Nhưng huyết mạch của Xà nhân là âm hàn, vốn dĩ không thể khống chế hay sử dụng dị hỏa, thì tại sao Thanh Liên Địa Tâm Hỏa lại ở trong cung điện này? Chuyện dị hỏa thì chắc chắn Mỹ Đỗ Toa và 1 số Xà nhân biết được, mà nếu biết được thì dù dị hỏa là thứ hiếm có trên thế gian thì họ cũng không thể sử dụng nó. Lãnh Mạc suy đoán rằng Mỹ Đỗ Toa theo tính cách của y thì nếu có ý định thôn phệ nó thì gần như 10 phần đúng như vậy, y thật sự muốn thôn phệ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa!
Điều này có thể minh bạch do chính y đã chủ động dùng thân phận của mình để mời gọi cậu để giúp việc gì đó. Và việc mà Mỹ Đỗ Toa nhờ Lãnh Mạc thì chắc là luyện chế đan dược dành cho việc này.
‘Hừm, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa có xuất xứ và khả năng khá giống với Xích Viêm Địa Hỏa của con, hay còn có thể gọi là song sinh, do đều sinh ra trong lòng đất, có khả năng triệu hoán các loại hỏa diễm khác. Nó được bao bọc bởi 1 đài hoa sen thanh sắc 8 cánh trong suốt long lanh khiến ai cũng không thể rời mắt. Mười năm thành linh, trăm năm thành hình, ngàn năm thành liên, và chính là lúc hình thành “Thanh Liên Địa Tâm Hỏa” đại danh đại đỉnh!’
Nguyệt My lượn lờ trước mặt Lãnh Mạc rồi nói sơ qua về cái dị hỏa này. Những thông tin này rất có ích cho cậu và có phần bất ngờ đối với cậu. Nhưng Thanh Liên Địa Tâm Hỏa hiện giờ là trong tay của Xà nhân Đế quốc hay nói ngắn gọn hơn là trong tay Nữ vương Mỹ Đỗ Toa nên làm sao mà Lãnh Mạc có thể thu nó về tay được. Mà nếu có ý định trở mặt thì cậu hoàn toàn không bao giờ làm việc đó cho dù là ai đi chăng nữa khi đã được người khác tin tưởng. Suy nghĩ 1 lúc, cậu đành thở dài 1 hơi khổ tâm, dị hỏa trước mắt mà không đến tay thì cũng là vô vọng.
‘Dị hỏa trước mắt mà không thu được thì đành bỏ qua vậy, sau này có thể còn cơ hội gặp dị hỏa khác’
Lãnh Mạc than vãng không ngừng, trong lòng tiếc nuối không thôi. Chỉ có thể suy nghĩ đến việc nhìn Mỹ Đỗ Toa đường đường chính chính thôn phệ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa mà thôi.
‘Đúng là với cái vận khí đó của con thì ắt có thể sau này gặp được dị hỏa khác nhưng chỉ không biết lúc nào a’
‘Thôi thì đành như thế, bỏ qua dị hỏa này đợi dị hỏa khác’
Câu nói đầy tủi thân này của Lãnh Mạc khiến cho Nguyệt My không tránh khỏi tức cười 1 phen vì dị hỏa đâu phải cỏ dại mà tùy tiện muốn có là có. Cô âm thầm cười 1 tiếng rồi lẳng lặng quay về nạp giới, để lại Lãnh Mạc ở đây 1 mình. Suy nghĩ vài chuyện khoảng được 1 lúc thì cậu đi sắp xếp hành lý mà mình mang theo rồi sau đó thì ngồi thiền tu luyện 1 chút.
Nơi này tuy chỉ mới đến lần đầu nhưng nó tạo cho Lãnh Mạc cảm giác có điều gì đó khá quen thuộc ở nơi đây nhưng không thể nhớ ra. Dù gì như thế cũng tốt hơn khi ở 1 nơi xa lạ như thế này.
Canh 9 tối, Lãnh Mạc vẫn trong trạng thái tu luyện, chưa có dấu hiệu nào cậu sẽ rời khỏi trạng thái này cả. Lúc này chính là thời gian thoải mái nhất của cậu vì trước khi bế quan thì đến cả 1 ít thời gian tu luyện cũng hiếm hoi nên hiện giờ là lúc tốt nhất. Phượng Viêm Và A Ngân thì lại tiếp tục bế quan trong tâm hải, bọn họ không tiện xuất hiện do đây là Xà nhân Đế quốc, nếu không thì sẽ mang lại khá nhiều rắc rối khi làm kinh động đến những Xà nhân nơi đây. Vì thế họ chỉ xuất hiện khi nào Lãnh Mạc cần, còn chưa phải lúc thì họ vẫn sẽ bế quan.
Xẹt
Đôi mắt của cậu dần mở ra, kèm theo vài đạo tia xích lôi từ mắt cậu bắn ra ngoài. Cuối cùng Lãnh Mạc cũng thoát khỏi trạng thái tu luyện, lần này có thể dành 1 khoảng thời gian dài như thế để tu luyện thì đối với cậu là 1 chuyện tốt. Thân thể Lãnh Mạc khẽ động đôi chút rồi đứng lên vương vai 1 cái, gương mặt đầy mãn nguyện khi có nhiều thời gian tu luyện thế này. Ánh mắt của cậu đảo ra nhìn phía bên ngoài thì thấy trời đã tối đi, không ngờ cậu lại tu luyện 1 thời gian dài như thế. Thở dài 1 hơi rồi quay người đi vào phòng tắm.
Cứ tưởng rằng đến cả phòng tắm cũng sẽ rất lớn và lộng lẫy nhưng thực chất lại chỉ đơn giản và không có gì nhiều ngoài 1 cái mộc bồn tương đối lớn, vừa đủ chỗ cho 2 người ngồi trong đó. Như vậy hóa ra lại hay đối với Lãnh Mạc, cậu vốn là người ưa thích những thứ đơn giản như thế này nên cậu rất hài lòng với những gì có ở tại nơi ở này của cậu.
Lãnh Mạc lấy ra 1 bình ngọc từ trong nạp giới, dùng tay mở nắp ra thì 1 mùi hương thơm không quá nồng, chỉ nhàn nhạt lan tỏa khắp căn phòng. Cậu liền nhỏ lấy 1 giọt thủy dược trong bình xuống mặt nước, màu nước chuyển thành lục sắc, thứ thủy dược này có thể giúp cơ thể giải đi mệt mỏi và tăng cường tu luyện.
Sau chưa đầy nửa canh giờ, Lãnh Mạc thay y phục, đi ra ngoài đình viện hít thở 1 ít không khí trong lành. Ở bên ngoài đình viện tuy khá khác so với đình viện của cậu nhưng bầu trời lúc tối vẫn như thế, không có gì khác. Ánh mắt của Lãnh Mạc nhìn lên bầu trời như đang nhớ nhung điều gì đó.
‘Tiểu tử này, đừng nói chỉ mới xa người ta có 1 thời gian thôi mà nhớ đến vậy a’
‘Đừng nói bậy, con không có nhớ gì cả và giữa con và tỷ ấy không có bất cứ cảm xúc gì!’
Nguyệt My như thường lệ, khi xuất hiện thì liền châm chọc Lãnh Mạc, lần này thì khiến cậu đỏ mặt tía tai. Rồi cậu chợt nhận ra câu nói của mình cực kỳ ngu ngốc, giấu đầu lại lòi ra đuôi khiến cậu muốn kiếm 1 cái lỗ nào đó chui xuống cho xong.
‘Sư phụ đừng làm phiền! Con muốn yên tĩnh!’
‘Hể, “Yên Tĩnh” là ai thế?’
Khi cậu vừa nói ra thì vẫn bị Nguyệt My trêu đến tức điên lên. Liền bỏ qua sư phụ cậu rồi đảo bước đi về phía bên trái. Đi được hơn 10 bước thì cậu thấy được 1 thân ảnh mặc xích xiêm y, tay cầm 1 ly mỹ tửu đang đưa lên môi. Cùng lúc này thì Nguyệt My lại tiếp tục ẩn nấp trong nạp giới của cậu.
Đến gần thì Lãnh Mạc mới biết người này là Nữ vương Mỹ Đỗ Toa. Y đang ngồi trên chiếc ghế đá, tay cầm 1 ly mỹ tửu đang đặt trên môi, trước mặt là vài bình tửu bằng ngọc thạch. Nếu đếm những chiếc bình tửu trên bàn thạch thì không biết y đã uống tại đây từ lúc nào rồi. Y vừa đặt ly tửu trên tay xuống thì đôi đồng tử liền liếc qua nhìn cậu khiến cậu giật thót cả lên.
‘Cứ tưởng ai, hóa ra là ngươi. Có chuyện gì không?’
Đôi môi đỏ mọng của Mỹ Đỗ Toa hướng đến Lãnh Mạc mà hỏi. Giọng điệu của y thật khiến cho người khác phải lạnh sống lưng khi nghe được và Lãnh Mạc cũng không ngoại lệ.
‘Không có chuyện gì thưa Nữ vương. Chỉ là tôi thấy Nữ vương đơn thân ở đây uống rượu nên mới đến xem thôi a’
‘Vậy sao, thế thì ngồi xuống uống với ta xem nào’
Câu trả lời của Lãnh Mạc y cũng chỉ nghe qua rồi bỏ qua. Lập tức thử mời cậu uống cùng với y xem sự can đảm của cậu như thế nào khi còn trẻ thế này lại uống rượu. Lời mời này của Mỹ Đỗ Toa lúc đầu Lãnh Mạc còn chần chừ vì không biết rằng ở tuổi này mình có nên uống hay không, bản thân là Đấu Tông nên khi uống rượu thì cũng không ảnh hưởng gì đến nhục thể cả. Cuối cùng suy nghĩ 1 chút. cậu đành gật đầu đồng ý rồi bước đến ngồi xuống đối diện y.
‘Được, có chí khí. Ta mời ngươi 1 ly’
Mỹ Đỗ Toa rất hài lòng, liền rót 1 ly mỹ tửu rồi đưa đến trước mặt cậu. Lãnh Mạc khồng chần chừ, tay cầm lấy ly mỹ tửu rồi đưa từ từ lên miệng, mùi của nó không quá nồng mà có 1 chút mùi của dược liệu nào đó. Liền đưa lên miệng rồi uống hết 1 ly, sau khi nuốt hết rượu trong đó thì tai lẫn 2 gò má cậu đỏ ửng lên. Vị của mỹ tửu này cũng không tệ, cũng có thể vừa vặn cậu uống được.
‘Rượu ngon, đa tạ Nữ vương ban cho’
Lãnh Mạc liền ôm quyền cung kính hướng đến Mỹ Đỗ Toa.
‘Hắc hắc! Đã uống rượu thì còn khách khí thế thì ta không tha cho ngươi đấy!’
Cảm thấy uống với Lãnh Mạc có điều thú vị, Mỹ Đỗ Toa tiếp tục rót thêm vào ly cho cậu. Cả 2 người uống thâu đến canh 12 khuya mà vẫn chưa dứt. Về phần Lãnh Mạc thì không ngờ cậu có tửu lượng tốt như vậy, tuy uống nhiều nhưng không quá say cho lắm, nhưng miệng thì lại thao thao bất diệt mọi thứ trên đời. Y nghe được cũng phần nào đồng cảm, liền tiếp lời, cả 2 cùng nói chuyện.
‘Vậy mục tiêu tiếp theo của ngươi là gì?’
‘Mục tiêu của tôi? Chính là thật nhanh chóng gia tăng thực lực, nâng cao tài luyện đan, học thêm nhiều đấu kỹ và có nhiều kiến thức hơn nữa. Và cuối cùng là dùng chính sinh mệnh này trả mối thù sát phụ mẫu, sát tộc nhân do Yêu Chủ, Lâm Ma và Vân Hải Lam gây ra dù phải trả bất cứ giá nào đi nữa!!’
Lãnh Mạc nói ra hết mục tiêu của chính cậu trong tương lai, cậu muốn có thể mạnh hơn nữa để hoàn thành lời hứa năm xưa rằng sẽ trả lại mối thù mà 3 tên Yêu Chủ, Lâm Ma và Hải Lam đã làm với cậu. Mỹ Đỗ Toa khi nghe chuyện này cũng có cảm giác đồng cảm, đôi mắt có chút buồn bã hướng về nhìn Lãnh Mạc. Chỉ chưa đầy 16 tuổi đầu mà đã gánh chịu những nỗi đau mà tưởng chừng như không ai có thể gánh lấy, tuổi thơ chỉ đẹp ở phút đầu, còn phút còn lại thì phải chém giết đến bàn tay đáng lẽ phải được nắm tay cha mẹ thì nhuốm máu không ngừng.
Khi vừa nói xong, Lãnh Mạc lại tiếp tục trên tay đưa lên miệng uống thêm 1 ly mỹ tửu rồi lại thêm 1 ly nữa như để giải tỏa những gì kiềm nén bấy lâu nay.
‘Hắc, ta cũng giống ngươi, mẫu thân và phụ thân mất sớm, phải gánh lấy trọng trách lớn lao mà họ để lại rồi cuối cùng nhận được gì? Là sự vinh quang khi được dòng tộc đời ca tụng? Được người khác xem trọng? Không! Thứ ta chỉ nhận lại được chính là sự cô độc, cả 3 người đã từng là bằng hữu của ta thì 2 người biệt vô âm tính, người còn lại thì chết, không ai có thể cùng ta sánh vai!’
Mỹ Đỗ Toa vừa nhấp nhi ly mỹ tửu trên tay vừa than oán về số phận của chính mình. Chính bản thân y cũng như Lãnh Mạc, nhưng cậu vẫn có những người ở Miêu Linh Thành là những người có thể sánh vai, còn y thì không có bất cứ ai cả. Ngồi lên vị trí Nữ vương cũng là do dòng huyết mạch trong người của Mỹ Đỗ Toa mới khiến cho y dần trở nên cô độc, dù có trăm vạn dân sùng kính, có vô số tướng dưới trướng nhưng có mấy ai là thân thiết.
‘Vì số phận của 2 chúng ta, cạn chén!’
Lãnh Mạc nghe được những chuyện này, trong lòng cảm xúc dân trào lên. Liền ngẩn đầu, cầm ly mỹ tửu trên tay uống hết 1 hơi.
‘Được! Vì số phận của chúng ta, cạn chén!’
Thấy được hành động của Lãnh Mạc, Mỹ Đỗ Toa cũng cầm mỹ tửu 1 hơi cạn hết ly.
‘Tôi không còn người thân, nhưng vẫn còn bằng hữu và tộc nhân đã cứu giúp tôi. Dù thế, khi nhớ đến việc mẫu thân và phụ thân đều chết trước mặt tôi thì tim tôi đau đến tột cùng, còn hơn cả vạn lưỡi kiếm đâm vào. Cảm giác ấy….thật sự…..’
Sau khi uống hết ly thứ 47, Lãnh Mạc tay phải đặt ly xuống, tay trái che lấy đôi mắt của mình đang đẫm lệ, miệng thì liên tục nói ra những nỗi đau khổ của mình, càng nói thì giọng lại càng khàn đặc lại. Cuối cùng khi chưa vừa nói hết câu thì đã gục xuống, trên mặt vẫn còn những giọt nước mắt đang chảy xuống. Mỹ Đỗ Toa thấy cảnh này trong lòng có chút chua xót, đành đứng dậy đi đến bên cạnh Lãnh Mạc dìu cậu dậy để đưa cậu vào phòng. Dưới ánh trăng, dáng người của y uyển chuyển như đoá sen tinh khiết lây động lòng người.
‘Mẫu thân và phụ thân ngươi, chết như chưa chết, mất như chưa mất. Còn cả ngươi nữa Hàn Ngọc, tốt nhất là hãy mau tìm tên tiểu tử này’