• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa chạy ra khỏi biệt thự Trung Gia, đập vào mắt Dương Minh Huy là một chiếc xe màu đen bóng loáng, không cần duy nghĩ hắn cũng biết chủ nhân của chiếc xe là ai.

Dương Minh Huy đột nhiên dừng bước chân của mình lại, hắn khom nhẹ người chống hai tay lên đùi thở hổn hển, cố ổn định lại nhịp tim đang đập loạn của mình.

Vừa rồi quá nguy hiểm, hắn đã liều mạng chạy ra ngoài nên không nhìn rõ mặt của người đàn ông.

Dương Minh Huy lập tức quan sát người đàn ông, nhìn bề ngoài là đang giúp hắn nhưng trên thực tế là đang toan tính một âm mưu gì đó.

Ánh mắt của Dương Minh Huy loé lên tia kinh ngạc, khi hắn nhìn thấy dung mạo của người đàn ông, giọng nói có phần khó tin vang lên.

- Cậu chính là chỉ huy trưởng Cao Huy?

Mặc dù Dương Minh Huy đến quân trường Hùng Tâm không bao lâu, nhưng hắn nhận ra người đàn ông này.

Lúc nào người đàn ông này cũng xuất hiện bên cạnh Trung Tá La Thành.

Dường như người đàn ông chẳng hề quan tâm đến câu hỏi của Dương Minh Huy, hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ thản nhiên khom tới mở cửa xe ra nói.

- Ông chủ của tôi muốn gặp mặt cậu.

Không cần hắn nói Dương Minh Huy cũng đã khẳng định rằng hắn chính là Cao Huy.

Dương Minh Huy không ngồi vào trong xe, nhìn Cao Huy.

- Ông chủ của cậu là ai?

Tại sao lại muốn gặp tôi?

Cao Huy không trả lời Dương Minh Huy, hắn lạnh lùng đáp.

- Cậu hãy tự mình hỏi ông chủ!

Hắn nói xong lại một lần nữa giục Dương Minh Huy ngồi vào trong xe.

Theo phản ứng tự nhiên Dương Minh Huy một tay vịn trên cửa xe, hành động của Dương Minh Huy đã nói cho Cao Huy biết hắn đang do dự.

Cao Huy nhìn Dương Minh Huy trầm giọng nói.

- Tình hình bây giờ, cậu nghĩ mình còn đường để lựa chọn sao?

Mặc dù Cao Huy không nói ra thẳng, nhưng trong lời nói của hắn, Dương Minh Huy nghe ra được sự đe dọa rõ ràng.

Suy ngẫm cho kỷ quả thật hắn đã đi đến con đường cùng, Dương Minh Huy nhìn Cao Huy gật đầu đồng ý.

Thế nhưng lý do thật sự mà hắn thoả hiệp, là vì hắn tò mò muốn biết ông chủ của Cao Huy thật ra là ai?

Ngồi vào trong xe, Dương Minh Huy quan sát xung quanh chiếc xe muốn tìm ra chút manh mối về ông chủ thần bí.

Ánh mắt của Dương Minh Huy vô tình dừng lại trên gương chiếu hậu, nơi phản chiếu lại gương mặt vô cảm của Cao Huy.

Nếu hắn đoán không lầm thì Cao Huy cũng giống như hắn, trà trộn vào quân trường Hùng Tâm là vì mục đích.

Mục đích của hắn là trả thù cho mẹ còn về phần Cao Huy, mục đích của Cao Huy là gì?

Chẳng lẽ Cao Huy cũng giống như hắn, có một mối thù không đội trời chung với Lôi Lạc Thần hoặc Mạnh An Nhi.

Trong đầu Dương Minh Huy lúc này đang cố tìm kiếm cái tên Cao Huy, vì trả thù nên hắn đã từng điều tra Lôi Lạc Thần và Mạnh An Nhi thật kỹ.

Nhưng hắn chưa một lần lướt ngang qua cái tên Cao Huy này.

Xe chạy rất lâu, chạy qua trung tâm thành phố S.

Dương Minh Huy nhìn xung quanh, nơi này là đâu?

Sao hắn không hề biết ở Thành Phố S lại có một nơi vắng vẻ hoan vu như thế này.

Trong lúc Dương Minh Huy còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình.

Giọng nói trầm trầm của Cao Huy vang lên từ phía trước.

- Đã đến nơi.

Dương Minh Huy ngước mắt lên nhìn xung quanh, nơi này ngoài một ngôi biệt thự màu trắng trước mặt ra, chung quanh chỉ là mảnh đất hoang không có người sinh sống.

Dương Minh Huy quan sát ngôi biệt thự, biệt thự tuy lớn nhưng lại vô cùng dản dị, không có gì đặc biệt.

Trong lòng Dương Minh Huy lúc này có rất nhiều nghi vấn.

Có thể âm thầm đặt con cờ bên cạnh giám sát nhất cử nhất động của Lôi Lạc Thần bấy nhiêu năm, đã nói lên tâm tư thâm sâu của hắn.

Cao Huy tắt máy mở cửa xe bước xuống, hắn kiên nhẫn đứng bên cạnh cửa xe chờ Dương Minh Huy.

Tuy trong lòng Dương Minh Huy cảm giác bất an, nhưng hắn biết sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt với ông chủ của Cao Huy, hắn đành mở cửa xe bước ra.

Vừa bước ra khỏi xe, hắn liền bặt lên chế độ phòng bị, cặp mắt sắc như gươm nhìn dáo dác.

Nơi này là địa bàn của Cao Huy, nếu không cẩn thận thì hắn sẽ không còn mạng rời khỏi nơi này.

Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của Dương Minh Huy, Cao Huy nhếch môi cười nhẹ.

- Cậu đừng quá căng thẳng, nếu tôi muốn lấy mạng của cậu thì cậu đã chết từ lâu, đâu còn thanh thản đứng ở đây như bây giờ.

Ánh mắt của Dương Minh Huy chợt hiện lên tia tức giận, Cao Huy quả thật quá ngạo mạn.

Dương Minh Huy hắn không phải là người dễ bị người khác hạ bệ.

Cao Huy nói xong hắn không quan tâm đến Dương Minh Huy đang nghĩ gì, đi về hướng ngôi biệt thự.

Đứng trước cửa, Cao Huy nhìn vào cái camera giám sát.

Camera giám sát nhận dạng được mắt của hắn, liền phát ra tín hiệu mở cửa.

Dương Minh Huy nhìn một vòng, nơi này phòng bị rất nghiêm ngặt không thua gì với quân trường Hùng Tâm.

Ánh mắt của hắn tò mò nhìn vào bênh trong, nhìn thấy một đám người đứng cung kính xung quanh một người đàn ông.

Dương Minh Huy quan sát kỹ người đàn ông, trên người hắn mặc âu phục màu đen, ánh mắt độc ác, sắc mặt tỏa ra đằng đằng sát khí.

Cao Huy bước chậm rãi vào trong, hắn đứng trước mặt người đàn ông cúi đầu cung kính.

- Ông chủ, tôi đã đưa người đến.

Người đàn ông đang cầm ly rượu đỏ trong tay làm động tác lắc lắc, hắn nâng mắt nhìn Dương Minh Huy.

Ánh mắt của người đàn ông khiến Dương Minh Huy bất an trong lòng.

Dương Minh Huy không biết hắn là ai, nhưng hắn biết một điều.

Người đàn ông này và hắn đang ngồi chung một chiếc thuyền, cả hai đều muốn nhà họ Lôi thân bại danh liệt.

Giọng nói trầm trầm của người đàn ông vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

- Trong lòng cậu có rất nhiều thắc mắc lắm phải không?

Người đàn ông vừa nói vừa nâng ly rượu trong tay lên hớp một ngụm, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào gương mặt hoang mang của Dương Minh Huy.

Đắn đo một chút Dương Minh Huy lên tiếng.

- Các người đưa tôi đến đây để làm gì?

Người đàn ông không hề kinh ngạc với câu hỏi của Dương Minh Huy, hắn cười như không cười đáp.

- Tôi đã cho người theo dõi cậu từ lâu.

Dương Minh Huy nghe vậy liền tức giận, thân thể cao lớn bước tới, hung hăng chất vấn người đàn ông.

- Tại sao lại điều tra tôi!

Đột nhiên hai tên thuộc hạ của người đàn ông nhanh chân bước tới, chặn Dương Minh Huy lại không cho hắn tiến đến gần ông chủ của bọn họ.

Người đàn ông nhếch môi cười nguy hiểm, hắn vẫy tay ra hiệu cho hai tên thuộc hạ lui sang một bên.

Nụ cười khinh thường trên khoé môi hắn, khiến Dương Minh Huy

tức đến không nói nên lời.

Dương Minh Huy còn chưa kịp nói gì, người đàn ông thần bí đã lên tiếng.

- Nếu không có tôi giúp đỡ, cậu nghĩ mình có thể dễ dàng gia nhập vào đội đặc nhiệm Phantom ( Bóng Ma) sao?

Lời nói của người đàn ông khiến Dương Minh Huy từ tức giận chuyển sang kinh hãi, Dương Minh Huy nhìn thẳng vào mặt của hắn như đang muốn tìm ra chút manh mối về hắn ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK