‘Xin Tiểu Lạc lão sư hãy trả lời câu hỏi của ta trước. Phải các hạ là Tiểu Lạc lão sư không?’
Vân Vận hấp tấp hỏi vì rất thắc mắc tại sao vị lão sư tiền nhiệm của Lãnh Mạc lại ở đây, lại còn từ bên trong Xà nhân Đế quốc mà xuất hiện.
‘Vân Vận tông chủ cứ xem là vậy đi. Hiện giờ tôi là thủ hộ Xà nhân Đế quốc, có trách nhiệm bảo vệ Đế quốc khỏi bất cứ thế lực nào dù là Ngũ đại cao thủ. Còn bây giờ thì trả lời câu hỏi của tôi, các vị đến đây để làm gì?’
Đối với người sắc bén như Vân Vận thì Lãnh Mạc buộc phải dùng cách nói khác để không lộ thân phận. Nhưng mà việc bịa ra bản thân là người thủ hộ Xà nhân Đế quốc nghe qua có chút giả tạo, mà họ đã lầm tưởng Lãnh Mạc là Đấu Thánh cường giả nên cũng không sao. Nếu lộ ra thực lực thật sự thì có thể họ sẽ truy lùng giết tận Lãnh Mạc, lúc đó thì chỉ có thể nhờ vào A Ngân và Phượng Viêm chống đỡ.
‘Cùng là cường giả nhân loại thực lực Đấu Thánh, nhưng ngươi lại làm thủ hộ của Xà tộc, thật không đáng mặt cường giả chúng ta. Đúng là kẻ ngu muội!’
Lúc này tên Lâm Ma như rất phẫn nộ liền hướng đến Lãnh Mạc phỉ mắng mấy câu. Phẫn hỏa trong lòng cậu nổi lên như 1 cơn đại hồng thủy, bị kẻ mà cậu hận đến tận xương tủy còn chưa hết phỉ mắng không khác gì đem cậu ra làm trò đùa cho thiên hạ. Ánh mắt liền trừng lên nhìn thẳng vào hắn như muốn đại khai sát giới.
‘Ai cho phép ngươi chõ cái mõm chó nhà ngươi vào cuộc trò chuyện giữa ta và Vân Vận tông chủ? Đấu Thánh thất tinh? Thực lực như thế mà phải khiến ta để ngươi vào mắt thì đúng là nực cười’
‘Ngươi!! Hỗn xược. Không biết trời cao đất dày’
Khi bị Lãnh Mạc trả lại 1 vố phải khiến Lâm Ma phải ghi khắc sâu vào tâm như thế liền đem hắn tay chân nổi gân xanh, răng nghiến lại như muốn lao vào giết cậu. Nhưng Vân Vận đã trừng mắt ngăn hắn lại vì biết hành vi của hắn ngu dại như thế nào trước vị lão sư phải khiến cô rất tôn trọng. Lâm Ma đành ngậm ngùi chịu đựng, thân thể lùi về sau 1 chút.
‘Tiểu Lạc lão sư, lúc nãy đệ tử của ta có điều xúc phạm lão sư, mong lão sư nể mặt ta mà bỏ qua’
‘Ân. Đừng nhắc đến làm gì’
Nhìn thấy Vân Vận cúi người xin lỗi như thế khiến 3 người kể cả Lâm Ma đều kinh ngạc 1 phen. Bản thân họ biết rõ Vân Vận là Đấu Đế hàng thật giá thật, người người kính nể mà giờ lại phải xin lỗi trước 1 người danh tính không rõ ràng. Chứng tỏ y không phải là kẻ dễ dàng đụng chạm, Nhiếp Ly và Tân Vân cũng phải kính nể vị lão sư này đôi chút vì không muốn khiến Vân Vận tức giận.
Điều này cũng làm cho Lâm Ma trở nên câm lặng, sư phụ của hắn, người mà hắn tôn trọng nhất lại dễ dàng xin lỗi 1 kẻ như thế. Trong tâm lửa hận của hắn cũng nổi lên, lập tức muốn đem kẻ này chém giết.
‘Ta đành bỏ qua chuyện tại sao lão sư ở đây vì người không thể nói. Và ta cũng không muốn giấu diếm gì lão sư, nếu người ở đây làm thủ hộ thì ắt hẳn phải biết tin tức Thanh Liên Địa Tâm Hỏa tại nơi này. Chúng ta đến đây có ý định muốn trao đổi giữa dị hỏa và 2 khỏa thất phẩm đan dược cùng 1 khỏa bát phẩm đan dược với Nữ vương Mỹ Đỗ Toa’
Chuyện này từ miệng Vân Vận nói ra khiến nội tâm Lãnh Mạc rung chấn lên. Không ngờ họ cũng có ham muốn dị hỏa, mà lại muốn trao đổi nó giữa 2 khỏa thất phẩm đan dược cùng 1 khỏa bát phẩm đan dược. Nếu nói thẳng ra thì đúng là khá tiện lợi cho Mỹ Đỗ Toa đi, nhưng lại thiệt thòi đôi chút do dị hỏa là 1 thứ hiếm có trên đại lục, chỉ bấy nhiêu đan dược thôi cũng chưa phải là đủ. Lãnh Mạc liền nghĩ đến tính cách của Mỹ Đỗ Toa thì y chắc chắn sẽ không đồng ý nên cậu không dại gì mà xen vào, chỉ có thể thuyết phục họ rời khỏi đây.
‘Rất tiếc rằng Nữ vương không thể trao đổi dị hỏa dù điều kiện đưa ra mê người như thế. Nhưng cho tôi mạng phép hỏi vì sao Ngũ đại cao thủ lại muốn dị hỏa? Không phải ngoại trừ nơi này, còn rất nhiều nơi có thể có dị hỏa mà không tìm?’
Việc Mỹ Đỗ Toa không đồng ý trao đổi dị hỏa thông qua lời nói của Lãnh Mạc khiến cả 4 người bán tín bán nghi, chỉ có thể nói trực tiếp mà thôi. Và rồi câu hỏi của Lãnh Mạc làm Vân Vận có chút phân vân, không biết có nên trả lời hay không vì chuyện này khá khó nói. Vân Vận liền quay đầu lại nhìn về hướng Nhiếp Ly thì thấy cậu gật đầu 1 cái có vẻ như rằng muốn cô nói ra.
‘Ân, do chúng ta muốn tìm dị hỏa để luyện 1 loại đan dược để trị cho gần 1 nửa con dân quê hương của Nhiếp Ly hiện đang bị trúng độc. Nhưng các tin tức dị hỏa khác như Vẫn Lạc Tâm Viêm và Xích Viêm Địa Hỏa đều vô dụng khi 2 loại dị hỏa này đều biến mất. Chúng ta chỉ còn tin tức dị hỏa nơi đây và muốn đến để trao đổi’
Trong đầu tiếp nhận từng thông tin mà Vân Vận nói với Lãnh Mạc, rồi khi đến khúc có liên quan đến 2 loại dị hỏa mà cậu sỡ hữu khiến cậu giật bắn lên. Không ngờ 2 loại dị hỏa mà Ngũ đại cao thủ tìm kiếm lại nằm trong tay Lãnh Mạc, cậu liền cười khổ 1 tiếng trong tâm. Nhưng mà việc con dân quê hương của Đệ nhất cao thủ - Nhiếp Ly bị trúng độc Lãnh Mạc có chút quan tâm, liền nhớ lại thân thế của vị Nhiếp Ly qua lời kể của Khinh Doanh thì biết được y cùng quê hương với Nguyệt My. Đều xuất thân từ 1 tòa thành gọi là Quang Huy Chi Thành!
‘Con dân của quê hương tên Nhiếp Ly này gặp nạn? Không phải là Quang Huy Chi Thành sao? Lãnh Mạc, chuyện này con phải tìm hiểu cho ta!’
Nguyệt My nghe được chuyện này đột nhiên lo lắng không ngừng, liền yêu cầu Lãnh Mạc tìm hiểu rõ chuyện này cho cô. Việc này cũng là lẽ thường tình vì Quang Huy Chi Thanh là quê nhà của Nguyệt My nên khi nó gặp chuyện thì cô phải cứu giúp, nhưng hiện trạng lúc này không cho phép, chỉ có thể thông qua Lãnh Mạc. Cậu đành đồng ý, nhưng trước hết thì phải giải quyết Ngũ đại cao thủ.
‘Ân, tôi đã hiểu. Nhưng Nữ vương sẽ không bao giờ trao đổi dị hỏa nên mong Ngũ đại cao thủ về cho. Còn chuyện Quang Huy Chi Thành tôi sẽ giúp đôi phần’
‘Không thể được. Cứu 1 mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp, huống chi là gần 1 nửa con dân trong thành đang gặp đại nạn, mong lão sư hãy tránh qua 1 bên để chúng ta gặp Nữ vương Mỹ Đỗ Toa’
Vân Vận hấp tấp nói ra rồi ra hiệu cho 3 người còn lại, sau đó cả 3 người phía sau thân ảnh cũng khẽ động, chuẩn bị sử dụng đấu khí dực trực tiếp bay vào trong. Cùng lúc này Lãnh Mạc thấy được ý định, lập tức xuất hiện chặn đường Ngũ đại cao thủ, không cho họ vào bên trong. Đồng thời tay trái cũng triệu hồi ra Sát Thần Trảm nắm chặt lại, ánh mắt hướng về vẻ mặt hấp tấp của họ.
‘Tiểu Lạc lão sư!! Mong người hãy tránh đường, ta không muốn đả thương người!’
‘Rất tiếc phải nói với Vân Vận tông chủ và 3 người còn lại rằng ta không thể để cả 4 người qua được. Còn nếu muốn gặp Nữ vương thì hãy qua ải của tôi trước đã!’
Xuy xuy
Để ngăn cản Ngũ đại cao thủ buộc Lãnh Mạc phải mượn lực lượng thực lực từ Sát Thần Trảm mà vận đấu khí tạo uy áp cho 4 người họ. Cảm nhận lực lượng đấu khí này, đến cả Nhiếp Ly cũng phải kinh ngạc đôi phần, trong đời Nhiếp Ly chưa từng cảm nhận được lực lượng đấu khí nào tràn đầy sát khí như thế. Người này thật sự muốn đối chiến với Ngũ đại cao thủ bọn họ.
‘Vị Đường Tiểu Lạc này, làm ơn hãy tránh qua 1 bên giùm chúng ta. Dù Vân Vận rất tôn trọng các hạ nhưng ta không muốn động thủ đâu a’
Vị cao thủ như 1 đứa trẻ 12 tuổi tên Tân Vân cảnh báo Lãnh Mạc, tay tụ lại từng đạo đấu khí, khuyên cậu rằng hãy tránh ra. Nhưng cậu không làm theo lời y, chỉ đứng đó và thẩn trọng những gì y chuẩn bị hành động.
Xuy xuy
Từng đạo đấu khí như cuồng phong tỏa ra khắp nơi, loại đấu khí này cũng khiến Lãnh Mạc phải ngộp thở vì chủ nhân của nó là Đệ nhất cao thủ - Nhiếp Ly, người đã bước vào cảnh giới của Thần. Cả Bát đại thủ lĩnh Xà nhân cũng phải run sợ kịch liệt, không thể làm được gì. Dù vậy, Lãnh Mạc liền vận dụng sức mạnh của Sát Thần Trảm giải quyết nó trước sự chứng kiến của 4 cao thủ.
‘Các hạ này, giải được uy áp đấu khí của ta?’
Nhiếp Ly ngơ ngác hỏi. Ngoại trừ Yêu Chủ ra thì y chưa từng thấy bất cứ ai có thể giải được uy áp đấu khí của y, mà người này có tu vi có có thể có tu vi là Đấu Thánh mà lại là người thứ 2 giải được. Chuyện này thật sự chấn động đối với Nhiếp Ly và 3 người còn lại.
‘Thực lực uy áp Hắc Kim cấp bậc quả thật là danh bất hư truyền. Đối với tôi tuy khó khăn nhưng cũng có thể giải được. Mà có vẻ thương lượng là không thể, cần phải động thủ rồi’
Lãnh Mạc từ trạng thái chật vật đứng thẳng người lên, tay phải vuốt lấy Sát Thần Trảm 1 cái rồi thủ thế lao đến chỗ của 4 người Ngũ đại cao thủ. Lãnh Mạc quyết phải ngăn chặn 4 người này lại!