- Phu nhân, người có cần tôi đi vào cùng không ạ?
Lang Kiệt bên cạnh thấy cô ngập ngừng lại có chút lo lắng nên hỏi. Cô giật mình, lấy lại thần trí rồi quay người sang mỉm cười trả lời.
- Không cần đâu.
Nói rồi cô đẩy cửa bước vào trong. Hôm trước cô có nhận được cuộc điện thoại của mẹ cô. Bà ấy nói Như Tâm bây giờ đã mất hết thần trí. Nó bị người ta bắt cóc rồi đem vào phòng hết người này đến người khác chà đạp cơ thể. Không những thế còn bị đánh đập, hành hạ đến dã man trong ba ngày. Cô có nhờ Bách Hào âm thầm điều tra mới biết được rằng vụ này là do tiểu thư của một gia đình làm. Cô ta là vị hôn thê của Đường Vương người lần trước Như Tâm cặp kè. Nói đến đây thì chắc là ai cũng hiểu lý do vì sao Như Tâm lại bị hành hạ đến dã man như vậy rồi.
vietwriter.vn
- Mẹ.
Cô lên tiếng gọi, người phụ nữ mái tóc đã điểm vài sợi bạc chợt nhìn lên. Bà ta nhìn thấy cô thì vui sướng vô cùng liền đứng dậy mà kéo tay cô lại.
- Nhã Kỳ, cuối cùng con cũng đã về rồi. Con gái, mẹ xin con... con làm ơn cứu lấy em con đi. Từ nhỏ nó đã có bệnh, bây giờ... bây giờ...
Bà ta nức nở quỳ xuống mà xin cô. Đôi mắt sớm đã không còn nhìn rõ, căn nhà cũng đã bị bọn chủ nợ đập phá đến thê thảm. Những đồ vật quý giá đều bị mang đi. Căn nhà vốn đủ đầy sao bây giờ lại ra nông nỗi này.
- Bây giờ bà mới nhớ tới đứa con gái này sao?
Cô lạnh giọng, đưa mắt nhìn qua bà ta. Cô biết cô làm vậy sẽ bị người ta cho là bất hiếu. Nhưng cái chữ hiếu đấy cô đã trả lại cho bà ta cả vốn lẫn lời từ lâu lắm rồi.
vietwriter.vn
- Con... con nói vậy là sao?
Bà ta nhíu mày, cố bám lấy chân váy của cô mà cầu xin cho đứa con gái bé bỏng của bà ta. Cả đời này bà ta chỉ hạ thấp mình để cầu xin cho Như Tâm nhưng lại chưa một lần hỏi cô có ổn không. Nhã Kỳ nhếch môi lên cười, nụ cười đau đớn mang theo vài phần xót xa.
- Mẹ à, suốt bao năm qua con đã hy sinh cho nó quá nhiều rồi. Nhà không có tiền để nuôi nó ăn học, đú đởn con cũng phải nghỉ học để đi làm. Rồi khi nợ nần chồng chất mẹ lại bán con. Khi nó đòi hỏi mẹ lại chạy tới xin con. Mẹ nghĩ con lấy chồng là sẽ một bước lên tiên sao?
Những lời này cô đã giấu trong lòng từ biết bao lâu rồi bây giờ mới có đủ can đảm để nói ra. Nhã Kỳ hít một hơi thật sâu để cố trấn an bản thân.
- Con không phải con của mẹ. Ngay từ đầu mẹ chỉ xem con là con ở của cái nhà này. Khi bán đi rồi lại chỉ coi là cái máy rút tiền. Hai chữ " con gái " này con xin trả lại mẹ. Công ơn dưỡng dục và sinh thành con cũng đã trả đủ. Từ bây giờ con sẽ không có nghĩa vụ phải lo lắng cho mẹ và em nữa.
Cánh tay đang bám lấy váy cô bỗng buông xuống. Ngay lúc này đây bà ta lại có chút chạnh lòng. Người mẹ mười chín năm không có lấy một lời hỏi thăm đến cô bây giờ lại đang thương tiếc cô sao?
- Mẹ... mẹ xin lỗi.
Câu nói của bà làm cô giật mình thoáng chốc còn nghĩ mình đang nghe nhầm. Nhã Kỳ cúi xuống, cố gắng giữ bình tĩnh mà hỏi lại.
- Mẹ vừa nói gì?
Hai hàng nước mắt sớm đã chảy dài trên khoé mắt bà. Từng nếp nhăn cứ thế hiện hữu dần.
- Đúng là suốt bao năm qua mẹ chưa từng quan tâm đến con. Mẹ xin lỗi. Mẹ biết lời xin lỗi này của mẹ sẽ không đủ để bù đắp cho con. Nhưng bây giờ mẹ đã đến tuổi xế chiều, mẹ không cần vinh hoa phú quý mẹ cũng chẳng cần đồ hiệu xa xỉ. Lần này con về đây mẹ cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Cái tuổi gần đất xa trời này mẹ chỉ mong con tha thứ cho mẹ.
Nhã Kỳ nghe từng lời nói của bà bất giác động lòng. Nhưng làm sao cô có thể tin lời người mẹ đã lợi dụng cô suốt bao năm qua được chứ?
- Lời xin lỗi của mẹ coi như con sẽ chấp nhận. Mẹ đứng lên đi, nợ nần của nhà con sẽ trả hết cũng cho mẹ và em một căn nhà đàng hoàng. Đây là điều cuối cùng con có thể làm.
Bà nghe vậy thì có chút nuối tiếc nhưng bao năm qua bà đã hành hạ cô như vậy thì sao có thể mong cô tha thứ. Cô cũng là con của bà, cũng là máu mủ ruột thịt của bà. Tại sao đến bây giờ bà mới nhận ra thì mọi chuyện đã quá muộn màng.
- Được, được, tất cả đều nghe con hết. Quãng đường phía sau mẹ và em sẽ không làm phiền con nữa. Mong rằng Dương thiếu gia sẽ đối xử tốt với con.
Cô dường như không thể nhịn nổi nữa, cảm xúc trong cô lúc này hỗn loạn vô cùng. Cô có nên tin lời bà không? Lời này là thật lòng hay chỉ là cái cớ để dụ dỗ cô thêm nữa. Cô không muốn mềm lòng nhưng càng không muốn mắc sai lầm.
- Cảm ơn mẹ. Anh ấy đối xử với con rất tốt. Năm đó mẹ bán con đi nên bây giờ con mới có cuộc sống như này. Ít nhất cũng coi như mẹ có làm được một điều tốt cho con.
Cô cúi người xuống rồi kéo bà ngồi dậy. Người phụ nữ này chỉ mới đây thôi mà đã có tóc bạc rồi.
- Vậy... ngày giỗ của cha con con có muốn về nữa không?
Bà không dám ngẩng đầu lên nhìn cô, bà sợ rằng sẽ chạm phải gương mặt cùng ánh mắt của cô. Cô suy nghĩ một chút rồi trả lời.
- Con sẽ về.
- Được, vậy thì tốt. Mẹ không cần con cho tiền mẹ nữa. Mẹ sống đến ngần này tuổi rồi cuối cùng cũng nhận ra giá trị thực sự của đồng tiền. Mong rằng sau khi rời khỏi đây con sẽ được hạnh phúc.
Cô mỉm cười, hít thở một hơi thật sâu.
- Sẽ là vậy.
Nói rồi cô quay người rời đi. Cuối cùng cũng xả được hết những khúc mắc trong lòng bấy lâu nay. Như vậy có lẽ sẽ tốt cho cả hai. Như Tâm bây giờ điên điên dại dại chẳng ra người cũng là nghiệp do cô ta tự chuốc lấy. Qua khung cửa sổ phòng, Nhã Kỳ nhìn thấy cô ta đang ngây ngốc ngồi thơ thẩn. Đầu tóc rối xù, trên gương mặt còn có một vết sẹo lớn. Tay cô ta cầm chăn rồi bất giác co người lại mà lớn tiếng gào thét.
Cô đến bây giờ đã không còn giúp được gì cho nó nữa. Bao năm qua như vậy tình nghĩa chị em xem như đã trả đủ. Nhã Kỳ quay đầu đi thẳng ra xe.
- Chúng ta đi thôi.
Cô mở cửa xe rồi ngồi vào hàng ghế sau. Lang Kiệt theo đó cũng lên hàng ghế đầu ngồi.
- Phu nhân, người muốn đi đâu?
Tài xế nhanh chóng nhìn qua gương chiếu hậu hỏi cô. Nhã Kỳ dựa lưng về phía sau, suy nghĩ một lát rồi nói.
- Đến trường trung học X.
Mặc dù không biết cô tới đó làm gì nhưng tài xế vẫn quay xe lại đi tới đó. Khoảng thời gian này có lẽ đã sóng yên biển lặng rồi.