Có điều trong khí vận ở trên người đối phương, còn có khí vận màu máu, không ngừng lấp lóe.
Họa sát thân.
Nhưng mà cũng không nghiêm trọng lắm.
Cũng chỉ là chịu ít khổ sở da thịt mà thôi.
Không có thay đổi gì cuộc sống của đối phương.
Tần Dược cũng không muốn tham dự vào quá nhiều.
Có lúc, đoán mệnh cũng là một loại duyên phận.
"Tiểu Tần a, sư phụ cậu có ở đây không?"
Tằng Cường nhìn xung quanh một chút, lúc nói chuyện với Tần Dược, ánh mắt mới nhìn tới Tần Dược.
Vừa nhìn qua đã khiến ông ta giật mình.
Trước kia ông ta cảm thấy, bộ dạng của Tần Dược rất tốt, cũng là đẹp trai anh tuấn.
Nhưng mà hôm nay hình như có gì đó không giống lắm, đối phương vẫn là một thân áo dài, tóc dài buộc lên, trên đỉnh đầu là búi tóc cùng với trâm bạch ngọc, nhìn qua thì đặc biệt xuất trần.
Khiến ông ta không khỏi nhìn thêm nhiều lần.
"Gia sư nửa tháng trước đã cưỡi hạc về tây thiên rồi."
"A!"
Tằng Cường kinh ngạc thốt lên một tiếng, thực sự không nghĩ tới.
"Tiểu Tần cậu cũng bớt đau buồn đi, tin tức này quá đột ngột, tôi cũng không biết."
Tằng Cường thổn thức một phen.
Sau đó, hắn nhìn về phía đồ ở trên bàn Tần Dược, phát hiện cậu ta thế mà lại viết được phù lục.
Cũng không biết tiểu đạo sĩ này học nghệ như thế nào, nhưng mà Trương Nhất Tông không còn, truyền thừa này hẳn là cũng tuyệt tự đi, dù sao Trương Nhất Tông mới hơn năm mươi tuổi, mà Tiểu Tần cũng mới chỉ hơn hai mươi, cũng chỉ là học sơ qua mà thôi.
Nhưng mà người chết danh vẫn còn, chung quy đại sư này lúc còn sống cũng đã giúp ông ta không ít việc, chiếu cố một chút chuyện làm ăn của học trò ông ta cũng là bình thường.
"Gần đây tôi có mở một chi nhánh mới, vốn là muốn tìm Trương đại sư giúp nhìn xem phong thủy thử, nhưng vẫn luôn không liên lạc được, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy, vậy thôi tôi mua chút phù bình an đi, cái này bán như thế nào."
Tần Dược cũng hiểu những gì ông ta nói, giống như là không muốn cho hắn xem phong thủy cho vậy.
Tần Dược cũng không thèm để ý.
Hỏi tấm bùa, hắn mở miệng nói: "Ông chủ Tằng muốn loại như thế nào??"
"Chiêu tài đi!"
"Phù Chiêu Tài này 5000 đồng."
Tần Dược chỉ một cái phù lục nói.
Sắc mặt của Tằng Cường nhất thời liền thay đổi.
Ông ta là ông chủ lớn, nhưng cũng không phải là người ngu.
Phải biết, trước kia phù lục của Trương Nhất Tông một cái cùng lắm chỉ có mấy trăm đồng.
Tần Dược thế mà lại tăng giá?
Quả thực quá vô lý.
Ánh mắt quái dị của ông ta nhìn về phía Tần Dược, hỏi: "Đây là của sư phụ cậu vẽ."
"Không phải, là tôi vẽ."
Của cậu vẽ mà còn dám thu 5000 đồng?
Cậu tưởng tôi là người tiêu tiền như rác à?
Ông ta vừa định phát cáu, nhưng lại nghĩ đến Trương Nhất Tông, nên không dám mở miệng.
Làm thế nào để mô tả được loại cảm giác này đây?
Chỉ cần đi đoán mệnh, liền sẽ có một loại kính sợ đối với Quỷ Thần, những người đoán mệnh sư này cũng không thể đắc tội. Cho dù là sử dụng một ít thủ đoạn để bạn gặp chuyện không may, cũng sẽ không để lại bất kỳ chứng cứ nào.
Trong lòng cũng có mười phần kiêng kỵ.
Mua thì mua, coi như mình chiếu cố đồ đệ của Trương Nhất Tông, mổ gà lấy trứng, cửa hàng này sớm muộn gì cũng sẽ phải đóng cửa.
Tằng Cường nghĩ như vậy, liền thu hồi vẻ quái dị ở trên mặt, nói: "Được rồi, lấy cái đó đi!"
"Ừm, phù này trở về đặt ở tài vị của công ty là được, tôi sẽ miễn phí đưa cho ông chủ Tằng một tấm phù nữa!"
Tần Dược nói xong, lấy ra một tấm phù khác.
Phù Bình An.
Hắn nhanh chóng đem phù Bình An này xếp thành một hình tam giác, sau đó đặt ở trong một cái túi phúc, đưa cho Tằng Cường.
"Cất kỹ ở trên người."
"Tốt! Tôi trực tiếp quét mã thanh toán."
"Được."
Rất nhanh, di động của Tần Dược vang lên một tiếng.
"Tài khoản tăng thêm 5000 đồng."
"Được rồi, vậy tôi không làm phiền cậu nữa, đi trước đây!"
"Ông chủ Tằng đi thong thả."
Tần Dược cười một tiếng.
Mặc dù lần này thu được 5000 đồng, nhưng đây là dựa vào bản lĩnh để kiếm tiền, không phải vận dụng Đạo Thiên Bí Điển.
Cũng không có đánh cắp thiên cơ, tiền này không cần phải đi quyên góp.
Bất quá nghĩ đến gần nhất ở phương nam lũ lụt, hắn vẫn là tìm một cơ quan, trực tiếp quyên góp 3000 đồng.
Những thứ như tiền bạc, lúc chết cũng không mang theo được, nên khi sống đủ tiền xài là được rồi.
Người có bản lĩnh, trong lòng cũng có niềm tin hơn.
. . .
Một bên khác.
Tằng Cường ngồi trên xe, trong lòng cảm thấy cạn lời.
Bất quá việc này, hắn không dám nói ra, hoặc là chửi bậy cái gì.
Ngẩng đầu ba thước có Thần Minh.
Huống chi là đại sư đã chết.
Sợ phạm vào kỵ húy.
Ngay lúc ông ta còn đang suy nghĩ lung tung, xe đột nhiên bị chấn động, một lực lượng lớn đẩy tới.
Toàn bộ xe bắt đầu lướt ngang, tài xế của hắn kêu thảm một tiếng, chỉ cảm thấy đầu ong cả lên.
Bất quá ngay lúc này, hắn lại cảm thấy ở trên đùi có một cảm giác kịch liệt nóng rực truyền đến, sau đó đầu của ông ta, cũng không có đâm vào trên cửa xe.
Sau đó, cảm giác quay cuồng giảm đi.
Xe đụng bay lan can, rớt xuống sông.
"Oanh!"
Xe rớt xuống sông, nước sông chảy ngược vào xe, Tằng Cường mở cửa xe, nhanh chóng bơi đi ra ngoài.
Cũng may, nước sông mới chỉ cỡ 1m50.
"Tai nạn xe cộ á!"
"Nhanh cứu người, cứu người."
"Có người đi lên kìa."
"Trong xe còn có người."
Một đám người vây quanh, một số người có lòng tốt nhanh chóng đem Tằng Cường kéo lên, không ít người cũng tới cứu tài xế.
Sống mũi của tài xế bị thương, nhưng người thì hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là bị dọa sợ.
"Ông chủ của tôi đâu? Ông chủ của tôi đâu?"
"Tài xế Quách, tôi không sao, tôi không sao."
Tằng Cường cũng run rẩy nói.
Tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy, nhưng hai người cũng chỉ bị một vài vết thương nhỏ, thậm chí thân thể của Tằng Cường cũng không có vết thương nào hết, chỉ là bị rơi xuống nước.
Đợi đám người sơ tán hết đi rồi, ông ta lặng lẽ lấy túi gấm trong túi quần ra, nhéo nhéo, cảm nhận cái thứ cứng rắn hình tam giác kia.
Ông ta mở túi ra, phù lục ở bên trong thế mà đã biến thành màu đen xám.
Trong nháy mắt, Tằng Cường sởn cả tóc gáy.
------
Dịch: MBMH Translate