Lưu Phong và Xuyên Giang đã hoàn thành công việc từ lâu, hiện đang chuẩn bị rời đi.
Tiếu Dư năn nỉ Lưu Phong nán lại mãi từ lúc bắt được tên trộm tới giờ, nhưng cô lại bỏ ngoài tai, chỉ nghe theo lời Xuyên Giang cùng đi về.
Biết không thể giữ chân cô lại theo cách thông thường, hắn ta nhanh chóng tìm cách khác:
- Tối nay tại đây có lễ hội đó, ma chủ ở lại 1 đêm thôi cũng được nga!
Nghe tới từ “lễ hội” kia, Lưu Phong dừng lại, trong thâm tâm có chút bán tin bán nghi, đưa con mắt đầy sự ngờ vực về phía Tiếu Dư.
- Đừng bảo là ngươi bỏ túi tiền của ngươi ra tổ chức lễ hội nhằm giữ chân chúng ta lại nhé?
Hắn ta thở dài:
- Ai da, ta không có nói đùa a! Thực sự tối nay có lễ hội thật, chứ ta không rảnh để tổ chức mấy cuộc vui lớn thế kia nha!
- Không được, hiện tại còn có khá nhiều việc cần giải quyết, chưa thể chơi được. - Lưu Phong thẳng thừng từ chối.
Tiếu Dư vẫn không hề có ý bỏ cuộc, tiếp tục lôi kéo:
- Thôi nào, ngài nên gác lại công vụ đi giải sầu 1 bữa đi! Cứ cắm đầu cắm cổ mà làm việc, không cẩn thận sau ngày lại bị phản phệ đó nga!
Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hắn ta vội nói:
- Ngài không đi cũng được, nhưng nếu ta không nhầm thì vị thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh ngài có vẻ là khách quý phương xa? Nhân tiện thì cho nàng ấy đi thăm thú nơi đây cũng được a! Còn nếu ngài quá bận, thì cứ để ta đi cùng với nàng ta, chắc chắn ta sẽ tiếp đãi nàng thật cẩn thận!
Lưu Phong đánh mạnh vào vai Tiếu Dư 1 cái, gằn giọng nói:
- Ta sẽ đưa nàng đi, đừng có lôi thôi!
Đã đạt được mục đích, hắn ta cười khúc khích, chắp tay hành lễ:
- Vậy tiển nhân xin phép cáo lui trước!
Chỉ còn lại 1 mình, Lưu Phong khẽ thở dài do dự.
Quả thật đã gần 2 tuần Xuyên Giang tông chủ đến đây rồi nga! Trong khoảng thời gian đấy nếu không quanh quẩn trong phòng thì lại xử lý công văn, đi làm nhiệm vụ. Nếu cứ liên tục như vậy, thì lại bị thiên hạ đàm điếu rằng cô bóc lột sức lao động của Xuyên Giang tông chủ mất thôi!
Đưa nàng ta đi chơi cũng không phải là ý tồi! Nhưng mà…
Nàng lại ghét ma tộc aaaaaaaaaaaaa!
Thế này thì dạo chơi kiểu gì! Thêm nữa vị nữ chính này lại vô cùng ghét ồn ào, cho nên chắc chắn Xuyên Giang nàng sẽ từ chối kịch liệt cho coi!
Hay cho Xuyên Giang đi tham quan thư viện nhỉ…?
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên cô bị tiếng nói của Xuyên Giang kéo về thực tại:
- Sao lâu thế, ngươi lại tính cắm rễ tại nơi đây?
Lưu Phong cấp tốc thay đổi thái độ:
- Cũng không phải, có chút chuyện muốn ngẫm chút thôi.
Nàng ta nhẹ nhàng bước đến chỗ cô.
- Thật sự quan trọng thì cứ từ từ. Ta không muốn hối thúc ngươi.
Và sau mấy khắc vì đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng cô cũng có gan mở lời trước:
- Tối nay nơi đây có lễ hội. Xuyên Giang tông chủ đây không phiền dạo chơi 1 vòng cùng ta chứ?
- Thế hóa ra là ngươi bận tâm vì muốn đi chơi?
- Cũng không hẳn. Ngươi đã qua đây gần 2 tuần rồi, đã đến thì nên dành thời gian thưởng ngoạn chứ!
Thấy Xuyên Giang im lặng hồi lâu, Lưu Phong mới hốt hoảng bào chữa:
- A… nếu ngươi không thích thì…
- Được.
- … có thể… hả gì???
Lưu Phong tròn mắt ra nhìn. Những tưởng là Xuyên Giang nàng không thích mấy chỗ đông người kia mà???
- Không phải là ngươi ghét nơi đông người?
- Cũng ghét, nhưng hôm nay lại khác.
Còn tưởng là đề xuất xong, cô sẽ được thưởng thức hương vị tra tấn mà lâu ngày không gặp kia chứ?
Xuyên Giang hỏi:
- Bao giờ bắt đầu?
- Bắt đầu giờ Tuất, kết thúc đầu giờ Hợi. Đừng có lo, đi lúc nào ta gọi lúc đấy.
Nàng ta gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi.
—
Giờ Tuất.
Cả 2 đều đã đến lễ hội. Lưu Phong trước khi đi vào trong, thì đeo 1 chiếc mặt nạ lên.
- Cớ gì mà phải dùng mặt nạ? - Xuyên Giang khó hiểu.
Cô liền giải đáp thắc mắc:
- Ta không thể đi chơi với tư cách là ma tôn được nga, nếu không có nhiều phiền phức ập đến lắm!
Dứt lời, Lưu Phong kéo tay nàng ta đi.
- Có vẻ đã bắt đầu rồi đấy. Lạc ở đây khó tìm lắm, nhớ để ý chút.
Nàng gật đầu, cùng cô đi dạo quanh khu vực.
Tuy nơi đây không có ngày và đêm, nhưng vẫn treo lồng đèn đỏ rực từng con đường. Những sạp hàng hóa đều đã được trưng hàng ra ngoài. Tiếng mời chào, cùng tiếng nói chuyện đan xen, ồn ào cả góc phố.
Đến giữa chừng, đột nhiên có tiếng 1 nữ ma tộc gào lên:
- Con tôi, con tôi đâu rồi? Có ai không, giúp tôi với!
Người đó vừa gào thét, vừa tức tưởi khóc. Dân chúng xung quanh cũng nháo nhào theo.
Lưu Phong thở dài:
- Ai da, chút thời gian yên bình cũng chẳng có nga!
Nói đoạn, cô tháo mặt nạ ra, rồi đưa cho Xuyên Giang. Đám ma tộc xung quanh thấy cô, thì lại reo hò ầm ĩ cả lên:
- Ma chủ đến rồi kia!
- Vậy là vụ việc đã được giải quyết rồi nga!
- Tỷ tỷ bình tĩnh lại nào, nhất định sẽ tìm được tiểu hài tử nhà tỷ thôi!
Mới xuất hiện còn chưa đầy 10 giây thôi mà, đâu cần phải làm lớn chuyện thế kia a!
Khóe môi khẽ giật giật, Lưu Phong tiến đến chỗ người đó. Đối phương thấy cô đang đến gần, vội lao đến hành lễ:
- Bái kiến ma chủ! Cầu xin ngài hãy cứu lấy con của tiểu nữ! Nếu nó có mệnh hệ gì thì ta không thể sống nổi nữa a!
- Có chuyện gì, nói ra xem nào!
- Ân. Vừa nãy con trai tiểu nữ còn đứng ở đây, không hiểu sao nó lại biến mất rồi!
Lưu Phong có chút ngạc nhiên.
- Biến mất? Không thể liên lạc lại được nữa?
Người phụ nữ đó nghèn nghẹn đáp lời:
- Vâng. Kể cả tiểu nữ dùng cách gì cũng không thể kết nối được với nó.
Xuyên Giang im lặng liếc nhìn cô, đơn giản là nàng ta muốn xem cô xử lý tình huống khi ở chức vụ ma tôn này như thế nào.
Đột nhiên Lưu Phong cô lại nhớ điều gì đó, vội lay người phụ nữ kia:
- Hiện tại trên người ngươi có bất cứ thứ gì liên quan tới nó từ lúc mất tích không?
- Dạ, tiểu nữ có. - Nữ ma tộc lấy 1 chiếc giày con ra - Từ lúc tiểu nữ phát hiện ra, bên cạnh chỉ còn chiếc giày này.
Cô nhìn nó 1 hồi lâu, nhưng không phát hiện ra điểm gì đáng ngờ. Tức thì, trong đại não của cô nhóc con kia lại hiện ra 1 người đa năng có thể xử lý công việc này: hệ thống yêu quý!
- Hệ thống, hệ thống! Ra nhờ chút!
Hệ thống đã xuất hiện, nhưng ánh đèn trên bảng xanh cứ chập chờn, trông cứ như còn chưa tỉnh ngủ.
- “Thí chủ cần hỗ trợ?”
- Phải nga! Ngươi có cách gì để tìm thấy manh mối trên chiếc giày này không?
- “Ý thí chủ là “Bột phát quang”, đúng chứ?”
Lưu Phong đập tay:
- Đúng đúng, chính là nó a! Thế nhà ngươi có bán không?
- “Hàng tồn, bán giá 100 điểm hành trình. Xác nhận mua?”
Không cần nghĩ ngợi gì nhiều, cô nhanh tay nhấn nút mua luôn.
“Bụp”, 1 chiếc hộp xuất hiện. Lưu Phong đón lấy chiếc hộp rồi mở nắp hộp ra, rải bột bên trong lên chiếc giày kia.
1 khắc sau, có 1 ánh sáng lung linh từ đôi giày phát ra, chỉ đến tít trong rừng.
Cô trấn an người phụ nữ bị mất con đó:
- Bình tĩnh, con ngươi sẽ an toàn trở về!
Sau đó cô triệu Nhã Tịnh kiếm lao vào trong rừng. Xuyên Giang cũng nhanh chóng triệu kiếm rồi bám theo.
Ngự kiếm 1 chốc, thì đã đến ngõ cụt. Nhưng ánh sáng đó dù có di chuyển đi đâu cũng hướng thẳng vào tảng đá.
Xuyên Giang hỏi cô:
- Sao ngươi lại đến đây?
Cô trả lời cho qua:
- Linh tính mách bảo nên đến đây chăng?
Lưu Phong tụ lực, rồi phóng chiêu, đập tan tảng đá trước mặt.
Không ngờ đằng sau tảng đá đấy lại là hang động nga! Ở đây đã lâu mà cô còn không biết có nơi này đấy!
Đôi đồng tử của cả 2 đều giao nhau cùng lúc, rồi ẩn khí tức, nhanh chóng tiến sâu vào bên trong hang đá.
Bên trong thế mà lại có người, lại còn có tiếng khóc trẻ con nữa a! Nhưng mọi thứ sẽ rất bình thường nếu không xuất hiện linh khí.
- Có người tu tiên ở đây? - Xuyên Giang truyền âm cho Lưu Phong.
Cô gật đầu, rồi hồi đáp lại:
- Kết giới quả thật lâu ngày chưa bảo trì, có khả năng như ngươi nói.
Phía ánh sáng lập lòe đằng kia, tuy tiếng trẻ con khóc khá to, nhưng bọn họ vẫn nghe được tiếng trò chuyện của đám người cạnh đấy.
- Lần này lời to rồi a! Trên người nhãi ranh này lại có linh ngọc này! - 1 tên giơ tay cao lên, khoe mấy viên ngọc tròn xoe, linh khí dồi dào bên trong.
Xuyên Giang tiếp tục truyền âm:
- Sao trên người trẻ con lại có linh ngọc? Ngọc thạch quý như vậy, đưa cho tiểu hài tử cầm, không phải lãng phí?
Nhận được những câu hỏi kia, Lưu Phong chỉ biết ôm bụng nhịn cười.
- Ngọc thạch gì cơ? Đấy chỉ là món đồ chơi của lũ trẻ con thôi mà? Bộ nó quý đến vậy cơ à?
- …
Bộ ma giới giàu đến vậy à…?
1 tên khác trong đám bắt cóc đó nói:
- Nên làm gì với nó đây? Tống tiền? Hay mang về nhân tộc làm nô lệ?
Ôi trời, đối phương còn là trẻ con đấy! Các ngươi còn nhân tính không vậy a?
Chẳng nói chẳng rằng, ngay lập tức cả Lưu Phong lẫn Xuyên Giang đều xông lên, lao vào đánh nhau với bọn chúng.
Đám đó đang hí hửng, đột nhiên cả 2 người lao ra khiến bọn chúng giật mình.
- Ngươi là ai? - 1 tên cao to hét lên.
- Là ai á? Là bà cố của các ngươi đây! - Lưu Phong hung hăng lao lên.
Đám người nhân tộc đó được cái đông là chính, nhưng tu vi chỉ có lẹt đẹt Kim Đan trung kỳ, nên dễ dọn dẹp hơn chút.
Cô dùng ma khí trói chặt đám người kia lại, sau đó quay sang nói với Xuyên Giang đang trầm tư nãy giờ:
- Đám người tu tiên này ngươi tính xử lý thế nào?
- Lại còn thế nào? Địa bàn của ngươi, do ngươi tự quyết, liên quan gì tới ta?
Lưu Phong nhanh chóng dùng ngọc truyền tin gọi Hồng Dao đến áp giải người đi. Ả ta đang chăm chú đọc sách, tuy không can tâm lắm nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh.
Chưa đầy 1 khắc sau, Lệ tướng quân đã đến hiện trường. Ả điều người ra làm 2, 1 bên áp giải tù nhân đi, bên còn lại đem hài tử trả cho gia đình.
Vậy là sự việc rắc rối ngày hôm nay coi như đã hoàn tất.
Xuyên Giang đi ra khỏi hang. Lưu Phong bám đuôi theo sau, hỏi nàng:
- Thế bây giờ ngươi muốn đi chơi tiếp không?
Nàng ta dừng bước, xoay người về phía cô:
- Có ngươi đi thì ta mới đi. Ngươi biết ta không thích chỗ lạ, đúng chứ?
Lưu Phong cô bật cười, rồi nắm tay Xuyên Giang quay về lễ hội.
Bầu trời trên cao, không rõ ngày hay đêm, chỉ có mặt trăng đỏ như máu treo lủng lẳng nơi đấy, cùng vài vì sao lấp lánh nơi chân trời.