- Ngươi…
- Ả nữ nhân xấu xí này chỉ có một chút chuyện cũng làm không xong.
Nguyệt Y cúi đầu sợ hãi, Thức Vương trong mắt nàng ta giống như một tên ác thần hung hãn. Tàu Thanh thấy vậy liền nói:
- Nguyệt Y đâu có lỗi gì, sao đệ lại mắng nàng ấy như thế?
Thức Vương cũng thấy bản thân có chút quá đáng. Nhưng nhìn Ngô Nhu Nhu như thế trong lòng Thức Vương cũng khó chịu vô cùng. Ngài ấy đưa tay lên đấm mạnh vào vách tường của Hoàng Cung, gương mặt tỏ ra chán nản, bất lực.
- Hoàng tỷ nói xem bây giờ phải làm sao hả?
Tàu Thanh thẳng thắn nói:
- Bản thân của Nhu Nhu phải là người cầu sinh đã thì lúc ấy Nguyệt Y mới có thể giúp nàng ta.
Thức Vương quay lại nhìn Nguyệt Y rồi nói:
- Vậy là sao? Ý nói là không muốn chữa trị cho Nhu Nhu sao?
Tàu Thanh đáp lời:
- Đệ thử nói xem Ngô Nhu Nhu vừa xô vừa đẩy Nguyệt Y thì làm sao mà chuẩn mạch đây, còn đệ nữa không hiểu lý lẽ bắt nạt nữ nhân. Nếu là ta, ta bị xua đuổi mắng nhiếc như thế thì có chết cũng không chữa trị đâu.
Thức Vương tức điên lên quát lớn:
- Tỷ…
Thức Vương không ức hiếp được Tàu Thanh đầy lý thì quay sang bắt nạt Nguyệt Y.
Thức Vươn đưa tay kéo dây xích đang khóa tay Nguyệt Y lại, lôi đi xềnh xệch. Miệng tức giận nói:
- Ngươi không cứu được Nhu Nhu ta để ngươi sống làm gì.
Nguyệt Y kéo kéo đi, khóa xích ở tay ghì chặt cổ tay nhỏ vừa đau đớn sợ hãi không biết Thức Vương đang định làm gì. Nguyệt Y cố vùng vẫy giọng yếu ớt nói:
- Vương gia… Ta… Ta… Đau đau quá!
Tàu Thanh liền tiến lại giữ xích sắt trên tay Nguyệt Y kéo lại rồi nói:
- Thức Vương đệ làm gì vậy? Mau bỏ xích ra đệ lôi kéo vậy Nguyệt Y sẽ gãy tay mất.
Thức Vương mặc kệ Tàu Thanh tay cứ giữ lấy xích sắt lôi Nguyệt Y đi, kéo đến trước cửa khung giam của Phúc Lâm rồi ra lệnh cho cai ngục mở khóa đẩy Bạch Nguyệt Y vào bên trong nhốt chung với Phúc Lâm lại.
Tàu Thanh hoảng hốt cố hết sức để ngăn cản Thức Vương nhưng không được.
- Thức Vương đệ làm gì vậy mau thả Nguyệt Y ra đi.
Thức Vương đẩy Nguyệt Y vào trong rồi đứng bên ngoài nói:
- Để ta cho ngươi nếm mùi mà Nhu Nhu từng phải trải qua như thế nào?
Thức Vương vẫn mặc kệ lời can ngăn của Tàu Thanh vẫn đẩy Nguyệt Y vào trong. Thức Vương điều tra cùng Mạc Chu bấy lâu cũng đã tra ra được lão đầu Phúc Lâm này có chứng bệnh nóng nảy, dễ bị kích động, mỗi lần kích động là đánh đập người khác. Phu nhân của lão ta là người hứng chịu nhiều đòn roi nhất, nhiều lần thừa sống thiếu chết.
Thức Vương đứng bên ngoài khung giam cố tình kích động Phúc Lâm để lão ta bộc phát cơn điên lên:
- Phúc Lâm nhi tử của ngươi đã bị định tội sáng nay đã đem ra xử trảm rồi, Nhu Nhu được thả vô tội, còn lão đầu ngươi thì chờ chết rục trong nhà giam này đi.
Phúc Lâm đang ngồi một góc nghe như vậy thì bật dậy vội bước ra gần song sắt nói:
- Vương gia ngài… Ngài nói cái gì? Phúc Đạt hắn vô tội, sao Vương Gia có thể giết hắn… Vương Gia nói dối… Ta muốn gặp Thái Hậu.
Thức Vương đáp lời:
- Ngươi không tin thì thôi, ngày mai ta sẽ để cho lão đầu như ngươi đi thị chúng cho người đời nguyền rủa thói suy đạo của ngươi. Đầu của Phúc Đạt giờ chắc cũng đang treo trước cổng thành bị dân chúng trong thành ném đá chửi bới. Ngày mai khi thị chúng ngươi sẽ có dịp nhìn thấy chiếc đầu của hắn.
Phúc Lâm nghe đến đây lỗ tai lão ta lùng bùng đi, trong đầu chỉ toàn là những tiếng nói còn vang vọng lại của Thức Vương "Phúc Đạt đã chết…" "Phúc Đạt đã chết rồi… Ha ha…"
Phúc Lâm gào lên lão ta ngồi sụp xuống ôm lấy đầu miệng lẩm bẩm
- Không… Không… Nhi tử… Nhi tử của ta không chết… Phúc gia còn trông vào hắn nối dõi… Hắn không chết… Không thể chết…
Tâm trạng của Phúc Lâm đã bị kích động, toàn thân hắn run lên, bàn tay bấu chặt xuống nền đất. Tàu Thanh đứng bên cạnh tuy là không hiểu chuyện gì nhưng cảm nhận được sự an toàn của Nguyệt Y bị uy hiếp:
- Thức Vương đệ đừng nói nữa, mau thả Nguyệt Y ra.
Nguyệt Y thì sợ hãi nàng ta không biết chuyện gì đang xảy ra, sao bản thân lại bị nhốt chung với người này. Ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tàu Thanh và Thức Vương giọng yếu ớt cầu xin:
- Vương… Vương gia người… Người tha cho Nguyệt Y đi… Vương gia…
Thức Vương nghe Nguyệt Y cầu xin chẳng chút động lòng, ngược lại đã đạt được ý đồ, ngài ấy đưa tay kéo Tàu Thanh đi mặc cho nàng ta luôn miệng kêu:
- Nguyệt Y… Nguyệt Y…
Nguyệt Y sợ hãi nhìn theo bóng dáng của Tàu Thanh và Thức Vương tay chân lúng túng không biết phải làm sao.
Phúc Lâm lúc này người như bị ma quỷ nhập, miệng lẩm bẩm tên của Phúc Đạt cả người vô thần. Lão ta ngẩn đầu lên nhìn thấy Nguyệt Y thì càng tức giận hơn tiếng lại gần Nguyệt Y:
- Tiện nhân, tiện nhân tại ngươi… Tất cả là tại ngươi…