"Mẫu thân của Văn Uyên..." Vu Sơ Hồng cúi đầu suy nghĩ, kết quả lời hắn thốt ra thiếu chút nữa làm cho Bạch Hi Vũ sợ đến ngã xuống đất, hắn nói: "Trẫm cũng không biết".
Thấy Bạch Hi Vũ há to miệng nhìn mình, Vu Sơ Hồng cong cong khóe miệng, tự rót cho mình một chén trà sau đó tiếp lời: "Văn Uyên là do ta nhặt được khi đi tuần ở Thiên Thủy, lúc ấy cha mẹ của hắn đều đã bị đạo phỉ gϊếŧ chết, ta thấy tâm tính của hắn không tồi liền mang hắn về, nếu sau này ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì truyền ngôi cho hắn.
Ôi anh mình thật lợi hại, Bạch Hi Vũ nhìn Vu Sơ Hồng với vẻ ngưỡng mộ, giờ cậu càng tin chắc rằng mình không phải là con ruột của Vu Sơ Hồng, nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy có một vị hoàng đế làm như vậy, hắn không sợ tổ tiên của nhà họ Vu sẽ tức giận mà nhảy ra khỏi quan tài à!
Vu Sơ Hồng đem ly trà trước mặt cậu nhấp một ngụm làm đôi môi khô khốc thoáng cái đã ẩm ướt, sau đó mới nói: "Nếu Tiểu Bạch muốn thiên hạ này, phụ hoàng giao đến tay ngươi cũng không hề gì"
Bạch Hi Vũ liền vội vàng lắc đầu, câu đã xuyên qua bao nhiêu thế giới rồi, vai nào cũng đã diễn qua, vị trí này thật ra không hấp dẫn cậu. Hơn nữa cậu khôn phải là người yêu thích quyền lực.
Vu Sơ Hồng e là hiểu tính cách Bạch Hi Vũ hơn cả chính cậu, hắn biết cậu sẽ không thích thiên hạ của hắn, bằng không mấy năm nay hắn sẽ không mang về hoàng tử thứ hai, hắn nói những lời này với Bạch Hi Vũ là vì muốn cậu biết rằng nếu cậu muốn cái gì, hắn đều có thể cho cậu.
Sau bữa cơm tối, Vu Sơ Hồng ôm trọn Bạch Hi Vũ trong vòng tay, xoa xoa chiếc bụng nhỏ đang căng phồng, đây là việc hắn thường làm cho Bạch Hi Vũ khi cậu còn là một kẻ ngốc, bây giờ thì cậu đã khôi phục nhưng Vu Sơ Hồng vẫn đối với cậu giống như trước.
Bạch Hi Vũ có chút xấu hổ, lúc trước Vu Sơ Hồng đối xử với cậu như vậy nhưng cậu không cảm thấy áp lực vì cậu chỉ là một tên ngốc, giờ thì không giống như vậy, một cậu thiếu niên 17 tuổi bình thường được một người 34 tuổi đối đãi như vậy, đại khái là có chút mất tự nhiên.
Bạch Hi Vũ giãy giụa hai lần nhưng vẫn bị hai tay của Vu Sơ Hồng giam chặt trong lòng ngực, không chút di chuyển.
Vu Sơ Hồng cúi đầu, hắn đặt một tay lên bụng Bạch Hi Vũ, nhẹ nhàng gãi vài cái, người trong vòng tay ngừng lại một chút, hắn cúi đầu hỏi: "Tiểu Bạch muốn đi tắm sao?"
Vu Sơ Hồng nhắc tới tắm rửa làm Bạch Hi Vũ không khỏi nghĩ đến lúc trước mình bị đẩy vào trong nước và bị lột từng phát một, sợ là lúc đó hắn cũng nhìn mình với ánh mắt như vậy,thế mà cậu vẫn con xem Vu Sơ Hồng là người ba tốt nhất trên thế giới này. Trong lòng bhv thở dài một hơi, cậu vốn nghĩ rằng mình diễn vai kẻ ngốc thì có thể làm Vu Sơ Hồng chán ghét, có thể đem cốt truyện bẻ từng chút một về đường chính đạo, không ngờ rằng đó chính là đưa dê vào miệng hổ, còn cmn lột sẵn da dê rồi dâng lên, nghĩ đến đây, Bạch Hi Vũ lại quay đầu trừng mắt Vu Sơ Hồng một cái.
Vu Sơ Hồng dường như không thấy được xấu hổ và buồn bực trong mắt Bạch Hi Vũ, hắn hôn trên khóe môi của cậu, cười nói: "Để phụ hoàng lại ôm một hồi đã, đợi lái nữa cùng ngươi đi tắm."
Bạch Hi Vũ há mồm ngáp một cái, sau đó bất đắc dĩ nói: "Nhi thần đã 17 tuổi rồi phụ hoàng."
Vu Sơ Hồng nói: "Ở trong mắt phụ hoàng, Tiểu Bạch vĩnh viễn chỉ là một bé con."
Ngài đối với một đứa bé mà còn có thể xuống tay được thì ngài là lợi-hại-man rồi!!!!
Nhìn thấy sự chế nhạo trong mắt Bạch Hi Vũ, Vu Sơ Hồng cũng không giận, duỗi tay vỗ vỗ đầu Bạch Hi Vũ, hỏi: "Phía sau thế nào rồi? Muốn ở trong bồn tắm thử một lần hay không?"
Bạch Hi Vũ đã không mặt mũi nào nghe những lời nói thô tục này của Vu Sơ Hồng, cậu thừa dịp Vu Sơ Hồng nới lỏng tay, lập tức từ trong lòng ngực hắn nhảy xuống rồi đi về hướng cửa, cũng không biết Vu Sơ Hồng lấy thuốc mỡ ở đâu, buổi trưa lúc ngủ dậy cậu vẫn còn hơi khó chịu phía sau, bây giờ thì nó gần như khôi phục, hầu như không cảm thấy gì.
Vu Sơ Hồng ở phía sau gọi: "Tiểu Bạch muốn đi đâu vậy?"
"Tắm rửa." Bạch Hi Vũ đưa lưng về phía Vu Sơ Hồng mà rầu rĩ đáp.
Vu Sơ Hồng lập tức đứng dậy, cười ha hả đi theo sau thiếu niên .
Vì thế lại trình diễn một màn uyên ương hí thủy ở trong bồn tắm ở thiên điện, cho đến khi Bạch Hi Vũ kiệt sức, hai tay gắt gao nắm chặt bờ không buông, Vu Sơ Hồng mới buông tha cậu, ôm cậu về tẩm điện, hai người cùng nhau ngủ.
_______________________
Lúc này, trong Tình Lam Điện, Tống Tử Nhan đang uể oải nằm trên giường, một tiểu cung nữ đứng bên cạnh, trong tay bưng chén canh, khuyên nàng: ""Nương nương, ngài ăn một chút gì đi."
Tống Tử Nhan nhìn chằm chằm hoa văn trên đầu giường, đa số những hoa văn này đều dựa trên hình tròn và được lặp đi lặp lại, xem lâu không tránh khỏi khiến người ta hoa mắt, một lúc sau Tống Tử Nhan mới hỏi tiểu cung nữ: "Thanh Nghiêu, Hoàng Thượng đã tới rồi sao?"
Thanh Nghiêu rũ đầu xuống đáp: "Hoàng thượng vẫn không tới ạ." Sợ Tống Tử Nhan nghe xong chuyện này thì không vui, Thanh Nghiêu nói thêm: "Nhưng hôm nay Hoàng Thượng đã trục xuất hầu hết các phi tần trong hậu cung."
Vu Sơ Hồng không đến đây tất nhiên là đã nằm trong dự liệu của nàng, nếu trong lòng hắn có nàng thì ngày hôm qua đã không giao nàng cho hai vị phi tần kia, nàng thở dài: "Chuyện này Hoàng Thượng sẽ không vì ta đâu, phần lớn là ngài sẽ vì Đại hoàng tử"
Vì một hoàng tử si ngốc mà giải tán phân nửa hậu cung, phụ tử tình thâm, đúng là cảm động trời đất mà.
Thanh Nghiêu nhận ra bây giờ Tống Tử Nhan dường như đặc biệt mất hứng liền kể những sự việc thú vị mà nàng nghe được trong mấy ngày nay cho Tống Tử Nhan, cho đến khi không còn gì để kể, thấy Tống Tử Nhan vẫn còn giữ bộ dạng buồn bã ỉu xìu, Thanh Nghiêu cắn môi, nói: "Nương nương, nô tỳ còn nghe nói Đại hoàng tử đã khôi phục trở lại."
Tống Tử Nhan vốn dĩ muốn ngắt lời Thanh Nghiêu, nàng cứ rầm rầm rì rì làm mình đau đầu, nhưng nhìn thấy nha đầu này cũng là vì lợi ích của mình nên liền không nói gì, chỉ là không ngờ cuối cùng mình lại được nghe một câu như vậy.
Khi nghe được lời này, đôi mắt của Tống Tử Nhan sáng lên, nàng nghiêng đầu hỏi: "Đầu óc của hắn tốt rồi sao?"
"Trong Thịnh Hòa Cung truyền ra như vậy ạ"
Khóe miệng Tống Tử Nhan hơi nhếch lên, đôi tay chống xuống giường ngồi dậy, Thanh Nghiêu vội vàng giúp nàng kê một chiếc gối ở sau lưng. Tống Tử Nhan tựa vào gối rồi đón lấy chén canh trong tay Thanh Nghiêu, nàng nhè nhẹ thổi và uống một ngụm sau đó lại đặt chiếc bát xuống rồi thở dài và nói: "Lần này thì có trò hay để xem"
Một người là Đại hoàng tử được đế vương sủng ái nhưng lại là người ngốc trong nhiều năm, một người là Nhị hoàng tử có căn cơ trong triều, không biết Vu Sơ Hồng sẽ lập ai làm trữ quân đây.
Người ta nói mấy năm nay Hoàng Thượng không có ý lập trữ quân, chẳng lẽ chính là vì chờ một ngày Đại hoàng tử tỉnh táo lại?
Thanh Nghiêu đứng ở một bên thấy Tống Tử Nhan buông chén canh xuống, nàng khuyên nhủ: "Nương nương, hiện tại người đang bệnh, người uống một chút đi."
Tống Tử Nhan lắc đầu nói: "Ta uống không nổi nữa, để một bên đi, ta muốn ngủ một chút."
Thanh Nghiêu thấy nàng không khuyên được vị Tống Tần nương nương này liền dọn dẹp một chút nước canh còn sót lại, rồi hầu Tống Tử Nhan ngủ.
Người trong hậu cung đột nhiên thiếu hơn phân nửa, mười mấy vị phi tần còn lại chìm trong bất an, sợ người tiếp theo sẽ là mình, cho nên một đám người ấy chỉ còn có thể trốn trong cung điện của mình, không dám ra cửa trong một thời gian dài, vì thế Ngự Hoa Viên yên tĩnh đi hẳn.
Giờ này Vu Sơ Hồng còn thượng triều, Bạch Hi Vũ không còn là kẻ ngốc, đương nhiên sẽ không theo những quy tắc trước kia mà Vu Sơ Hồng đã đặt ra cho cậu, cậu thậm chí còn có thể càn rỡ so với thời điểm cậu còn si ngốc.
Bạch Hi Vũ ngồi một mình trong tiểu đình, hứng thú xem quyển dã sử trong tay.
Khi Tống Tử Nhan đến, nàng thấy đúng là Vu Khê Bạch đang ôm trong tay một quyển sách, trên mặt vui vẻ, người cúi về phía trước, nàng không biết vì sao một kẻ ngốc chưa từng học thứ gì thì lại có thể xem hiểu hết tất cả các văn tự sau khi khôi phục, nhưng tốt hơn hết là nàng nênsuy nghĩ về những điều này ít một chút.
Tống Tử Nhan tiến lên chào hỏi: "Đại hoàng tử."
Bạch Hi Vũ buông quyển sách trên tay, ngẩng đầu nhìn thoáng qua người vừa tới, sau đó do dự hỏi: "Ngươi là.....?"
Người trước mắt đã bình phục, nhất cử nhất độn đều mang vẻ văn nhã, so với vị hoàng tử trước đây chỉ biết nở nụ cười ngu ngơ thì đúng là một trời một vực, vị Đại hoàng tử hiện tại không chừng là đức lang quân trong mộng của một vài khuê nữ.
Tống Tử Nhan không dám nhìn Bạch Hi Vũ, nàng cúi đầu đáp: "Thần thiếp là Tống Tần"
Bạch Hi Vũ gật gật đầu, ồ lên một tiếng rồi không nói gì.
Hiện giờ các nàng cô nam quả nữ ở chung một tiểu đình quả thật không thích hợp, huống chi vài ngày trước đó hai người bọn họ lại xảy ra chuyện như vậy, Tống Tử Nhan cũng biết nên kiêng dè một chút, lúc trước nàng muốn lấy lòng Đại hoàng tử là bởi vì khi đó Đại hoàng tử ngốc nghếch giống như đứa bé ba tuổi, hiện tại không giống nhau, đặc biệt là tình ngay lý gian như vầy, nàng nên tránh xa hoàng tử trước mặt mình một chút, Tống Tử Nhan nói: "Thần thiếp không quấy rầy Đại hoàng tử."
Không lâu sau khi từ Ngự Hoa Viên về Thịnh Hòa Cung, Vu Sơ Hồng liền đã trở lại, ngay sau đó hắn liền hỏi Bạch Hi Vũ: "Tiểu Bạch, hôm nay ngươi có gặp Tống Tử Nhan không?"
Bây giờ cậu cũng biết luôn có ẩn vệ đi theo phía sau, Vu Sơ Hồng biết những việc này cũng không lấy làm lạ, cậu nghiêng đầu hỏi Vu Sơ Hồng: "Phụ hoàng ghen à?"
Theo lý mà nói thì sau khi quan hệ của cậu và Vu Sơ Hồng thay đổi, đáng ra cậu phải có một chút không quen, nhưng thật ra phần lớn thời gian ở bên nhau, bọn họ rất tự nhiên, giống như là họ vốn phải như vậy.
Vu Sơ Hồng ngồi bên người Bạch Hi Vũ, hắn trả lời: "Ghen chứ, Tiểu Bạch bồi thường cho phụ hoàng thế nào đây?"
Bạch Hi Vũ cúi đầu làm bộ dáng tự hỏi, chỉ chốc lát sau ngẩng đầu đáp: "Nếu không phụ hoàng ngài cũng đi tìm Tống Tử Nhan đi, làm nhi thần cũng phải ghen"
"Phụ hoàng không có vô tâm vô phế giống ngươi"
"Con ưʍ...... Ưʍ......" Bạch Hi Vũ vừa định lên giải thích cho bản thân mình, lúc này Vu Sơ Hồng lại trực tiếp duỗi tay giữ lấy đầu của cậu, sau đó chào đón Bạch Hi Vũ là gương mặt được phóng đại của Vu Sơ Hồng.
Hắn ngậm lấy cánh mọi của cậu, tỉ mỉ liếʍ ɭáρ một lúc sau đột nhiên xông vào miệng cậu, cạy mở hàm răng rồi cùng dây dưa với chiếc lưỡi non mềm, liếʍ ʍúŧ thật mạnh.
Bạch Hi Vũ bị hôn đến sững sờ, ta ĐCMN, cha à, cha học được mánh khóe của tổng tài bá đạo ở đâu vậy?
Thật lâu sau, Vu Sơ Hồng rốt cuộc cũng buông lỏng Bạch Hi Vũ ra, bên miệng Bạch Hi Vũ kéo theo một sợi tơ bạc, thoạt nhìn rất nóng bỏng lại mê người.
Vu Sơ Hồng xoa xoa khóe miệng Bạch Hi Vũ, cười nói: "Được rồi, xem như Tiểu Bạch đã bồi thường cho phụ hoàng."
_______________________
Bởi vì đạo thánh chỉ trước kia của Vu Sơ Hồng, mấy ngày nay các phi tần đều kẹp chặt cái đuôi mà thành thật làm người, không dám trêu chọc thị phi, toàn bộ hậu cung đều sóng êm biển lặng. Ai biết tại sao Vu Sơ Hồng hôm nay làm một việc chấn động là nâng phân vị của Tống Tử Nhan, vậy mà lại phong nàng làm Nhan Phi, vì thế tâm tư các phi tần trong hậu cung lại lung lay.
Vì sao Hoàng Thượng phong Tống Tử Nhan làm Nhan Phi? Vì sao khi Tống Tử Nhan cùng Vu Khê Bạch xảy ra chuyện như vậy nhưng vẫn không có phản ứng gì với hai người bọn họ mà còn giải tán hơn phân nửa hậu cung? Các phi tần sôi nổi suy đoán chẳng lẽ Tống Tử Nhan quả thật là chân ái của Vu Sơ Hồng?
Tống Tử Nhan vẫn ở lại trong Tình Lam Điện như cũ, nàng cực kỳ khinh thường đối với cái gọi là chân ái của nhóm phi tần.
Nhưng mà..... Bây giờ nàng cảm thấy rằng nàng có thể tìm được quy lực cho việc thăng phẩm cấp của mình, nàng còn nhớ rõ lần đầu tiên thăng phẩm cấp là vào đêm giao thừa, đó là sau khi nàng gặp gỡ được Đại hoàng tử, Vu Sơ Hồng liền trực tiếp ban cho nàng một tòa cung điện, mà ngày hôm qua nàng vừa gặp Đại hoàng tử hôm nay đã được thăng làm Nhan Phi.
Vậy thì lần sau gặp Vu Khê Bạch chẳng phải là muốn phong nàng làm hoàng hậu à.
"Nương nương, người đang nghĩ gì mà vui vẻ vậy?" Thanh Nghiêu vừa đảo trà cho nàng vừa hỏi.
Tống Tử Nhan lắc đầu: "Không có gì."
Danh Sách Chương: