• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Một chiếc bàn gỗ được dâng lên giữa đại điện, trên bàn được chuẩn bị sẵn giấy Tuyên tẩm hoa khô, mùi hương thơm nhẹ nhàng bay thoang thoảng.

Nghiên mực và bút lông có thân bút làm bằng lục ngọc được đặt ngay ngắn trên bàn.
Mọi ánh mắt đều tập trung vào giữa đại điện, nàng và nhỏ cũng không ngoại lệ.

Thủy Lạc Quận chúa từ bên ngoài nhẹ nhàng bước vào, dáng đi mềm mại, uyển chuyển như cò lả.

Tiếng sáo vang lên véo von, nương theo bước chân nàng ta.

Nhẹ bước đến bàn gỗ có giấy bút được kê sẵn.

Thủy Lạc chậm rãi ngồi xuống, thanh âm từ sáo ngọc trên miệng vẫn véo von vang vọng.

Nàng ta nhấc bút lên, vừa thổi sáo vừa bắt đầu những nét đầu tiên.
Ngũ công chúa và Thủy Lạc quận chúa thân thiết với nhau từ nhỏ.

Chỉ một vài động tác của nàng ta, Ly Nguyệt đã biết nàng ta biểu diễn biệt tài nào.

Nếu là trước đây, công chúa nhất định sẽ rất vui.

Song, bây giờ giữa Ngũ công chúa và Thủy Lạc bị một nút thắt chen chân vào giữa chưa thể tháo gỡ được.

Những hiềm nghi sâu xa vẫn ẩn mình trong lòng Ly Nguyệt.
Thủy Lạc đa tài, vừa có thể thổi sáo vừa có thể vẽ tranh cùng một lúc, thu hút sự ánh nhìn của mọi người trong điện.

Cố Tử Yên nhìn bàn tay xinh đẹp kia dùng bút ngọc họa từng đường trên giấy.

Đây là lần đầu tiên nhỏ nhìn thấy, người cổ đại vẽ tranh.
Vương gia ngồi bên cạnh Cố Tử Yên, rất nhanh y đã nhìn ra ánh mắt nhỏ đặt ở đâu.
"Thích tranh vẽ à?" Y khẽ hỏi.
Cố Tử Yên thu lại ánh mắt, nhỏ quay sang nhìn y rồi gật đầu một cái.
"Sau này bổn vương sẽ vẽ cho nàng."
Hai khắc trôi qua, tiếng sáo vụt tắt, bức họa mà Thủy Lạc vẽ cũng được hoàn thành.

Hai cung nữ nâng bức họa lên, bức họa này vẽ lại chân dung của Ngũ công chúa.

Thủy Lạc vẽ Ngũ công chúa rất đẹp, nhưng thiếu mất cái hồn của người được họa thành ra thiếu đi sự sinh động.

Nhưng Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên không thể phủ nhận tài năng của Thủy Lạc.

Bên tai vang vọng tiếng trầm trồ không ngớt, ngay cả Thái thượng hoàng cũng gật gù công nhận.

Hoàng thượng ngồi trên cao nhìn xuống, nhận ra ánh mắt Thủy Lạc vẫn luôn hướng về mình.

Hắn hơi mất tự nhiên, vì thế đảo mắt nhìn sang nơi khác.
"Thủy Lạc xin dâng tặng Ngũ công chúa điện hạ bức họa lưu giữ tuổi xuân.

Chúc công chúa tuổi mới rạng rỡ như hoa, xinh đẹp như họa." Giọng Thủy Lạc trầm trầm nhẹ nhàng, cung nữ nhanh chóng dâng bức họa cho Ngũ công chúa.
Bắc Ly Nguyệt nhận lấy bức họa, ban thưởng theo lễ.

Thái hậu vốn rất ưng ý đứa trẻ Minh Như này, hôm nay lại được thấy một màn tài hoa hơn người của quận chúa, quả là kỳ nữ.

Song, bà nhận ra hôm nay giữa Ly Nguyệt và quận chúa dường như có chuyện gì ẩn giấu bên trong.

Thái độ của cả hai có nhiều điểm khác lạ, không còn thấy được sự thân thiết như thường ngày.
Tiết mục tiếp theo là của Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên, nàng và nhỏ toan đứng dậy lui xuống phía sau chuẩn bị biểu diễn.

Thủy Lạc vẫn chưa lui xuống, nàng ta tiếp tục nói: "Ngũ công chúa trước giờ rất thích thưởng nhạc, đặc biệt là khúc tì bà.

Thủy Lạc đã cho người mời đệ nhất tì bà đến yến tiệc hôm nay, đàn tặng cho công chúa điện hạ một khúc tì bà hay nhất thiên hạ."
Thủy Lạc vừa dứt lời, khóe môi đã cong lên một nụ cười sâu xa.

Thoạt nhìn chỉ là cười mỉm, nhưng thật chất đó là một nụ cười thỏa mãn.

Cố Tử Yên nghe lời Thủy Lạc vừa dứt, nhỏ lập tức liếc mắt nhìn Châu Ân Hoan.

Nàng đón lấy ánh nhìn của nhỏ, mỉm cười ngọt ngào.

Cố Tử Yên cũng nở nụ cười, đón chờ bản tấu của đệ nhất tì bà Khang Định Quốc.
Người có dáng vẻ hiền hòa, thục đức một khi ra tay chỉ toàn là chiêu hiểm.

Ngày hôm đó, Châu Ân Hoan cùng Cố Tử Yên luyện tì bà ở vườn Ngọc Uyển.

Hôm nay, Thủy Lạc Quận chúa mời cả đệ nhất tì bà về đánh một khúc đàn dâng tặng sinh thần công chúa.

Còn tinh ý dâng lên trước tiết mục của hai người bọn nàng.
Nghe xong một khúc đàn của đệ nhất tì bà, chìm trong âm thanh mê hoặc của ngón đàn tài ba.

Buông lời khen ngợi không ngơi ngớt.


Thử hỏi tiết mục sau, Châu Ân Hoan ôm đàn tì bà gãy một khúc nhạc biểu diễn.

Ai sẽ là người lắng nghe đây, dẫu có nghe nàng đánh đàn thật hay cũng không sao tránh khỏi sự so sánh từ tiết mục trước với tiết mục của nàng.
Vì trình độ đánh đàn giữa Châu Ân Hoan và đệ nhất tì bà có một sự chênh lệch lớn.

Cách sắp xếp này, hạ bệ tiết mục tì bà của Châu Ân Hoan một cách tuyệt đối.

Có thấy hay vẫn sẽ kém hơn người diễn trước rất nhiều lần.

Một chiêu thâm hiểm.

Biến hay ho trở thành kém cỏi.
Rất nhanh sau đó, một nữ tử ôm đàn tì bà bước lên, bắt đầu đánh một khúc lẫy lừng thiên hạ.

Châu Ân Hoan đứng dậy lui xuống, không ngồi nghe tì bà khúc.

Hành động của nàng càng làm Thủy Lạc cười ngọt hơn.

Bắc Hải nhận ra Châu Ân Hoan đã lui xuống, hắn liếc mắt nhìn Nguyễn công công, ông vội vàng ghét sát vào tai hắn: "Bẩm Hoàng thượng, Châu tiểu thư lui xuống chuẩn bị tiết mục."
Hoàng thượng gật đầu, nghiêng mặt nói nhỏ với Nguyễn công công: "Thay rượu trong bình nàng thành nước mát, Hoan Hoan uống ba ly đã đủ rồi.

Lát nữa, dâng món lên, bỏ đi những món có hành.

Hoan Hoan không thích."
Hoàng đế bệ hạ thầm thì với Nguyễn công công, vẻ mặt vô cùng nghiêm.

Còn nghiêm hơn cả lúc chầu triều, bá quan văn võ trộm nhìn sắc mặt của hắn mà không khỏi lo âu.

Chuyện gì khiến bệ hạ nghiêm mặt như thế? Nhưng có trời mới biết rõ, Hoàng Thượng chỉ là lo lắng người trong mộng ăn không ngon.
Bắc Hải đưa mắt nhìn Bắc Viễn và Cố Tử Yên, y liên tục gắp vào bát nhỏ những món ăn ngon.

Cố Tử Yên thì vui vẻ dùng món.

Hắn cũng muốn như thế, cũng muốn ngồi cạnh gắp món ngon cho nàng, nhìn nàng vui vẻ thưởng thức.

Song, Bắc Hải là Hoàng đế, nàng là tú nữ của hắn.


Giữa hai người ngăn cách nhau rất nhiều bậc, hắn chỉ có thể lẳng lặng quan tâm nàng bằng những điều nhỏ nhặt.

Mong muốn nâng Châu Ân Hoan ngồi lên phụng vị ngày một lớn hơn, mãnh liệt trong lòng người quân vương.
Màn gãy đàn của đệ nhất tì bà cũng kết thúc.

Thái thượng hoàng gật gù khen ngợi, còn Thái hậu liên tục ban thưởng.

Cố Tử Yên đứng dậy, xin phép cáo lui ra ngoài.

Đại điện đã có người tiến lên, bày trí chuẩn bị tiết mục.

Một tấm bình phong họa hoa sen được dựng lên giữa điện, tấm bình phong được được kê một chiếc bàn gỗ nhỏ, được bày trí dụng cụ pha trà.

Tất cả đều làm bằng gốm sứ trắng tinh, được vẽ họa tiết sen rộ bên hồ.
Châu Ân Hoan nhẹ nhàng bước vào trong, đứng trước bình phong, gót sen chạm trên nền, làn váy tím nhạt phớt trên mặt sàn.

Uyển điệu mà duyên dáng, nàng khom xoay một vòng, rồi ưỡn người nâng tay lên không trung.

Có lúc tiến có lúc lùi kết hợp với động tác khom người, nâng tay lên rồi tha thướt đặt xuống.
Khắp đại điện nhìn nhau, bọn họ không hiểu nàng đang làm gì.

Từng động tác nhẹ nhàng, uyển chuyển của nàng tựa như không có chủ đích.

Bắc Hải ngồi trên cao, ánh mắt chưa từng rời khỏi nàng một lần.

Từng động tác của nàng như đi sâu vào trong tâm tri, lẳng lặng khuấy động trái tim.
"Là hái sen." Bắc Hải cất giọng nói, giọng hắn rất nhỏ.

Nhưng nhất cử nhất động của hắn, đều lọt vào tầm mắt mọi người.

Bọn họ đều biết, Hoàng thượng vừa thốt lên câu gì, cho dù không nghe được.

Bọn họ còn có thể đoán khẩu hình.

Dần dần, mọi người trong đại điện hiểu rõ động tác của Châu Ân Hoan.

Nàng đang thể hiện lại động tác hái sen, bằng điệu múa phóng khoáng của mình.

Tay chân nàng nhịp nhàng, tiến rồi lùi, nâng rồi hạ hoàn toàn không theo quy luật.

Song, nó lui rất cuốn ánh nhìn.
Động tác múa được kết thúc bằng một màn vô vàn cánh sen rơi phủ lấy thân thể nàng.

Trong nhịp xoay cuối cùng, cánh sen khô giấu trong tay áo được nàng tung lên không trung, nhẹ nhàng rơi xuống như một cơn mưa.


Cánh sen cuối cùng chạm đất, tiếng đàn tranh thánh thót được cất lên.

Nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, như đưa phàm nhân thoát ly khỏi thế tục.

Cố Tử Yên ngồi sau bức bình phong hoa sen, ngón tay trắng nõn lả lướt trên dây đàn.

Nhỏ chọn ngồi sau bình phong, để tất cả sự chú ý đổ dồn về Châu Ân Hoan, khiến nàng trở thành mỹ nhân hòa mình trong tiếng đàn.
Quả đúng thật là như thế, sau khi tiếng đàn được cất lên, Châu Ân Hoan hạ mình ngồi xuống, tay nàng uyển chuyển nâng ấm trà nóng hổi trên tay bắt đầu một màn biểu diễn trà đạo.

Thanh âm của đàn tranh hòa cùng vớt tiếng nước được rót vào ly điệu nghệ.

Khói trắng bốc lên phả ra một luồng hơi nóng.

Đại điện chìm trong tĩnh lặng, tiếng nhạc trầm lắng, mùi hương từ sen khô kết hợp với hoa nhài khiến khứu giác bị chấn động một phen.

Động tác rót nước ấm, nâng cao ấm trà rồi hạ xuống, điều khiển lượng nước chuẩn xác và đẹp mắt.

Tất cả mọi người dường như đã bị chinh phục bởi sự tĩnh tâm, chỉ có thanh âm xao xuyến, hương sen thơm ngát, hương lài dìu dịu, một sự trấn tĩnh tâm hồn.
Khác với mọi người đang tập trung vào Châu Ân Hoan, trong đại điện có hai người đi ngược số đông.

Người thứ nhất là Thủy Lạc, nàng ta ngẩn ngơ nhìn ánh mắt dịu dàng từ thiên tử phát xuống, nhưng không phải dành cho nàng.

Hoàng thượng luôn nhìn Châu Ân Hoan, không rời mắt một giây nào.

Trong một thoáng chìm vào dáng vẻ tiên nữ của nàng, Bắc Hải đã vô tình để lộ ánh mắt chứa đầy tình si.

Dịu dàng và chiều chuộng.

Thủy Lạc siết chặt tay thành nắm đấm, sắc mặt tái xanh.
Châu Ân Hoan lừa nàng ta!
Rõ ràng không phải trình diễn đàn tì bà, vậy mà nàng ta dám nói bản thân chỉ biết tấu khúc tì bà.

Kế hoạch hạ bệ của Thủy Lạc đô sông đổ bể, tốn công vô ích.

Châu Ân Hoan lừa nàng ta! Quận chúa ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt không một tia thiện ý.
Người thứ hai không tập trung vào Châu Ân Hoan là Bắc Viễn.

Hình bóng nữ tử đằng sau bức bình phong mới là bóng dáng ngự trị trái tim y.

Thanh âm từ đàn tranh truyền đến tai y, tô vẽ cho y tưởng tượng ra hình bóng Cố Tử Yên duyên dáng gảy đàn.

Ngón tay lướt trên dây đàn, cũng vô tình trêu đùa con tim y.
Một màn trổ tài tuyệt mỹ!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK