bình chướng vô hình bao bọc.

Tiến hành nghi thức nhận chủ.

Hách Liên Kỳ dưới lốt tiểu Bạch Hổ thí điên thí điên mại bốn chân chạy từ Lâm Sâm rừng rậm trở về, vừa đến Trúc Viên đột nhiên cảm thụ được vô tận uy áp, kinh hoảng kìm lại bước chân, toàn bộ lông đều xù lên, hai mắt gắt gao nhìn tiền phương.

Vô thiên cái địa uy áp đổ xuống lại nhanh chóng tiêu thất như chưa từng xuất hiện, nếu không phải trong ngực tâm (trái tim) thụ đến uy áp kích thích đập như trống đang nhảy mạnh, Hách Liên Kỳ còn ngỡ là vừa rồi là ảo giác đâu.

Đạp bước nhỏ đến gần Trúc Viên, hơi chần chừ truy xét hạ, hướng về phía hậu viện bước ra một bước chân thăm dò, không có vấn đề.

Lại bước ra một bước, đồng dạng không có vấn đề.

Ba bước..

Bốn bước...

Sau gần năm bước chân không có vấn đề Hách Liên Kỳ nhẹ buông ra một hơi lấy đà đạp chân sau chạy đi vào.

Chính là lúc hắn còn cách hậu viện chừng vài bước chân cả người liền chấn động bắn ra ngoài, rơi xuống đất lộn vài vòng mới dừng lại.

Toàn bộ bộ lông màu trắng lấm lem bụi đất, bẩn hề hề.

Hách Liên Kỳ vạn phần kinh ngạc, đợi đầu óc trấn tĩnh sau chấn động lần nữa đi đến vị trí vừa nãy, đưa hai chân trước sờ soạn trước mặt.

Quả nhiên chân hắn bị một lớp bình chướng vô hình cấp cản trở.

Hách Liên Kỳ mày nhăn thật chặt, có thể đây là kết giới, kết giới có thể chặn được hắn thì phải là của cường giả cấp bậc cao hơn hắn.

Thông thường đối với cường giả nếu tránh được thì tránh, Thương Lam vị diện nắm đấm đi đầu, đắc tội với cường giả là biểu hiện của ngu xuẩn.

Tuy Hách Liên Kỳ là vương thú nhân tộc, nhưng đó là chuyện tương lai, hiện tại hắn còn chưa trưởng thành ni.

Hách Liên Kỳ nhấc chân lên định rời đi chợt dừng lại.

Đây là nơi ở của nhân loại kia, nàng sẽ không bị gì chứ? Hách Liên Kỳ do dự, tiểu thân thể đi qua đi lại có chút bối rối.

Lo lắng nảy sinh bất chợt khiến hắn quên mất hắn với nàng thật ra cũng không thân cận. Hơn nữa nàng ta còn mặc kệ con rồng ngu xuẩn kia bắt nạt hắn, phải chạy về rừng rậm hái dược liệu.

Giờ phút này, Hách Liên Kỳ lòng nóng như lửa đốt.

Nếu nhân loại có chuyện gì thì làm sao bây giờ a?

Mà trong phòng Dạ Tuyết lúc này, hai người một long đang gắt gao theo dõi cảnh tượng trước mắt, lo sợ một giây tiếp theo lơ là người quan trọng sẽ gặp chuyện không tốt.

Mà Dạ Tuyết sau khi vạch một đạo vết thương trên ngón tay, nhỏ vào Huyết Ngọc Phượng Hoàng, liền bị một đạo quang mang chói mắt bao phủ.

Nàng còn chưa kịp định thần đã bị một loạt tin tức thình lình xuất hiện nhồi nhét trong đầu, vô tận đau đớn suýt chút nữa nhượng nàng rên rỉ thành tiếng.

Dạ Tuyết cắn môi nhượng bản thân tỉnh táo, ở hiện đại, khi tiến hành nhận chủ, nàng cũng từng trải qua quá trình đau đớn này, nhưng lại không dữ dội như hiện tại.

Là nói bất đồng thân thể, vẫn là bất đồng thời không nên có sự khác biệt đâu?

Dạ Tuyết không biết rằng, linh hồn nàng cùng thân thể nàng vốn dĩ không phù hợp, linh hồn nàng trải qua huấn luyện quá cường đại mà thân thể chứa đựng quá yếu ớt, tựa như một chiếc bình bằng thuỷ tinh không có độ đàn hồi, một khi không ngừng nhồi nhét vào thứ có thể tích vượt quá giới hạn của nó tất nhiên bình thuỷ tinh sẽ vỡ nát.

Hiện tại, Huyết Ngọc đang từng bước mài giũa linh hồn cùng cơ thể nàng để cả hai có thể tương thích với nhau, cho nên mới dẫn đến đau đớn như vậy.

Mà bên ngoài, Ân Lãnh kinh ngạc vô cùng nhìn quang mang càng ngày càng thịnh trước mắt.

Linh lực thật mạnh.

Ân Lãnh cùng Tiêu Hồn nhìn nhau, đều phát hiện vui mừng trong mắt đối phương.

Chợt khuôn mặt hắn cùng Tiêu Hồn cùng biến đổi ám trầm, không biết từ khi nào bên ngoài thiên không cuồn cuộn mây mù thiểm điện.

Thiên đạo dị tượng!!!

Chết tiệt.

Cả hai người đều quên Huyết Ngọc Phượng Hoàng một khi nhận chủ sẽ dẫn đến thiên đạo cộng minh, dị tượng hiển lộ.

Bất quá cũng may hiện tại là về khuya, nên không quá gây sự chú ý, nếu không phiền phức a.

Chỉ là...

Tiêu Hồn nhìn Ân Lãnh gương mặt càng ngày càng trắng bệch tâm hơi trầm.

Nhanh như vậy đã bị thiên đạo phát hiện?

Tiêu Hồn đưa ánh mắt lo lắng nhìn về phía thân ảnh đang bị bao vây trong bạch quang.

Gia gia, người nhất định phải cố chống đỡ, tuyệt đối không thể để Thiên Đạo phát hiện Dạ Tuyết ngay lúc này.

Hách Liên kỳ nhìn cuồn cuộn mây đen thành hình lốc xoáy trên bầu trời phía trên phòng Dạ Tuyết con mắt trợn tròn.

Nhân loại kia rốt cuộc đang làm gì?

Cùng lúc đó.

Các cường giả của các thế lực như cảm nhận được dị tượng không hẹn mà cùng nhìn lên thiên không, vừa nhìn liền kinh hoảng.

Chỉ thấy trên bầu trời mây đen cuồn cuộn, một đồ án chim Phượng Hoàng giương cánh to lớn hiện trên không trung.

Thần Thú phủ xuống.

Uy áp từng vòng từng khuếch trương, cường giả xanh mặt, không kẻ nào dậy nổi tâm tư đến gần vị trí dị tượng tìm hiểu đến tột cùng là gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK