• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hoa Hiên Điện
Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên vừa về đến điện, lập tức cho người đóng chặt cổng lớn.
Nha hoàn và thị vệ đêm nay không cần phải gác cổng, được phép lui xuống nghỉ ngơi hết.
A Liên mở cửa đại điện, cửa điện vừa mở ra.

Bên trong có một ả ma nữ đang quỳ mọp trên sàn.

Y phục trắng muốt có vài chỗ nhuốm máu đỏ tươi, tóc tai rũ rượi xõa dài trên đất.

Ma nữ nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân đang tiến về phía mình.

Cô ta ngẩng đầu lên, mặt mày lem luốc máu me đỏ lòm.

Chất giọng trầm khàn không lẫn vào đâu được.
"Châu tiểu thư, Cố tiểu thư!"
Ma nữ đáng sợ kia chính là A Hồng.
A Hồng nhận lệnh giả thành quỷ đòi mạng, quấy khóc phục kích ở đoạn hồ Hương Liên.

Đợi Đồng Ninh đi ngang qua tấn công.

Sở dĩ, A Hồng có thể giả quỷ dọa người thuận lợi như vậy.

Là do tin đồn ma quỷ ở hồ Hương Liên quá thật.

Người hầu trong hành cung ai nấy đều sợ phát khiếp, không dám đến gần khu vực này.

Cộng thêm hôm nay là sinh thần Ngũ công chúa, yến tiệc rất lớn phải huy động nhiều người hầu.

Đâm ra việc canh gác ở đáy trở nên lỏng lẻo.

Kẻ canh gác cũng lơ là hơn hẳn.
Đồng Ninh dùng son trộn lẫn nấm thức thần, tỉnh tỉnh mơ mơ, nhìn ai cũng nhìn ra ma quỷ.

Chỉ cho mỗi A Lâm đi theo, ả lại không dùng kiệu, mấy nha hoàn giỏi võ cũng không cho đi theo.

Đồng Ninh trở nên sợ chỗ đông người.

Đương nhiên, để đến được yến tiệc sinh thần Ngũ công chúa, ả ta sẽ chọn cung đường vắng người để đi.

Từ đó, A Hồng cũng thuận lợi phục kích hơn.

Tuy nhiên, không có gì đảm bảo được mười phần Đồng Ninh sẽ chọn cung đường này.

Thế nên ngoài A Hồng, hai người bọn nàng đã bố trí thêm người ở cung đường khác hòng đánh ngất Đồng Ninh.


Nhưng không giả dạng thành quỷ nữ.

Mọi chuyện đều thuận lợi, quả nhiên Đồng Ninh chọn đường vắng vẻ.
"Có ai trông thấy ngươi không?" Cố Tử Yên hỏi.
A Hồng lắc đầu: "Dạ không, nô tì ở đây hầu hạ nhiều năm, thông thuộc từ ngóc ngách trong hành cung này.

Nô tì tự biết đường nào không có người, góc nào khuất bóng.

Nô tì dám chắc không một ai trông thấy nô tì."
"Vậy thì tốt." Cố Tử Yên chậm rãi nói, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nếu có ai trông thấy thì toi đời thật chứ chẳng đùa.

Phải thật kín đáo, không để một ai phát hiện.

Nếu có người trông thấy, truy sát cho bằng được giết không tha.
Châu Ân Hoan tin tưởng A Hồng, cô ta không phải là loại người ẩu tả, làm việc rất được lòng nàng.

Một khi đã giao phó nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ hết sức mình.

Huống hồ lúc này, Châu Ân Hoan là người dang tay cứu mạng cả nhà cô ta.

Mạng cả nhà A Hồng do Châu gia nắm, A Hồng không dám làm việc thất trách.
"Mang chậu lửa đến đây." Châu Ân Hoan ra lệnh.
Rất nhanh sau đó, A Tố mang chậu lửa đang cháy hừng hực đến đặt trước mặt nàng và nhỏ.
"Cởi bộ y phục ma quỷ đó ra đốt sạch cho ta."
Nàng vừa dứt lời, A Hồng nhanh tay trút bỏ y phục.

Một y phục trắng dính máu bị ngọn lửa nuốt trọn, khói bốc lên ngùn ngụt.

Những thứ trên người A Hồng ngày hôm nay đều bị đốt sạch sẽ không sót thứ gì.
"Thay y phục khác rồi rời khỏi đây đi." Cố Tử Yên lên tiếng, vốn định cho A Hồng xuất cung trong đêm.

Nhưng thời điểm này đang độ nhảy cảm, cho cô ta xuất cung chắc chắn sẽ khiến người khác sinh nghi.

Tạm giữ cô ta ở lại vài ngày, cho người theo dõi sát sao, đảm bảo A Hồng không dám làm phản.

Lúc đó, mới tính đường tiếp.
A Liên và A Tố nhận lệnh đưa A Hồng lui xuống, đại điện chỉ còn lại Cố Tử Yên và Châu Ân Hoan.

Nàng lấy trong tay áo ra một hộp son bằng sứ trắng tinh.

Đây là hộp son nàng đổi lại được từ tay Đồng Ninh, phải tìm cách phi tan nó càng sớm càng tốt.


Châu Ân Hoan mở nắp hộp ra, son bên trong đã cạn, chỉ còn lại một lớp mỏng dính.
"Ả ta dùng kinh thật, gần cạn mất rồi." Cố Tử Yên cúi đầu nhìn hộp son trên tay Châu Ân Hoan mà không khỏi cảm thán.
"Làm gì với nó bây giờ?" Nàng xoay đầu hỏi nhỏ.
"Đập cho nó vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó gói vào một lớp vải dùng vật nặng nghiền nát, nghiền nhuyễn thành bột rồi tìm nơi rải đi.

Đảm bảo không ai có thể tìm ra."
Sáng hôm sau.
Trong cung bắt đầu bàn tán rôm rả hai thông tin mới nhất.

Đầu tiên là tin tức Thái thượng hoàng ban hôn cho Ngũ công chúa và Cố tướng quân.

Có lẽ Bắc Ly Nguyệt đã dùng ân điển được tặng kèm theo sự thành khẩn năn nỉ Thái thượng hoàng ban hôn cho nàng ấy.

Cuối cùng vì giữ chữ tín, cũng như không đành lòng thấy Ly Nguyệt đau khổ.

Thái thượng hoàng chấp nhận thỉnh cầu của công chúa.

Tin thứ hai là tin Đồng tiểu thư bị Thái hậu tước quyền tranh tài.

Cả hành cung chỉ nghĩ đơn giản rằng Đồng Ninh bị như thế là do ả ta xem thường lời nói Thái hậu, khiến bà nổi giận tước quyền tranh tài.

Nguyên nhân sâu xa đã được Hoàng thượng ém xuống, chuyện Đồng Ninh được đưa về hoàng cung trước, chờ ngày xét tội là thông tin mật.
Sinh thần Ngũ công chúa đã kết thúc, thời gian ở hành cung cũng khép lại.

Tất cả mọi người chuẩn bị quay trở về hoàng cung.

Nơi thật sự là tâm điểm gió tanh mưa máu.
Ba ngày sau.
Ngũ công chúa vừa được ban hôn, nàng ta vô cùng vui vẻ.

Hôm nay là ngày khởi hành quay trở về hành cung, công chúa có lệnh cho Châu Ân Hoan và Cố Tử Yên đi cùng một xe ngựa với Ngũ công chúa.
Cỗ xe ngựa rộng lớn, ghế ngồi lót đệm êm, màn cửa được thêu bằng lụa mềm mại, phất phơ trong gió.

Bên trong xe còn được xông hương thơm ngát.

Bầu không khí tĩnh lặng, ba người ngồi ba nơi, không một ai mở lời.

Không chịu được bầu không khí trầm lặng thế này, Bắc Ly Nguyệt lên tiếng trước.
"Tin tức ban hôn đã được truyền đi khắp nơi rồi, bổn cung không cần phải nhắc lại.


Đa tạ hai ngươi." Nói xong, Bắc Ly Nguyệt hướng mắt nhìn Cố Tử Yên, nàng ta lại nói, "Thật sự bây giờ bổn cung không biết nên gọi tỷ là tẩu tẩu hay muội phu nữa."
"Hồi điện hạ, người cứ gọi thần nữ như bình thường, đợi khi thành hôn xong xuôi, đến đó đổi xưng hô cũng không muộn." Cố Tử Yên đáp lời công chúa, nhỏ tiếp tục nói, "Thỏa thuận giữa điện hạ và Châu tiểu thư đã thành, xin người chớ quên lời hứa."
Nghe thấy lời Cố Tử Yên nói, Bắc Ly Nguyệt mới dời mắt sang nhìn Châu Ân Hoan.

Trước đây nàng ấy chẳng thích người này chút nào, cho đến khi yến tiệc sinh thần diễn ra.

Bắc Ly nguyệt vô tình bắt gặp Châu Ân Hoan và hoành huynh lén lút nhìn nhau, nàng ta mới nhận ra hóa ra trước giờ người đáng ghét gây sự mới chính là mình.

Chỉ tại Bắc Ly Nguyệt cắm đầu tin lời Minh Như tỷ tỷ, nên mới sinh lòng ghen tuông với Châu Ân Hoan.
Nghĩ đến đây, Bắc Ly Nguyệt bất giác hạ giọng xuống.

Cách xưng hô cũng hoàn toàn thay đổi.
"Tỷ muốn hỏi ta chuyện gì?"
Cố Tử Yên quay sang nhìn Châu Ân Hoan, nhỏ khẽ gật đầu một cái tỏ ý bây giờ đã đến lúc.

Châu Ân Hoan ngồi thẳng người, liếc mắt nhìn tên người hầu đang đánh xe ngựa.
"Yên tâm, người của ta miệng kín." Ngũ công chúa hiểu ý Châu Ân Hoan, nàng ta lên tiếng.
"Thần nữ có điều muốn hỏi, từ trước đến giờ chuyện sắp xếp tú nữ là do điện hạ được Hoàng thượng giao phó.

Trong khoảng thời gian thần nữ ở Nguyệt Lung Điện, rất ít khi chạm mặt công chúa.

Hoàng thượng từng nói với thần nữ, công chúa có sở thích cải trang xuất thành."
Châu Ân Hoan vào thẳng vấn đề.
"Vậy thần nữ muốn biết người đứng đằng sau được công chúa giao phó chuyện sắp xếp cho tú nữ là ai?"
Bắc Ly Nguyệt nâng mắt nhìn Châu Ân Hoan, trông nàng không giống một người không biết câu trả lời muốn được giải đáp, mà là đang chờ một câu xác nhận từ công chúa hơn.
Thật sự trong khoảng thời gian trước, Bắc Ly Nguyệt cải trang xuất thành rất nhiều lần.

Thường xuyên vắng mặt ở Nguyệt Lung Điện.

Sự vụ Hoàng huynh giao cho nàng ta, được một người khác tình nguyện thay Ly Nguyệt thu xếp.

Một người mà Ngũ công chúa tin tưởng, xem như tỷ muội thân thiết giao phó công việc làm thay.
"Chẳng phải tỷ đã biết rồi sao? Đáp án của ta chính là đáp án mà tỷ muốn."
"Thủy Lạc Quận chúa." Châu Ân Hoan chậm rãi lên tiếng.
Bắc Ly Nguyệt kìm nén nỗi thất vọng ẩn sâu trong lòng, nàng ta hít thật sâu rồi thở dài một hơi.

Ngũ công chúa không muốn chính miệng nói ra người này, nàng ta muốn giữ lại một chút niềm tin cuối cùng dành cho Minh Như tỷ tỷ.

Sớm đã biết Quận chúa đem lòng yêu hoàng huynh say đắm.

Nhưng nàng ta không ngờ, tình cảm khắng khít thuở thơ ấu đến bây giờ, Thủy Lạc nói lợi dụng là có thể lợi dụng được ngay.

Mượn tình cảm của Bắc Ly Nguyệt dành cho Cố tướng quân hãm hại Châu Ân Hoan.

Biến nàng ta trở thành một con rối ngốc nghếch thay nàng ta hại người.
Bắc Ly Nguyệt hướng mắt nhìn xa xăm, nhớ lại bức tranh Quận chúa vẽ tặng sinh thần cho nàng ta.

Đôi mắt trong tranh không có hồn, bởi tình cảm thuở nhỏ đã không còn như xưa.

Bắc Ly Nguyệt bây giờ chỉ là một công cụ, thế nên đôi mắt kia không được Thủy Lạc rót hồn vào trong.


Chỉ là một vật phẩm thể hiện tài lẻ, không có một chút chân tình nào.
"Chuyện sắp xếp điện cho tú nữ ở, là do Quận chúa làm thay người?" Châu Ân Hoan tiếp tục hỏi.
Bắc Ly Nguyệt thở dài, từ tốn gật đầu.
"Hồi điện hạ, sắp xếp ban chậu cẩm tú cầu cho Hoa Hiên Điện cũng là Thủy Lạc Quận chúa sắp xếp?" Lần này là Cố Tử Yên lên tiếng, vụ án hạ độc cẩm tú cầu, nhỏ vẫn chưa thể nào quên.

Bên trong còn có nhiều ẩn khuất chưa được sáng tỏ.

Đồng Ninh phải mang tiếng oan trong chuyện này.
"Phải." Công chúa nhẹ đáp.
"Thưa công chúa, Thủy Lạc Quận chúa được theo xem ngựa ở bãi săn vi trường trước ngày thi một ngày, có phải như vậy không?" Châu Ân Hoan tiếp tục hỏi.
"Không, Quận chúa không được phép theo ta.

Ngày hôm đó chỉ có ta đi cùng tướng quân.

Thứ tự ngựa của tú nữ, là ta nói trước cho Thủy Lạc Quận chúa biết.

Tấm chân tình của Quận chúa, ta là người hiểu rõ nhất.

Nể tình chơi với nhau nhiều năm như thế, ta có lòng muốn tỷ ấy đạt hạng cao.

Thế nên mới tiết lộ trước vị trí ngựa.

Để tỷ ấy dễ bề tính toán."
Cố Tử Yên sớm biết Thủy Lạc không đơn giản, nhưng nhỏ chính tai nghe Quận chúa xác nhận rừng chuyện một.

Đầu óc không khỏi quay cuồng, mọi mạn khóe của Thủy Lạc dần dần được hé lộ.

Người nàng ta mượn tay nhiều nhất là Ngũ công chúa, tình cảm tỷ muội cùng nhau lớn lên cũng có thể dùng cho mục đích độc ác thế này.

Hóa ra không phải bên nhau nhiều năm thì sẽ được gọi là tình bạn, một lòng hướng về nhau, luôn muốn đối phương tốt đẹp hơn.

Đó mới là tình bạn chân chính.
"Thần nữ với điện hạ trước giờ không thù không oán, chuyện Quận chúa tức giận trách phạt ở lều Tây, thần nữ cho rằng cũng có nguyên do sâu xa trong đó." Châu Ân Hoan tiếp tục nói, mọi thông tin nàng muốn đã được xác nhận gần hết, chỉ còn một thông tin này.
Bắc Ly Nguyệt thở dài, trầm ngâm một lúc rồi đáp: "Hôm đó trong lúc đi dạo ở khu lều hoàng gia, ta vô tình gặp được Thủy Lạc Quân chúa, tỷ ấy nói rằng người của tỷ ấy nghe ngóng được, Châu Thừa tướng có ý gả Châu tiểu thư cho Hiên ca ca.

Tất cả là do tỷ có tình cảm với chàng từ lâu, sống chết bắt ép Châu thừa tướng đề nghị gả cho chàng.

Quận chúa còn nói, trước đây Châu Ân Hoan từng nói không có lòng muốn vào vòng trong, vì đã có người trong mộng thầm thương trộm nhớ.

Người đó chính là Cố tướng quân."
"Không ngờ một lát sau, ta tận mắt chứng kiến tỷ cười nói với chàng, thành ra bộc phát cơn ghen tuông.

Ra lệnh phạt tỷ thật nặng, nhưng ta không ngờ hình phạt đó suýt nữa khiến tỷ tàn phế hai chân...!ta...!xin lỗi tỷ." Thủy Lạc khó khăn nói trọn vẹn câu cuối cùng, nàng ta ngước mắt nhìn Châu Ân Hoan.

Vẻ mặt hối lỗi như một đứa trẻ nhận tội.

Có lẽ trong khoảng thời gian qua, không ít lần công chúa thấy cắn rứt.

Chỉ là cơn ghen và lòng tự tôn quá cao, đến hôm nay mới có thể mở lời.
Châu Ân Hoan lắc đầu, nàng nói: "Điện hạ trách phạt thần nữ không sai, do thần nữ ngông cuồng trước mặt Thái hậu, làm loạn cung quy, đáng bị trách phạt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK