Đầu bên kia vừa có tiếng giấy tờ loẹt xoẹt, vừa có tiếng uể oải cất lên:
- “Sủi cảo” đại nhân à, sao ngươi lâu thế nga? Ta đã gần như làm xong công việc trong ngày rồi, mà đến bây giờ ngươi mới chịu hồi âm là sao???
Cô đang tính giải thích, đột nhiên lại nhớ đến chuyện khi nãy, mặt đỏ bừng lên, vội chuyển đề tài:
- À đúng rồi, bên Phùng Chu phái cũng bị mất bảo vật đó a! Còn về phía ma giới cũng tương tự nữa!
- Cả bên ma giới cũng mất đồ? - Di Hòa hắn trầm ngâm, hỏi lại Lưu Phong.
- Đúng vậy, sau khi ngươi ngắt truyền âm thì phía bên ma tộc cũng có người truyền âm đến cho ta. “Cẩu lông xù” đại nhân chắc phải rõ chuyện này chứ?
Nghe Lưu Phong cô nói vậy, hắn ta có chút chột dạ.
- Ừm… việc này thì…
- Nè đại thần “Cẩu lông xù”, ngài là tác giả đó, đừng có chơi trò hù ta nga!
- Thực xin lỗi a! - Đột nhiên Di Hòa mếu máo nói - Về phần kết ta viết khá sơ sài, nên bản thân ta không chắc có phân đoạn này trong nguyên tác nữa không!
Lưu Phong sốc đến bay màu.
- Nè nè, đại thần, nói rõ hơn cho ta xem…
- Thôi thôi ta biết, ta biết lỗi rồi nga! - Di Hòa ngắt lời cô - Ta sẽ tự giác đi sám hối aaaaaaa!
- Nè khoan… - Đầu dây bên kia đột nhiên ngắt kết nối.
Ơ kìa, vẫn chưa nói xong mà, sao lại ngắt truyền âm rồi đại nhân “Cẩu lông xù”???
Cô thở dài trong sự bất lực.
Ngẫu nhiên có hàng tá công chuyện cứ nhằm đầu mình mà rơi, biết nên làm chuyện nào trước chuyện nào sau—
Hiện tại, đầu óc con nhóc này cứ đang bị xoay cho mòng mòng cả lên vì chuyện khi nãy. Lưu Phong cô nằm ườn ra giường, đôi đồng tử vô thức hướng lên trần nhà, tâm trí bắt đầu đắm chìm vào ảo tưởng của riêng mình.
Chuyện ngày hôm nay, quả thực phải khiến cô bận tâm.
Cô đang nằm mơ phải không, sao mãi bây giờ mà Lưu Phong cô vẫn chưa tỉnh lại?
Vậy mà nữ chính lại thích cô thật???
Hay khi nãy là do ảo giác, vì bản thân thường xuyên thiếu ngủ???
Chẳng rõ vì sao, hễ khi nào liên tưởng lại cái chuyện đó, tim cô lại đập thình thịch, cảm giác như muốn nổ tung!
Lẽ nào… cô đã… thích sư tôn của mình mất rồi?
Đấy là sự thật…?
Không, không! Chắc chắn không phải a!
Cô càng muốn xóa bỏ cái hình ảnh đáng xấu hổ đó, thì nó càng xuất hiện nhiều như nấm.
Bất chợt, Lưu Phong lại đưa tay lên môi thẫn thờ.
" Thình thịch", “Thình thịch”.
Nhịp tim tăng lên bất thường.
Rõ ràng cô là thẳng, là thẳng hàng thật giá thật mà, sao chỉ vì chuyện này mà rung động mất rồi???
Có lẽ, cô đã phải lòng nàng lúc nào chẳng hay…!
Nhưng, liệu có phải là do cô thiếu cái gọi là “tình yêu” kia, nên sinh ra ảo giác?
Hay là lại như lần đó, chỉ 1 mình cô thích thầm nàng?
—
Phía bên Xuyên Giang, nàng ta chạy thục mạng, chẳng rõ nàng đã đi đến nơi nào nữa.
Cảm giác bản thân đã đi khá xa, Xuyên Giang tông chủ vội dừng lại, nhanh chóng ngồi xuống đất, 2 tay che đi khuôn mặt đang đỏ ửng cả lên.
Vậy mà nàng lại làm thật, làm thật mất rồi aaaaaaaa!
Liệu sẽ không sao chứ? Liệu đại đầu đất kia sẽ không đi bép xép chuyện này ra ngoài chứ?
Nhưng Xuyên Giang nàng lại tin rằng tuyệt đối Lưu Phong sẽ không đi làm cái trò hèn hạ đấy 1 cách tuyệt đối.
Chẳng rõ sao nữa, hay do linh tính tình yêu mách bảo, khiến nàng ta phải tin?
Mà nhìn cái khuôn mặt hoang mang kia của cô, Xuyên Giang lại có chút thoáng buồn.
Đối phương đây là không biết nàng ta đang thầm thương trộm nhớ mình sao? Hay là biết nhưng mặc kệ?
Lẽ nào, chỉ 1 mình nàng lại đi tương tư đại đầu đất ngu ngốc đó?
Xuyên Giang đứng lên, thở dài 1 hơi lấy bình tĩnh, thì đột nhiên phía sau lại có tiếng nói cất lên:
- Xuyên Giang tông chủ, ngài vẫn ổn chứ?
Nàng quay lại đằng sau, thì thấy Du Ân của Minh Thành phái đang đứng gần đó.
- Du Ân tông chủ, ngươi đến đây làm gì?
Ả ta vốn trước giờ vô cùng tự kiêu, nhưng sau sự việc của phụ thân mình và sau khi lên nắm quyền tông chủ, Du Ân ả đã thay đổi kha khá tính cách của bản thân, trầm lặng hơn trước rất nhiều.
- Đâu phải chỉ mình Ân nhi đến, còn có Giai Tuệ tông chủ cùng với Vu Quỳnh tông chủ đến nữa kia mà?
Du Ân vừa dứt lời, phía sau đã có 2 người khác xuất hiện. 1 người là Hồ Phúc tông chủ, người còn lại là tông chủ Vu Quỳnh phái - Hầu Vãn Nguyên.
Cả 2 người đằng đó, thấy Xuyên Giang ở đấy liền mở lời trước:
- Xuyên Giang tông chủ thật hiếu khách nga!
- Phải đấy, chúng ta đến đây mà không báo trước, ai dè ngài còn ở đây đợi chúng ta nữa a!
Xuyên Giang nàng lúc này tuy giật mình, nhưng nàng vẫn bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Trong thâm tâm nàng ta đang cảm thấy may mắn, chứ nếu họ đến sớm hơn 1 chút nữa chắc Xuyên Giang này không biết nên phải để mặt mũi của mình đi đâu mất!
- Chư vị từ đường xa đến đây, ắt hẳn đã vất vả rồi. Xin mời các ngài cùng lên chính điện thưởng trà nghỉ chân!
Du Ân cười khúc khích, rồi nhảy lên người Xuyên Giang:
- Lâu rồi không thấy Xuyên Giang sư thúc ghé tông môn ta chơi, Ân nhi rất nhớ người a!
Xuyên Giang nàng có hơi bất ngờ, nhưng nàng ta vẫn đứng vững được.
- Xin lỗi, dạo này bận việc, ta không thể qua chơi được. Lớn rồi, xuống đi Du Ân!
- Không a! Lỡ sư thúc lại bỏ ta đi mất thì sao? - Ả ta bĩu môi.
Hồ Phúc cười khúc khích, vỗ vai nàng:
- Thôi nào sư muội, lâu lắm rồi muội vẫn chưa qua thăm nó, cứ để mặc nó bám đi!
Xuyên Giang im lặng không nói gì, cùng nhóm tông chủ đó di chuyển đến chính điện.