Thái hậu tổ chức lập đàn trừ ma quỷ ba ngày liền.
Mấy ngày qua công chúa cáo bệnh.
Bệnh mà mỗi tháng phụ nữ sẽ đến một lần, không tiện bái lạy.
Cuối cùng đành phải vắng mặt hết ba buổi.
Thủy Lạc không được gọi đến nữa.
Vị trí bên trái Thái hậu được thay bằng Châu Ân Hoan.
Hôm qua, khi cung nữ bị quỷ nhập lao về phía Thái hậu, nàng và nhỏ cùng nhau dìu Thái hậu đi.
Hành động đó khiến bà vơi đi phần nào ác cảm với Châu Ân Hoan.
Do Thái hậu có lệnh trong ba ngày trừ quỷ ma, trên dưới hậu cung không được phép náo loạn, không được gây ồn ào.
Thế nên kế hoạch tạo yến tiệc bất ngờ của tiểu Vương gia cũng phải gác lại theo đó.
Đến ngày thứ tư, mọi thứ hoạt động trở lại bình thường.
Mới sáng sớm tiểu Vương gia đã đến Thiều Hoa Hiên.
"Bổn vương mời được Thái thượng hoàng, Thái hậu, Ly Nguyệt tỷ tỷ, Viễn ca ca, Thủy Lạc Quận chúa.
Thật lòng bổn vương không muốn mời hoàng huynh lắm.
Nhưng huynh ấy là hoàng đế, bổn vương bắt buộc phải mời."
Châu Ân Hoan cười cười đẩy đĩa điểm tâm thơm ngon đến trước mặt tiểu Vương gia.
Cố Tử Yên ngước mắt nhìn ngoài cửa, trông thấy bóng dáng cao cao lấp ló ngoài đó.
Nhỏ cười ranh mãnh rồi hỏi: "Tại sao Vương gia lại không thích Hoàng thượng đến như thế?"
Nhóc con không biết mình bị con cáo Yên Yên gài bẫy, nhóc ta hăng hái nói: "Bởi vì hoàng huynh tính tình rất xấu.
Huynh ấy bắt bổn vương học một ngày ba canh giờ.
Bữa nào hoành huynh không vui sẽ bắt bổn vương trả bài.
Nếu bổn vương không thuộc, hoàng huynh sẽ bổn vương vừa trồng cây chuối vừa học bài."
Châu Ân Hoan cảm thấy trò bóc phốt này cũng vui, nàng hỏi thêm: "Chỉ như thế thôi ư?"
Tiểu Vương gia lắc đầu, "Tính tình hoàng huynh quái đản có kể cả ngày cũng không hết.
Mẫu hậu nói tính khí kì cục đó là do ế vợ quá lâu.
Bổn vương thấy cũng đúng.
Chỉ có Viễn ca ca và Ly Nguyệt tỷ tỷ là thương bổn vương nhất."
"Phải rồi, trẫm quả thật là ế vợ nên mới khó tính như vậy.
Mà ngươi đã thuộc bài chưa mà chạy đến đây nói xấu trẫm thế?"
Nàng và nhỏ nhìn tiểu Vương gia, cả hai đều phải che miệng nhịn cười.
Lúc này, sắc mặt nhóc con tái xanh.
Hai mắt rưng rưng nhìn Cố Tử Yên và Châu Ân Hoan.
Hai người các ngươi gài bẫy bổn vương!
Đầu tiểu Vương gia nhảy số rất nhanh, nhóc con nhảy xuống ghế chạy đến ôm chặt chân Bắc Hải.
"Hoàng huynh! Thần đệ nhớ huynh quá!"
Bắc Hải quá quen với trò diễn kịch của nhóc con này rồi, hắn đẩy tiểu Vương gia ra, lạnh lùng nói: "Ngươi đi mà ôm đùi Viễn ca ca của ngươi đi."
Bắc Viễn bước vào từ sau, y khẽ nhíu mày: "Lại không biết giữ miệng rồi, thất đệ không được nói Hoàng thượng như thế.
Mẫu hậu đã dặn chuyện hoàng huynh kén chọn không được truyền ra ngoài mà."
Khóe môi Cố Tử Yên giần giật.
Vương gia ngài đang truyền ra ngoài đấy!
Ngài cố ý đúng không?
"Ngươi mau cút về chép luận ngữ cho trẫm! Chép mười lần chữ phải ngay thẳng.
Ngươi chép không xong đừng trách trẫm ném ngươi ra khỏi Tử Cấm Thành."
Sắc mặt Bắc Hải tối sầm.
Châu Ân Hoan cảm thấy lo cho số phận của Ninh Vương gia.
Thế nên nàng mở miệng xin cho nhóc con.
"Hoàng thượng, Vương gia còn nhỏ tuổi, chép nhiều chữ trong thời gian ngắn như thế là điều không thể.
Xin người lượng thứ cho Ninh Vương gia."
Bắc Hải chắp tay sau lưng, long bào sáng chói đầy quyền uy, hắn đưa mắt nhìn nàng.
"Nàng xin cho hắn? Được rồi, theo ta."
"..."
Gì chứ đừng có nói là bắt nàng chép thay nhé?
Châu Ân Hoan không dám cãi lời, nhìn sắc mặt của hắn có vẻ nghiêm trọng.
Cố Tử Yên vội vàng nhìn Vương gia cầu cứu.
Y khẽ lắc đầu.
Mãi một lúc sau hai người kia rời đi.
Y mới lên tiếng: "Huynh ấy bày trò thôi, nàng tập làm quen đi."
Dứt lời Bắc Viễn cúi người xoa đầu nhóc con, "Đệ mau về học bài đi, các Thái phó đang đợi."
"Tam ca muốn đuổi đệ có không gian riêng với Vương phi đúng không?"
Bị nhóc con soi trúng tim đen, Bắc Viễn cau mày: "Muốn tự đi hay là bị trói đi?"
"Đệ tự đi."
Dứt câu, nhóc con mất dạng.
Thật sự trong lòng Cố Tử Yên rất muốn hỏi tiểu Vương gia một câu.
Viễn ca ca của ngươi có thật sự tốt với ngươi không vậy?
"Yên Yên."
Cố Tử Yên giật mình.
"Ta nghe A Liên nói nàng quỳ ba ngày liên tiếp rồi phải không?"
Cố Tử Yên khẽ gật đầu, mà tại sao A Liên lại nói cho y biết chuyện này?
Bắc Viễn chậm rãi đến bên cạnh nhỏ, y vươn tay chạm nhẹ vào đầu gối.
"Có đau không?"
Nơi đầu gối vẫn còn đau đớn, quỳ ba ngày mỗi ngày ba canh giờ, nói không đau chắc chắn là nói xạo.
Song, mỗi thần về đều được thoa thuốc kỹ lưỡng thành ra cũng không đến mức quá đau.
"Vẫn còn hơi đau nhưng không đến nỗi nào."
Bắc Viễn lại nhìu mày, "Nàng đúng là đồ ngốc."
"Chàng muốn gây sự với ta đúng không? Tại sao lạ mắng ta ngốc mãi thế." Cố Tử Yên nhanh chóng phản bác.
"Nếu quỳ đau gối quá thì cứ giả vờ ngất đi, mẫu hậu sẽ không làm khó nàng."
Cố Tử Yên cạn lời, đây không phải là do nhỏ ngốc mà là Vương gia mưu mô lươn lẹo.
"Ta làm sao dám làm như thế, Thái hậu mà phát hiện ra thì to chuyện."
"Nếu biết cho nàng nhập cung phải chịu khổ như thế, ta sẽ không cho nàng đi rồi.
Ngày mai ta sẽ đưa nàng về." Bắc Viễn nói, y chậm rãi xoa xoa đầu gối Cố Tử Yên.
Nhỏ hốt hoảng, nếu Vương gia đưa nhỏ về thì ai ở đây trợ giúp Châu Ân Hoan.
Cuộc chiến đã đến hồi kết đâu mà rời đi.
Cố Tử Yên còn nhiều chuyện phải làm nữa.
"Không được, không được, ta chưa thể về."
Bắc Viễn khoanh tay nhìn Cố Tử Yên.
"Nàng không muốn về đúng không?"
Nhỏ gật đầu chắc nịch.
"Vậy nàng làm nũng ta xem, năn nỉ bổn vương đi, bổn vương sẽ cho nàng ở lại."
Hay lắm! Vương gia! Ngài rất biết cách tận dụng cơ hội.
Thật sự Cố Tử Yên rất muốn ở lại đây, thù của Châu Ân Hoan nhỏ còn chưa báo xong, đương nhiên không thể quay về Cố gia ngay lúc này.
Chỉ là làm nũng thôi mà.
Ai làm chẳng được, không có gì phải ngại cả.
Làm nũng thì làm nũng.
Thái độ Cố Tử Yên thay đổi ngày lập tức, nhỏ mặt dày bám lấy Vương gia.
"Vương gia! Thiếp muốn ở lại đây, hãy cho thiếp ở lại đây đi mà, đi mà."
Bắc Viễn khoanh tay nhìn Cố Tử Yên đang bám lấy mình, y lắc đầu: "Chưa được, nàng phải gọi bổn vương bằng tên thân mật."
Cố Tử Yên nghệch mặt ra, "Tên thân mật gì thế?"
"Gọi bổn vương là ghệ iu."
"..."
Ngài thật sự muốn ta gọi bằng cái tên sến súa đó sao?
Cố Tử Yên tự hỏi.
Giây sau nhỏ đã ôm chặt Vương gia không rời.
Miệng liên tục nài nỉ: "Ghệ iu ơi, thiếp muốn ở lại đây, ghệ iu cho thiếp ở lại đây đi mà."
Nhỏ ngước đôi mắt lóng lánh đáng thương nhìn y.
"Nha! Ghệ iu, thiếp hứa sẽ ngoan, không để bản thân bị đau nữa."
Chiêu đôi mắt đáng thương đã thành công, trái tim Bắc Viễn khẽ xao động.
Thật ra y đã thấy bộ dạng mạnh mẽ của Cố Tử Yên mỗi ngày, nhiều lúc trong lòng cảm thấy tò mò không biết Cố Tử Yên làm nũng sẽ như thế nào.
Bây giờ y đã chiêm ngưỡng dáng vẻ đáng yêu chết người này.
Trái tim y không chịu nổi, miệng bất giấc cong lên.
"Nàng đã thành khẩn như thế, bổn vương không thể nào từ chối nàng.
Nhưng nếu ta biết được nàng bị tổn hại chỗ nào trên người.
Ta sẽ mang nàng về ngay lập tức, không cần thông báo."
Cố Tử Yên mừng rỡ ôm chặt Bắc Viễn.
"Đa tạ ghệ iu."
Bắc Viễn bật cười.
_____________
Vườn hoa bên ngoài Thiều Hoa Hiên.
"Nàng nghĩ ta là người dễ nói chuyện như trước ư?" Bắc Hải chắp tay sau lưng nhìn nàng.
"Hở?" Nàng nghệch mặt ra.
Châu Ân Hoan nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, hôm nay thái độ của Hoàng thượng lại thay đổi nữa rồi.
Hắn cứ thay đổi liên tục như thế, nàng không thể nắm bắt được.
"Nàng xin tha cho thất đệ thì không thể xin suông được, ta và nàng đều là người làm ăn, nàng phải hiểu là làm gì có chuyện trao đổi tay không."
"Lúc trước chàng thường gọi ta là gian thương, chàng biết rồi đó gian thương thì không nói lý bao giờ." Châu Ân Hoan đáp ngay, sau bao nhiêu tháng tiếp xúc với người của Bắc gia.
Nàng rút ra được kinh nghiệm như sau.
Đối với người của Bắc gia, không nên nói lý.
Càng ngang càng tốt.
Bắc Hải biết không thể nói ngang với nàng nữa, hắn đổi sang bày trò.
"Hoan Hoan, dạo gần đây nướu của ta không tốt, nàng xem má phải sưng lên rồi."
Châu Ân Hoan bước đến trước mặt hắn, nàng ngẩng đầu nhìn.
Quả thật má phải có hơi sưng lên, nàng áp tay vào má hắn.
"Có đau không?"
Bắc Hải thừa thời cơ nâng cằm nàng lên.
"Nếu Hoan Hoan hôn lên má phải của ta, chỗ đó nhất định sẽ hết sưng."
"A Hải! Khi nào chàng mới hết vô liêm sỉ đây?"
"Khi nào nàng hôn ta thì ta sẽ tự giác đứng đắn trở lại."
"...".
Danh Sách Chương: