"Xuất sắc" này thực sự rất kỳ lạ, Bạch Hi Vũ trừng mắt suy nghĩ nửa ngày cũng không đoán ra được cậu đưa vầng hào quang thứ ba khi nào. Cậu gãi gãi đầu đi đến chỗ bộ trưởng.
Thấy hắn tới, bộ trưởng đặt bút trong tay xuống, vặn eo, xoay chiếc ghế đang ngồi hai lần, sau đó vui vẻ nói với Bạch Hi Vũ: "Lão Bạch, sao cậu lại tới đây tìm tôi?"
Bạch Hi Vũ trả lời: "Bộ trưởng, tôi muốn hỏi về đánh giá xếp hạng thế giới trước của tôi."
"Để tôi xem." Bộ trưởng cúi đầu và lướt vài lần trên màn hình trước mặt, cho đến khi tìm thấy tên của Bạch Hi Vũ và nhấp vào. Sau đó, bộ trưởng ngẩng đầu lên hỏi: "Xuất sắc mà, có chuyện gì vậy?"
Nếu như trước đây cậu chiếm được lợi ích lớn như vậy, Bạch Hi Vũ sẽ không bao giờ chạy tới nói với bộ trưởng, nhưng lần này hắn luôn sợ là Vu Sơ Hồng sẽ bí mật làm chuyện gì đó, cho nên phải đến gặp bộ trưởng một lần, nói thật, cậu thật sự không muốn nhìn bộ mặt già nua của bộ trưởng. Cậu giải thích: "Tôi không nhớ là tôi đã đưa ba vòng hào quang."
"Để tôi cho anh xem." Bộ trưởng di ngón tay qua lại trên màn hình vài lần, và lẩm bẩm một mình: " Lần đầu tiên là khi Tống Tử Nhan và cậu trúng Luyến Xuân Hương và bị bắt gian, lần thứ hai là khi Tống Hằng bị tru di tam tộc, cậu đã cứu cô ấy một lần nữa, lần thứ ba là ... Hả? Thế còn lần thứ ba? Thứ ba, thứ ba, thứ ba, thứ ba ........"
Bạch Hi Vũ thấy ngón tay của bộ trưởng sắp chọc nát màn hình, cậu muốn kêu đau thay cho màn hình. Bạch Hi Vũ chỉ muốn nói với bộ trưởng nếu hắn không tìm thấy nó thì thôi bỏ đi, và sau đó không đợi cậu mở miệng, cậu nghe thấy Bộ trưởng hô lên: "Tìm được rồi."
"Cái gì?"
Bộ trưởng đọc từng chữ: "Thịnh Càn năm thứ mười sáu, vì Vu Sơ Hồng uống rượu có độc mà chết. "
"Như vậy à......"Bạch Hi Vũ cúi đầu, trước kia cậu còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra với tổng bộ nên bị triệu tập về không vì lý do gì, không ngờ cậu uống một ly rượu rồi tự độc chết chính mình, nhưng lúc này ai có thể hạ độc trong rượu của hai người bọn họ? Có thể là rượu đã có phản ứng hóa học với mật hoa táo tàu?
Bạch Hi Vũ lắc đầu, cậu thật sự không rõ, bây giờ cậu chỉ có thể hi vọng rằng Vu Sơ Hồng sau khi anh rời đi có thể ..., Có thể thế nào, bản thân Bạch Hi Vũ cũng không nói ra được.
Cậu hy vọng rằng Vu Sơ Hồng sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, nhưng cậu cũng biết rằng nếu cậu không còn nữa, Vu Sơ Hồng có lẽ sẽ không tồn tại được lâu.
Bạch Hi Vũ không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, từ trước đến nay cậu không muốn dính líu tình cảm với các nhân vật chính trong những thế giới giả tạo đó. Nhưng ở thế giới trước, cậu đã không kiểm soát được bản thân, cũng không thể trách những người khác, nhưng cốt truyện thế giới trước thực sự sụp đổ đến mức bà ngoại của cậu cũng không nhận ra được. Để ngăn chặn điều này xảy ra lần sau, Bạch Hi Vũ cảm thấy cần phải đề cập với Bộ trưởng: "Bộ trưởng, tôi nghĩ rằng cốt truyện của thế giới trước xảy ra vấn đề rồi."
"Có sao?" Bộ trưởng tùy ý liếc nhìn màn hình, "Không gì vấn đề gì mà!"
Kỹ năng mở to mắt mà nói dối của bộ trưởng càng ngày càng lưu loát. Bạch Hi Vũ thật muốn cho đối phương một ánh mắt xem thường, nhưng cảm thấy dù sao đối phương cũng là ông chủ của mình, muốn chỉnh mình vẫn là rất dễ dàng, nên cẩn thận một chút.
Bộ trưởng không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên hỏi Bạch Hi Vũ: "Ba ba nam chính của cậu đối với cậu cũng không tồi."
Bạch Hi Vũ rốt cuộc nhịn không được trợn tròn mắt, bị đưa ra ngoài, không trả lời câu hỏi của bộ trưởng, cậu hỏi thẳng "Bộ trưởng, tôi có thể xóa ký ức được không?"
"Có chuyện gì vậy? Cậu bị giam trong phòng tối hay là bị cường bạo?"
Bạch Hi Vũ cười nhẹ một tiếng, cậu lại không mắc hội chứng Stockholm. Nếu Vu Sơ Hồng thực sự nhốt cậu trong phòng tối thì tốt rồi, cậu cũng không đến mức đến bây giờ vẫn còn nghĩ đến hắn.
Bộ trưởng cúi đầu, chọc thêm vài lần vào màn hình, nói với Bạch Hi Vũ: "Chờ một chút, tôi xem máy thanh trừ ký ức có thể dùng được không."
Bạch Hi Vũ nhìn động tác của hắn, luôn có cảm giác bộ trưởng không giống như là đang kiểm tra máy móc, nó giống như liên lạc với ai đó hơn.
Một lúc sau, bộ trưởng ngẩng đầu lên, nhìn Bạch Hi Vũ với vẻ áy náy, nói với cậu: "Không được rồi lão Bạch, cái máy này mấy ngày trước bị nước vào, không dùng được."
Bạch Hi Vũ trừng mắt nhìn bộ trưởng, không nghe nói tổng bộ còn có thể mưa, nước cmn làm sao vào được? Nhưng sắc mặt của bộ trưởng không mảy may thay đổi, Bạch Hi Vũ không có lựa chọn nào khác, dù sao thì cậu sẽ không sửa chữa những thứ này, đành phải hỏi bộ trưởng: "Có thể sửa không?"
"Cái này...... Đợi xem xét kỹ rồi hẵng nói, người sửa chữa máy móc cũ chưa trở về, không chừng phải chờ một vài năm."
"Vậy thôi đi." Bạch Hi Vũ xoay người và đi ra ngoài. Nếu cậu không thể ngay lập tức xóa ký ức của thế giới trước, thì cậu chỉ có thể từ từ quên đi, không có gì là không thể quên được, chỉ cần một chút thời gian.
Bạch Hi Vũ đã tới cửa, cậu định bước ra nhưng lại bị bộ trưởng gọi trở lại, bộ trưởng hỏi hắn: "Đúng rồi, thế giới tiếp theo cậu có tính toán gì không?"
Bạch Hi Vũ quay đầu lại hỏi bộ trưởng: "Có thế giới thiêu chết đồng tính luyến ái không?"
Bộ trưởng sửng sốt, không nghĩ tới Bạch Hi Vũ vừa hỏi liền hỏi một câu bạo như vậy, chỉ lắc đầu và nói: "Không có."
"Ồ" Bạch Hi Vũ cúi đầu, đùa nghịch máy lựa chọn thế giới trên cổ tay , khẽ cười một chút, ngay sau đó liền ấn "xác định".
Bộ trưởng cũng nhìn không nhìn ra được Bạch Hi Vũ rốt cuộc đã chọn cái gì, liền mở miệng hỏi: "Cậu chọn cái gì?"
"Thiêu chết đồng tính luyến ái."
Bộ trưởng ho khan một tiếng, nhưng trên mặt không có một tia xấu hổ nào "Cái kia..." Hắn do dự một chút, cuối cùng cúi đầu chào Bạch Hi Vũ "Chúc may mắn."
Bạch Hi Vũ cảm thấy lời nói của bộ trưởng hình như có hàm ý khác, nhưng cậu cũng không có thời gian nghĩ tới, lúc này chỉ ưu tiên làm nhiệm vụ, ai có thời gian nhàn rỗi đi suy nghĩ bộ trưởng nói nhảm cái gì?
Danh Sách Chương: