Hoàng cung.
Thiều Hoa Hiên.
Đây là nơi Châu Ân Hoan được bố trí ở, xung quanh trồng rất nhiều hoa, mỗi lần gió nhẹ nhàng thôi qua.
Hương hoa thơm ngát tràn vào nội điện.
Thoang thoảng nơi đầu mũi, mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu.
Khiến tâm trạng buồn chán của nàng vơi đi được mấy phần.
Châu Ân Hoan ngồi bần thần trên ghế đá, hướng mắt nhìn xa xăm.
Nơi tú nữ ở bố trí cách xa Càn Thanh Cung, hiu quạnh và hẻo lánh.
Muốn một lần trông thấy hắn cũng là chuyện khó.
Bắc Hải quay trở về hoàng cung, nơi hắn thật sự thuộc về.
Không còn có thể tùy tiện tình cờ gặp nàng nữa.
Có lẽ nàng sẽ nhớ hắn lắm.
"Tiểu thư trời sắp tối rồi, người vào trong kẻo gió lạnh." A Hồng lo lắng gọi nàng.
Châu Ân Hoan thở dài, thôi không nhìn vào một khoảng vô định nữa.
Nhẹ nhàng nâng váy bước vào trong, tối nay không có Cố Tử Yên, đành phải ăn cơm một mình.
Ngồi vào bàn tròn với tràn ngập món ăn đủ màu sắc.
Châu Ân Hoan nhấc đũa lên, nhưng không buồn gắp miếng nào.
A Hồng sống trong cung đã lâu, khi thấy bữa tối của Châu tiểu thư thì không khỏi thắc mắc.
"Ta thấy có điều bất thường đó A Tố."
"Có lẽ vắng Cố tiểu thư nên chủ tử ăn không ngon miệng." A Tố đáp lời.
A Hồng vội lắc đầu: "Không phải chuyện đó."
"Ta thấy món ăn và số lượng không giống như dành cho tú nữ lắm, giống khẩu phần của phi tần hơn.
Ở trong cung thức ăn quá ngon cũng nên cảnh giác đó." A Hồng tiếp tục nói.
Nghe thấy lời A Hồng nói xong, A Tố tức tốc chạy xuống phòng bếp, trù nương vẫn còn ở đó.
Cô ấy hỏi: "Khẩu phần của Châu tiểu thư có vấn đề, tại sao thức ăn lại nhiều như vậy?"
Trù nương vẫn đang xào nấu thêm mấy món, bà ngoảnh đầu nhìn A Tố, thắc mắc: "Ta cũng không biết tại sao lại nhiều món như vậy, đây là thực đơn đích thân Nguyễn công công đưa cho ta đó."
Đích thân Nguyễn công công đưa...
Nguyễn công công đi thay ai, không cần nói cũng đã hiểu rõ.
Đây là tâm ý của Hoàng thượng dành cho tiểu thư nhà cô, lo lắng rời tiểu thư một mình buồn bã ăn không ngon.
Hoàng thượng cố ý cho người nấu nhiều món ngon, để tiểu thư có nhiều sự lựa chọn hơn vì thế mà không bỏ bữa.
Châu tiểu thư được Hoàng thượng quan tâm như thế, A Tố cũng cảm thấy vui lây.
Châu Ân Hoan ăn qua loa vài món cho xong, mấy món này mùi vị rất ngon nhưng ăn một mình thì độ ngon cũng phải giảm mất mấy phần.
Thời gian trôi qua rất nhanh, dùng bữa xong Châu Ân Hoan bắt đầu canh y.
Ngâm mình trong nước, tắm rửa sạch sẽ, tận hưởng cảm giác thoải mái dễ chịu.
Tắm xong, nàng cũng chẳng biết phải làm gì.
Đành lệnh cho người tắt đèn đi ngủ.
Xung quanh bốn bề tĩnh mịch, thế nhưng nàng không tài nào ngủ nổi.
Có lẽ là do trong đầu có quá nhiều điều để nghĩ.
Cửa sổ trong phòng đột nhiên mở ra, thân thủ người nọ nhẹ như bay, mũi chận chạm xuống đất không phát ra một tiếng động nào.
Hắn leo vào trong phòng nàng trót lọt.
Ánh trăng ngoài cửa soi rọi vào phòng, những tia ánh sáng yếu ớt vô tình soi sáng dung nhan nữ tử trên giường.
Mái tóc dài đen nhánh, rèm mi cong vút đã khép lại.
Vẫn xinh đẹp thánh thoát như ngày nào, dáng vẻ hắn ngắm mãi không biết chán.
Bắc Hải đặt chiếc lồng trên tay xuống đất.
Có lẽ vì mệt quá nên Hoan Hoan đã ngủ rồi, đành trở về Càn Thanh Cung vậy.
Bắc Hải toan xoay người rời đi, bỗng nhiên từ phía sau vọng lại một giọng nữ tử quen thuộc.
"Đứng lại! Ngươi là ai?"
Châu Ân Hoan đã tung chăn xuống giường từ lúc nào chẳng hay, nàng nhận ra có người lẻn chui vào phòng mình từ sớm.
Châu Ân Hoan vơ lấy áo choàng lụa khoác bừa lên người, đôi mày nàng cau lại, xung quanh tràn ngập sự phòng bị.
Nàng muốn biết kẻ đột nhập vào đây là ai, có mục đích gì.
Khoan chưa gọi người, tránh cho tên này hoảng quá làm liều.
Châu Ân Hoan nheo mắt, nàng cố nhìn cho thật kỹ gương mặt người nọ, nhưng hắn đứng ngược sáng, dung nhan cũng chìm vào mờ ảo.
Song, rất nhanh sau đó nàng nhận ra vóc người cao lớn này rất quen thuộc.
"Hoan Hoan, là ta."
Giọng nói trầm trầm vang lên, nhuốm đầy sự dịu dàng khiến con tim nàng hụt mất một nhịp.
Chỉ có duy nhất một người gọi tên nàng bằng tất cả sự nuông chiều như thế.
"A Hải!" Châu Ân Hoan khẽ thốt lên.
Bắc Hải mỉm cười thỏa mãn, mỗi lần nàng gọi như thế.
Trái tim hắn run lên, cảm giác ngọt ngào len lỏi sâu trong tận xương tủy, chiếm đầy cả một quả tim.
Bắc Hải dang hai tay ra, hắn muốn đón nàng vào lòng: "Đến đây."
Châu Ân Hoan nhấc váy chạy đến sà vào lòng hắn nhưng một chú chim nhỏ.
Mùi long diên hương quen thuộc xộc vào mũi, vỗ về từng cơn nhớ nhung.
Một tay hắn đặt lên eo tay còn lại đỡ gáy cổ trắng nõn để cả người nàng nằm gọn trong lòng mình.
Không biết bao lâu rồi, hắn chưa được ôm nàng thế này.
Hắn nâng cằm nàng lên, khẽ cúi đầu đặt một nụ hôn phớt lên cánh môi mềm mại.
"Ta nhớ nàng."
Nàng ngước đôi mắt tròn xoe nhìn hắn, đầu nghiêng nghiêng.
"Chỉ một mình chàng biết nhớ thôi sao?"
"Nói vậy là...!Hoan Hoan cũng nhớ ta?"
"Không có."
Bắc Hải bật cười, mặc dù nàng có phủ nhận bằng lời nói đi chăng nữa, nhưng hành động của nàng đã tự bán đứng chính mình.
Châu Ân Hoan ôm hắn rất chặt, chặt hơn bình thường rất nhiều.
Có lẽ trong lòng nàng đang có một nỗi bất an cô đơn nào đó.
Thế nên khi hắn xuất hiện, nàng mới chạy đến sà vào lòng hắn như thế.
Bắc Hải dịu dàng xoa đầu nàng.
"Ở chỗ hẻo lánh này lại vắng Cố tiểu thư nên nàng đăm ra buồn chán đúng không?"
Châu Ân Hoan ngoan ngoãn gật đầu như một đứa trẻ.
Quả thật, nàng lạ chỗ, lại lo lắng thêm nhiều việc thành ra tâm trạng cũng bất ổn.
Chẳng thể cảm thấy vui vẻ.
"Đêm nay ta ở lại chơi với nàng nhé? Chơi trò nào vui vui một chút." Bắc Hải nói.
"Chơi trò gì cơ?" Nàng thắc mắc, chỗ hẻo lánh này thì có trò gì để chơi.
Trời cũng đã khuya rồi, càng không thể ra ngoài được.
Bắc Hải không đáp ngay, đột nhiên hắn bế thốc nàng lên.
Nhanh chân sải bước đến bên giường ngủ, cửa sổ cách giường ngủ chỉ vài bước chân.
Nàng còn chưa kịp vẫy vùng thì lưng đã đặt trên lớp đệm mềm.
Lúc này, Bắc Hải mới đáp lời nàng, giọng điệu bảy phần đen tối.
"Chúng ta chơi trò hoán đổi thân phận, nàng là hoàng đế, ta là tần phi." Bắc Hải thản nhiên trả lời pha lẫn thêm giọng điệu đen tối làm Châu Ân Hoan cảm thấy vô cùng nguy hiểm, "Chúng ta diễn kịch thị tẩm."
"Hoàng thượng! Thần thiếp đến cho người thị tẩm đây."
"Lưu manh! Vô liêm sỉ!" Châu Ân Hoan bị Bắc Hải dọa xanh mặt, nàng vội vàng ngồi dậy lấy chăn che kín người, lườm hắn sắc lẹm.
Trông thấy nàng phản ứng như thế.
Hắn thích thú bật cười ha hả, cười xong hắn lại nhíu mày.
"Hoan Hoan, nàng nghĩ là lưu manh thật à?"
"Không, chàng không phải là lưu manh, chàng là lưu manh chúa!" Nàng lập tức đáp lời.
Bắc Hải lắc đầu tỏ vẻ oan ức, hắn chỉ lưu manh với một mình nàng.
Cả đời chỉ muốn giở trò lưu manh với Châu Ân Hoan mà thôi.
Bởi mỗi lần bị hắn trêu nàng đều tức giận, dáng vẻ rất đáng yêu.
Nhưng mà lần này Hoan Hoan phòng bị như thế, nếu hắn tiếp tục trêu nàng kiểu này, thế nào cũng bị đá ra khỏi nội điện.
Bắc Hải thu lại vẻ mặt đen tối, hắn nói: "Không trêu nàng nữa, ta có vật này muốn tặng cho nàng."
Nói xong, Bắc Hải đứng dậy tiến về phía cửa sổ ban nãy, hắn nhấc chiếc lồng to lên rồi đến trước mặt nàng, cũng không quên đi tìm một ít lửa thắp đèn lên.
"Nàng xem có thích không." Hắn vừa nói vừa mở cửa lồng ra.
Ngọn đèn yếu ớt mà Bắc Hải thắp lên đủ để nhìn thấy cảnh vật xung quanh, không còn mờ ảo như tia sáng từ ánh trăng hắt vào.
Trong lồng nhỏ là một chú mèo con, bộ lông xám trắng, nó rất nhỏ lại còn tròn quay.
Chú ta nằm ngủ say sưa trong lồng, thảo nào Bắc Hải đang lồng mèo đến đây.
Nàng cũng không nhận ra.
Châu Ân Hoan chạm nhẹ vào người nó, nó vẫn không chịu thức giấc.
Đúng là một cục lông lười biếng, nhưng nó quá đáng yêu.
Nàng muốn ghét nó cũng không được.
Châu Ân Hoan thích đến mức, miệng cười rất tươi, hai mắt nhìn chú mèo tròn xoe.
Trông thấy nàng vui vẻ như thế, hắn cũng vui theo.
"Nó chưa có tên đâu, nàng đặt cho nó đi." Bắc Hải hạ giọng, một tay cầm lồng mèo, một tay xoa đầu nàng.
"A Hải." Nàng ngước mắt nhìn hắn rồi nói tiếp: "Nó đáng yêu như vậy, ta sẽ nhận nó làm dưỡng tử, từ bây giờ ta là mẫu thân còn chàng là phụ thân."
Hắn híp mắt cười.
"Nàng muốn có con như thế, trời chưa sáng chúng ta làm một đứa vẫn kịp."
Châu Ân Hoan lập tức trừng mắt nhìn Bắc Hải.
Hắn nhếch miệng cười, ngón tay thon dài chạm nhẹ vào đầu mũi mèo con.
"Con xem, mẫu thân của con đáng sợ quá."
Nàng bật cười, ngả đầu tựa vài bờ vai rộng của hắn.
Cảm nhận được sự an toàn, mùi hương thoang thoảng từ cơ thể hắn.
Lời nàng nhẹ như bay: "Chàng đặt tên cho nó đi."
Bắc Hải đóng lồng lại, xoay người đặt nụ hôn lên má nàng, giọng hắn trầm trầm rót vào tai nàng êm dịu: "Vốn dĩ định đặt là Tiểu Hoan, nhưng ta suy nghĩ lại rồi."
"Nàng thích tiền như thế, vậy đặt nó là Tiểu Hầu Bao đi."
Túi tiền nhỏ.
Tên nghe rất đáng yêu.
Châu Ân Hoan vui vẻ gật đầu: "Được vậy từ bây giờ nó là Tiểu Hầu Bao."
"Nàng vui vẻ như thế ta cũng yên lòng phần nào, Cố tiểu thư sau khi về Cố phủ rất bận.
Có lẽ mười ngày nửa tháng mới có thể nhập cung được.
Ta lo nàng ở đây buồn chán bất an, bây giờ có Tiểu Hầu Bao rồi nàng chơi với nó giải khuây cũng được."
"A Hải, đa tạ chàng."
Danh Sách Chương: