- Hể??
- ?!
Lưu Phong với Xuyên Giang đều có chút hoang mang. Sao mà lại có thể tình cờ đến thế nga—
- A… đại nữ đệ tử Phùng Chu phái, bái kiến các tông chủ! - Cô nhanh chóng chắp tay hành lễ.
Xuyên Giang nàng vẫn giữ vững được biểu cảm bình thản đấy, dừng bước trước mặt Lưu Phong cô rồi nói:
- Ngươi đây rồi, nhân tiện đi cùng luôn, bàn việc chính sự!
- Đệ tử tuân lệnh!
Đột nhiên, đôi đồng tử của cô ngước lên nhìn, lại dính ngay phải đôi đồng tử của Du Ân đang nhìn chằm chằm cô nãy giờ, dọa cho cô sợ hết hồn!
Nhưng sao cô có cảm giác là đôi mắt này nó lạ thế nhỉ, thi thoảng còn thấy lẹt xẹt tia điện nữa kìa, cô có nhầm lẫn gì không nhỉ…
Hứ, muốn đấu mắt thì đấu mắt, ai sợ ai nga!
Xuyên Giang đứng ngoài cuộc nhìn thế sự, bằng 1 thế lực nào đấy, nàng ta lại nhìn từ cuộc thi đọ mắt giữa đại đầu đất với hài nhi của sư huynh thành cảnh 2 người đó liếc mắt đưa tình nhau!
Ôi trời, Xuyên Giang tông chủ à, trí tưởng tượng của ngài bay xa quá rồi đó a—
Nàng đi qua Lưu Phong, nhưng vẫn thuận tay kéo tai Lưu Phong cô đi, cằn nhằn:
- Đi mau lên, đứng đấy tình tứ cái gì, ta khoét mắt ngươi ném xuống biển làm mồi cá bây giờ!
Đang yên đang lành mà bị lôi tai đi, Lưu Phong vẫn men theo, nhưng vẫn kêu lên oai oái:
- Huhu, sư tôn à, đệ tử biết sai rồi, xin ngài hãy buông tay ra nga…
Xuyên Giang lơ đẹp luôn lời thỉnh cầu của cô, vẫn kéo đi:
- Huhu sư tôn ơi…
- Câm miệng! - Nàng ta đã giảm âm lượng xuống, nhưng vẫn gằn giọng đe dọa - Còn nói nữa, lát nữa nhận phạt!
Phía trên kia, Du Ân bám trên người Xuyên Giang tông chủ nãy giờ nhìn thấy cảnh tượng này thì khúc khích cười, rồi lè lưỡi trêu chọc.
Nếu không phải có sư tôn ở đây, thì chờ ta cầm đội quân ma tộc đến san bằng tông môn, rồi trồng rau nuôi gà ở khu đấy đi Du Ân!
Đại đầu đất chính thức câm miệng, không nói không rằng câu nào nữa, cùng nhóm Xuyên Giang tông chủ đi vào trong chính điện.
Đến nơi, Hồ Phúc nhanh chóng thực thi trận pháp chống nghe trộm khu vực xung quanh đấy. Nếu người thường thực thi trận pháp, thì phải thử đi thử lại độ chắc chắn những vài lần để đề phòng lỗi. Đây thì 1 phát là được luôn, không cần thử lần nào cả, đúng là tông chủ của tông môn chuyên vẽ trận pháp có khác a!
Hồ Phúc ngồi xuống ghế, nói thẳng vào vấn đề luôn:
- Nghe bảo dạo gần đây chư vị đều mất đồ, lại còn là bảo vật của môn phái?
Xuyên Giang, Du Ân, Vãn Nguyên đều đồng loạt gật đầu. Hồ Phúc hắn nhìn qua hết 1 lượt, rồi mới nói tiếp:
- Nếu ta nhớ không nhầm, tầm vài chục năm trước hoàng hậu Phá Vân quốc từng cử đại diện qua thăm hỏi chỗ ta. - Nói đoạn, hắn ta lấy từ túi càn khôn ra 1 quyển sách, rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn - Trận pháp cổ còn chưa được giám định hết đột nhiên bị đánh tráo, nếu không nhờ sự việc này thì ta cũng không ngờ trước được việc này a—
Nghe Hồ Phúc nói vậy, Vãn Nguyên có chút nhíu mày.
- Ý của ngươi là… Khánh Mai hoàng hậu có vấn đề?
Hắn gật đầu:
- Chỉ là có khả năng thôi, ta vẫn chưa dám chắc cho cam.
- Nếu là Khánh Mai, khả năng cao ả ta sẽ làm trò đó lắm. - Xuyên Giang nói - Tính cách của ả, ta và ngươi đâu có lạ?
Nghe Xuyên Giang nói vậy, Hồ Phúc chỉ biết cười, nhẹ nhàng giải thích:
- Tuy khả năng cao là Khánh Mai làm, nhưng chưa có bằng chứng, chúng ta đừng nên kết tội vội, không khéo lại vu oan cho người ta mất!
Lưu Phong ngồi nghe từ nãy giờ, đột nhiên nhảy vào góp vui luôn:
- Lý thuyết nhiều thế, sao không cho người vào thám thính là biết ngay?
- An ninh trong đấy khá khắt khe, ngay cả con kiến cũng không lọt vào được nói gì là thích khách, ma tôn đại nhân? - Hồ Phúc uể oải nói.
Vãn Nguyên hắn ngạc nhiên đến cực độ, tinh thần hiện đang giống hệt như người ngoài hành tinh vừa mới đến.
- Ma tôn? Ma tôn nào? Gã ma tôn ở đâu???
- Khục. - Du Ân nén nhịn cười.
- Thật xin lỗi nga Vu Quỳnh tông chủ, ta quên không kể với ngài. - Hồ Phúc vỗ vai hắn - Người đang ngồi cạnh Xuyên Giang sư muội đằng kia, chính là ma tôn của ma giới hiện tại, danh xưng Chi Lưu Phong, từng là đại đệ tử của sư muội ta.
Mà nghe lời giới thiệu dài dòng kia của Giai Tuệ tông chủ, khoé miệng Lưu Phong cô khẽ giật giật.
Ngài chỉ cần nói ta là ma tôn thôi là được rồi, cần gì nói luôn cả xuất thân ra như vậy đâu—
Hồ Phúc tông chủ à, ngài đừng có đi kéo thêm thù hận cho ta như vậy chứ…
Xuyên Giang đột nhiên cất lời:
- Thứ cho ta nói trước, hiện ma đầu Chi Lưu Phong vẫn đương là đại nữ đệ tử phái Phùng Chu. Người của ta, xin chư vị chớ động linh tinh!
Lưu Phong đưa đôi đồng tử của mình nhìn nàng, trong lòng khẽ rạo rực.
Sư tôn đây là… đang bảo kê ta sao???
Trời ơi, đột nhiên ta lại mê ngài quá mất đi thôi~