Không biết do nụ hôn quá tuyệt vời hay vì cô không thể chịu nổi sự nâng niu từ anh, hai chân cô cảm giác mềm nhũn không còn sức lực, cô vươn tay ôm chặt anh.
Lôi Lạc Thần hôn lên cổ rồi từ từ hôn lên xương quai xanh sinh đẹp, cuối cùng dừng lại tại cặp ngực căng tròn săn cứng.
Toàn thân Storm rung lên trong tê dại, từng nơi môi lưỡi anh chạm vào đều để lại dấu ấn của riêng anh, những cánh hoa Hồng đỏ sẫm xuất hiện trên làn da trắng như tuyết của cô nhìn vào y như một bức tranh sống động.
Sau một trận yêu nhau cuồng nhiệt, Storm mệt mỏi thiếp đi trong lòng anh từ lúc nào cũng không biết, đến khi cô tỉnh giấc đã là nửa đêm.
Cô ngước đôi mắt mơ mơ màng màng còn chưa tỉnh hẳn lên, nhìn người đàn ông đang thoải mái ôm ấp cô trong lòng.
Ánh trăng tròn bên ngoài khung cửa sổ rọi thẳng vào hai người, phản chiếu lại nửa gương mặt ma mị, càng khiến anh nhìn hấp dẫn hơn bao giờ hết.
Lôi Lạc Thần ngồi dựa lưng vào đầu giường để mặc Storm thoải mái ngủ trong lòng mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra bầu trời xa xăm bên ngoài cửa sổ, không biết anh đang nhìn gì vì ngoài bóng đêm lạnh lẽo ra Storm chẳng nhìn thấy gì cả.
Storm choàng tay qua vòng eo xăn chắc, vùi gương mặt tuyệt mỹ vào lồng ngực ấm áp của anh.
Lúc này Storm mới ý thức rằng, cô đã quen với mùi hương quyến rũ tỏa ra từ trên người anh, mùi hương nhẹ nhẹ nhưng lại vô cùng thu hút thuộc về riêng anh.
Storm nằm yên trong lòng anh, đột nhiên cô nhớ đến điều gì đó.
- Lạc Thần, anh nghĩ sao về việc này?
Giọng nói ngọt ngào của Storm khiến anh thoát khỏi dòng suy nghĩ của riêng mình, anh cúi đầu nhìn vào người phụ nữ trong lòng.
Mặc dù lúc này Storm không trang điểm, mái tóc vì mới ngủ dậy nên có phần lộn xộn thế nhưng vẻ đẹp của Storm không hề giảm đi ngược lại còn đáng yêu hơn nhiều.
Anh nhếch môi cười nhẹ, đặt lên trán cô một nụ hôn.
- An Nhi em đừng quá lo lắng, mọi chuyện đã có anh.
Storm gật đầu ôm chặt anh.
- Em tin, Lạc Thần của em là người đàn ông giỏi nhất.
Cô biết anh nói được thì sẽ làm được, cô tuyệt đối tin anh một trăm phần trăm, nhưng không hiểu vì sao trong lòng cô lại hiện lên cảm giác bất an.
Cô chỉ sợ họ ở trong tối còn anh ở ngoài sáng quả thật rất bất lợi.
Ngược lại với Storm, nỗi bất an trong lòng anh là do cô mà ra.
Anh chỉ sợ cô không đủ tàn nhẫn.
Nếu cô không ra tay tuyệt tình một chút thì cuối cùng người bị tổn thương nhất định sẽ là cô.
Trong lúc hai người đang suy nghĩ, đột nhiên điện thoại di động trên bàn reng lên, anh liếc ngang qua màn hình điện thoại.
Nhìn thấy dẫy số quen thuộc anh không lập tức bắt máy.
- Chuyện gì vậy Lạc Lạc?
Nghe được giọng nói quen thuộc của anh hai, Lạc Tuyết vui mừng trong lòng.
Đầu giây bên kia thật im lặng, Lôi Lạc Thần chỉ nghe được tiếng hít thở nặng nề của Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết bối rối trong lòng, cô không biết phải nói với anh hai như thế nào, Lạc Thần thật kiên nhẫn chờ cô lên tiếng.
Một lúc sau giọng nói bất đắc dĩ của Lạc Tuyết vang lên.
- Anh hai, anh có thể giúp em thay đổi thân phận được không?
Lôi Lạc Thần nhíu mày theo lời nói của cô, anh lập lại bốn chữ.
- Thay đổi thân phận?
Lạc Tuyết gật đầu đáp.
- Phải em đang ở Đông Nam Á.....
Nói đến đây Lạc Tuyết ngừng lại một chút, cô vốn dĩ nghĩ rằng anh hai sẽ mắn cô một trận vì một mình bay đến một nơi nguy hiểm như vậy.
Nhưng thật không ngờ anh hai lại không nói gì.
Không cần hỏi anh cũng biết vì sao Lạc Tuyết lại đến Đông Nam Á.
Lôi Lạc Thần phun ra hai chữ.
- Lý do!
Nghe được anh hai hỏi vậy, cô biết anh đã đồng ý nên nói ra nguyên nhân.
- Em muốn xem Nam Cường là người như thế nào, có xứng đáng làm người đàn ông của Lạc Tuyết em không.
Thế nhưng em không muốn anh ấy biết em là ai.
Nghe xong lời nói của Lạc Tuyết anh nhếch môi cười sản khoái.
Quả thật không hổ danh thiên kim tiểu thư của nhà họ Lôi.
Lúc này đột nhiên anh cảm thấy Nam Cường thật đáng thương.
Nam Cường ơi Nam Cường, ngàn lần vạn lần đừng khiến Lạc Tuyết thất vọng bằng không cuộc đời của cậu sẽ trở thành địa ngục.
- Được, em hãy cẩn thận!
Nói xong anh cúp máy, tính tình của Lạc Tuyết anh là người hiểu rõ nhất, một khi em ấy đã quyết định điều gì thì không một ai có thể thay đổi được.
An Nhi ở bên cạnh nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người. Cô nhìn anh cười cười, lần trước khi gặp mặt Nam Cường, Nam Cường đã thay đổi rất nhiều, nhiều đến nỗi cô không nhận ra.
Ánh mắt thích thú của An Nhi khiến anh vô cùng hiếu kỳ, anh vươn tay nâng cằm cô lên để gương mặt kiều diễm của cô đối diện với anh.
- Em đang suy nghĩ gì vậy?
Storm nở một nụ cười thọc mạch đáp.
- Cầu mong Nam Cường bình an vô sự.
Storm nói xong chỉnh lại tư thế nằm của mình cho thoải mái hơn.
Bàn tay của Lôi Lạc Thần đang ôm cô bất giác siết chặt lại, anh cúi đầu đặt lên tóc cô một nụ hôn nhẹ, một nụ hôn dịu dàng không tình dục chỉ đơn thuần nói rằng anh yêu cô.
Trời vừa hừng sáng bên ngoài truyền đến những tiếng chuông cửa, Lôi Lạc Thần vốn dĩ đã thức dậy từ sớm nhưng anh không rời giường chỉ muốn nằm bên cạnh ngắm Storm ngủ.
Tiếng chuông cửa không ngừng vang lên, khiến Lôi Lạc Thần phẫn nộ trong lòng.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy xe của Kỳ Sơn trong lòng càng thêm tức giận.
"Ding........Ding.......Ding......Ding....."
Anh nhẹ nhàng đặt Storm xuống giường, đứng lên đi vào phòng tắm.
Mười phút sau anh bước ra, tiếng chuông cửa chết tiệt vẫn reng lên không ngừng.
Trong lúc anh xoay người định đi xuống lầu mở cửa, anh nhìn thấy con mèo nhỏ trên giường nhút nhích.
Nhìn thấy Storm vung vai từ từ mở mắt ra, tia sáng bên ngoài cửa sổ khiến mắt cô khó chịu nheo lại.
Đột nhiên một bàn tay ấm áp xoa xoa đầu cô.
- Chào buổi sáng.
Nghe được giọng nói trầm trầm mang theo sự yêu thương, Storm kinh ngạc mở to mắt nhìn người trước mặt, đập vào mắt cô chính là Lôi Lạc Thần.
Anh nhìn thật đẹp trai, không biết anh rời giường khi nào mà trên người anh đã là bộ âu phục sang trọng, khác với phong cách thường ngày.
Nếu nói bộ quân phục mặc trên người anh càng tôn lên khí thế oai hùng mạnh mẽ, thì lúc này anh càng nhìn hấp dẫn hơn, thần thái kiêu ngạo, khí chất phi phàm, trên người anh thoát lên phong thái chửng chạc của một người đàn ông thành tựu.
Storm nhìn anh đến không chớp mắt, chắc có lẽ cô lại thích anh mặc âu phục hơn.
Tâm tình của anh đã vì ánh mắt ngưỡng mộ của An Nhi mà trở nên tốt hẳn lên.
Anh khom người, áp gương mặt anh tuấn của mình sát vào mặt cô nói nhỏ.
- Sáng sớm em đã muốn khiêu gợi anh rồi sao?
Lôi Lạc Thần nói xong anh khom tới đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn của anh thật trong sáng không một tia dục vọng.
Storm e ngại phản bát.
- Em nào có....
Storm nói xong cúi gầm đầu, lúc này cô có thể cam giác được mặt mình rất nóng, hai gò má cô ửng hồng.
Trong lòng Lôi Lạc Thần vui vẻ vô cùng, gương mặt đẹp trai tiến đến gần mặt của cô nói với giọng trêu chọc.
- Anh......anh...... anh...
đi mở cửa.
Lôi Lạc Thần nói xong anh đứng thẳng người lại, nhìn cô nở một nụ cười ám muội rồi xoay người rời khỏi phòng.
Lúc này Storm mới biết, vừa rồi anh cố tình trêu cô.
Storm sững người trong giây lát, cô không ngờ Lạc Thần cũng có lúc đáng yêu như vừa rồi.
À mà vừa rồi mình suy nghĩ lung tung cái gì vậy?
Storm áp hai bàn tay lạnh lẽo vào hai gò má của cô, lúc này hai gò má cô nóng như lửa đốt.