PN5: Đỏ mặt
E&B: Strangers Ex
Thuỷ Ân Hi đối với việc Cố Quân Viêm thích mình cảm thấy thật quỷ dị, tuy nói trong truyền thuyết Cố Quân Viêm từng hẹn hò với nam sinh, nhưng cụ thể như thế nào thì không có bao nhiêu người nói rõ được. Không giống như chuyện anh đổi bạn gái thì tất cả mọi người đều biết, ví dụ như Trương Mỹ Đình, ví dụ như một đàn chị năm ba, đây là chuyện mà ai cũng biết, cụ thể là người nào mọi người đều biết. Nhưng tin tức về nam sinh kia lại rất ít người biết đến, ít nhất là rất nhiều người không nói được cụ thể như thế nào? Nhưng đại khái là có một người như thế.
Cậu cảm thấy bản thân mình xuất phát từ tò mò nên mới đi hỏi thăm chuyện này, nhưng người bị cậu hỏi thăm là Hứa Thuỵ Lâm lại không cảm thấy như thế. Thân là bạn tốt của Cố Quân Viêm, anh ta là người sớm nhất phát hiện tâm tư Cố Quân Viêm, so với tên ngốc Thôi Kỳ Phong thì đầu óc của anh ta càng sắc bén hơn một ít. Lúc trước thời điểm huấn luyện quân sự hỏi Cố Quân Viêm và Thuỷ Ân Hi xảy ra chuyện gì cũng là anh ta.
Anh ta và Cố Quân Viêm vừa bắt đầu lên đại học đã có quan hệ không tồi, đối với việc anh thường xuyên đổi bạn trai bạn gái cũng không ít lần khuyên, nhưng Cố Quân Viêm đối với việc này luôn cười trừ, thẳng đến khi Thuỷ Ân Hi xuất hiện anh phát hiện hình như Cố Quân Viêm thay đổi.
Giống như lần trước ở nhà hàng, sau khi nhìn Thuỷ Ân Hi rời đi cũng là Cố Quân Viêm ném cho anh ta một ánh mắt, cũng may anh ta có thể ngầm hiểu, không thì anh ta cũng không nhìn thấy một màn phấn khích như vậy.
Tuy Cố Quân Viêm không kể cho anh ta nói chuyện mình thổ lộ với Thuỷ Ân Hi, nhưng một buổi tối nào đó Cố Quân Viêm trở về cười ngây ngô thì đã khiến cho anh ta cảm giác đến chuyện gì, sau đó ngẫm lại thái độ của Cố Quân Viêm đối với Thuỷ Ân Hi cũng không khó đoán là sự kiện gì đã xảy ra.
Mà hôm nay Thuỷ Ân Hi đến tìm anh ta hỏi thăm về người kia, càng thêm khiến Hứa Thuỵ Lâm xác định ý tưởng trong lòng. Anh ta cười nói: “Là có người như vậy, chẳng qua là Quân Viêm không có chính thức công khai chuyện này.”
“Vì sao?”
“Anh nói cho em biết là Quân Viêm không thích người đó thì em có tin không?”
Thuỷ Ân Hi co giật khoé miệng, “Anh ta phải thích ai đó trong số bạn gái của anh ta chứ?”
Hứa Thuỵ Lâm suy nghĩ nói: “Hình như không có.”
Thuỷ Ân Hi cau mày, cậu chỉ biết, nhìn thái độ của Cố Quân Viêm là biết anh ta đang đùa, nhưng là không biết những bạn trai bạn gái đó có phải là thật tâm không thì chưa chắc.
“Vậy nam sinh kia là chuyện gì?”
“Sự thật thì cụ thể anh cũng không rõ ràng, hình như là Quân Viêm thua một ván bài, sau đó liền đồng ý hẹn hò hai tháng với nam sinh kia.”
Thuỷ Ân Hi càng phát ra tò mò, “Ván bài như thế nào?”
Hứa Thuỵ Lâm nhún vai, “Anh cũng không rõ, sau đó anh đã hỏi Quân Viêm, nhưng nó không muốn nhiều lời, hơn nữa nó chưa bao giờ nhắc đến chuyện này. Em cũng biết rồi đó, nếu nó không muốn nói thì ai hỏi cũng không ra.” Nghĩ nghĩ anh ta lại bồi thêm một câu, “Có lẽ em có thể thử xem, không chừng nó sẽ nói cho em biết.”
Thuỷ Ân Hi tự động xem nhẹ câu nói cuối cùng của Hứa Thuỵ Lâm, “Vậy nếu anh ấy đã đồng ý hẹn hò tại sao lại không công khai chuyện này?”
“Hình như lúc ấy Quân Viêm nói cái gì đó, cho nên cuối cùng biến thành kết quả là hẹn hò cùng Trương Mỹ Đình, tuy rất nhiều người biết là Cố Quân Viêm đang hẹn hò với một nam sinh, cũng lờ mờ đoán được là ai, đương nhiên nam sinh kia cũng tự nói là mình đang hẹn hò với Quân Viêm, nhưng chưa từng có người thấy cậu ta và Quân Viêm chung một chỗ. Quân Viêm đối phó với Trương Mỹ Đình thế nào thì cũng đối phó với nam sinh kia như vậy.”
“Nam sinh đó là ai?”
“Việc này anh cảm thấy em nên hỏi Quân Viêm đi, nó khẳng định sẽ nói cho em biết.”
Thuỷ Ân Hi gật gật đầu nhưng mà không có ý định hỏi Cố Quân Viêm, cậu nghĩ đến đầu tiên là cái anh học trưởng không biết tên kia, sau là Diệp Xương Hoa và Trương Mỹ Đình. Nếu thật sự có một nam sinh như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ chủ động đến tìm mình, cậu chờ là được.
Buổi sáng hôm nay Thuỷ Ân Hi cứ như bình thường chạy bộ, Cố Quân Viêm cứ theo bình thường chạy theo cậu, một ít bạn học dụng tâm kín đáo cứ theo bình thường cũng xuất hiện ở trên sân thể dục. Cố Quân Viêm vừa chạy vừa nói: “Ân Hi, buổi tối đi ăn canh cá đi?”
Thuỷ Ân Hi liếc nhìn thoáng qua anh nói: “Đi nhà nào?”
Cố Quân Viêm cười cười nói: “Nhà hàng món cay Tứ Xuyên do đầu bếp Tứ Xuyên mở, anh đến trước lấy chỗ, đến lúc đó em trực tiếp qua là được.” Anh đã nghe nói Thuỷ Ân Hi trước khi đến trường học đã điều tra hết các nhà hàng xung quanh trường học, cũng biết ba nhà món cay Tứ Xuyên còn có một nhà chưa đi qua.
“Được, đừng quên gọi đồ ăn trước.”
“Biết!” Từ ngày đó hai người đều rất ăn ý không nhắc đến chuyện kết giao, vẫn là duy trì hình thức bạn bè như trước. Nhưng hai người cũng rất rõ ràng, bọn họ đã sớm không có cách nào đơn thuần đem đối phương trở thành bạn bè. Có lẽ Thuỷ Ân Hi nỗ lực cố gắng thì còn có thể, nhưng Cố Quân Viêm là tuyệt đối không có khả năng.
Thực tế thì Thuỷ Ân Hi không ghét sống chung một chỗ với Cố Quân Viêm, cho nên cậu có thể lấy thái độ bình thường đối mặt với anh, đương nhiên có một số việc không phải cậu muốn từ chối là có thể tử chối được, ví dụ như chạy bộ, mỗi ngày Cố Quân Viêm đều sẽ đúng giờ xuất hiện trên sân thể dục, chẳng lẽ cậu vì muốn trốn tránh Cố Quân Viêm mà từ nay về sau không chạy bộ nữa?
Hiện tại lời đồn đãi về cậu và Cố Quân Viêm lại thay đổi, hơn nữa đa số người đều cho rằng hai người đang hẹn hò, chẳng qua là hai người không có thừa nhận mà thôi. Bởi vì hai người rất hài hoà, cho nên muốn truyền chút chuyện không đâu cũng không truyền ra được. Dù sao hai người này mỗi ngày đều gặp nhau, hơn nữa thường xuyên cùng nhau ăn cơm, cùng nhau rèn luyện, cùng nhau ra ngoài. Nếu nói quan hệ của hai người này không tốt, hay nói giữa hai người có kẻ thứ ba thực sự là không có khả năng.
Thuỷ Ân Hi đối với những lời đồn đãi này cũng rất vô lực, miệng của người ta thì làm sao cậu có thể quản được, huống chi trên đời này kẻ ngu dốt có nhiều lắm!
Sau buổi trưa có người tìm Thuỷ Ân Hi, cậu đi ra ngoài thì nhìn thấy không ngờ là Trương Dương. Trương Dương nhìn thấy Thuỷ Ân Hi rõ ràng có chút co quắp, mà lý do hắn đến tìm Thuỷ Ân Hi càng khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười. Bởi vì hắn hy vọng Thuỷ Ân Hi giúp mình cầu tình với Cố Quân Viêm, nhưng cầu cái gì tình thì hắn chưa nói, chỉ nói hy vọng khôi phục quan hệ bạn bè như xưa cùng Cố Quân Viêm.
Thủy Ân Hi ném cho cái xem thường, “Việc này tôi không giúp được anh, mối quan hệ giữa bạn bè là dựa vào người khác hỗ trợ sao? Huống chi là anh phản bội học trưởng, anh có mặt mũi muốn khôi phục quan hệ bạn bè với anh ấy sao?” Cậu không có phát hiện mình đang nói chuyện rõ là vì Cố Quân Viêm bênh vực kẻ yếu, hơn nữa còn rất có ý giữ gìn.
“Tôi biết là tôi rất có lỗi với Quân Viêm, nhưng tôi cũng là vì em họ mình, nếu Quân Viêm thật sự xem tôi là bạn bè thì cậu ấy cũng nên hiểu nổi khổ của tôi.”
Thuỷ Ân Hi nhăn mày, thầm nghĩ người này vậy cũng dám nói, xem ông anh là bạn? Loại người chỉ biết lợi dụng tính kế người khác như ông anh cũng xứng nói lời này?
Thuỷ Ân Hi một bộ tiếc hận nói: “Chậc! Tôi đây không ngại nói cho anh biết, học trưởng thật sự không coi anh là bạn bè, người giống như anh ấy thì anh tốt nhất phải tránh xa ra, anh ấy không đáng để anh kết giao. Thật đó, anh phải tìm dạng người có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của anh mà làm bạn bè.”
Trương Dương trừng mắt mở to nhìn Thuỷ Ân Hi, có chút không thể tin được nói, “Cậu ấy không đáng kết giao vậy sao cậu còn qua lại với cậu ấy?”
“Ầy, tình huống của hai ta không giống nhau, tôi không có cô em họ nên không cần anh ấy hiểu cho nổi khổ tâm của mình.”
Trương Dương nhíu nhíu mày lúc này đã nghe hiểu được ý tứ châm chọc trong lời nói của Thuỷ Ân Hi, lập tức lạnh lùng nói: “Cậu không muốn hỗ trợ thì cứ việc nói thẳng, cần chi phải nói thế.” Thuỷ Ân Hi cau mày, thầm nghĩ rằng đi cầu người còn có loại thái độ bề trên này, thật cho là người khác đều nợ mình sao?
“Tôi đây không giúp, bái bai!” Nói xong cậu xoay người muốn đi về phía phòng học.
Trương Dương bị thái độ của Thuỷ Ân Hi làm bộc phát lửa giận, cũng mặc kệ ánh mắt tò mò của các sinh viên xung quanh, quát: “Thuỷ Ân Hi, mày đừng có mà đắc ý, Cố Quân Viêm căn bản không thích bất kỳ ai, cậu ta cùng một chỗ với mày chẳng qua là vì vui đùa một chút, mày sớm muộn gì cũng bị quăng, kết cục của mày chắc chắn chỉ có thảm bại.”
Thuỷ Ân Hi quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Dương, “Việc này không cần mày quan tâm, lo cho bản thân thật tốt đi, à, lời này tao sẽ giữ nguyên chuyển cho học trưởng.”
Buổi tối lúc ăn cơm Thuỷ Ân Hi nói lại chuyện này cho Cố Quân Viêm, Cố Quân Viêm vừa nghe Trương Dương đi tìm Thuỷ Ân Hi thì sắc mặt liền không dễ nhìn, cư nhiên dám tìm Ân Hi gây rắc rối, thật sự là không biết sống chết. Hiện tại Thuỷ Ân Hi đã bị Cố Quân Viêm xếp vào hàng ngũ người một nhà.
Sau đó Thuỷ Ân Hi nghe Cố Quân Viêm nói cha của Trương Dương lúc bàn chuyện làm ăn, thường xuyên sẽ lấy giọng điệu nói chuyện phiếm với đối phương, con tôi là bạn học với thiếu gia Cố gia, quan hệ của bọn họ vô cùng tốt, sự kiện gì gì đó đều là Cố thiếu gia nói với nó, việc gì cũng nói như thế quả thực thành lợi thế bàn chuyện làm ăn.
Thiếu gia Cố gia hiển nhiên là cái chiêu bài dùng rất tốt, tuy không phải bùa hộ mệnh, nhưng có đôi khi lúc nói chuyện làm ăn đối với Trương gia có ít nhiều trợ giúp, hơn nữa có một số việc đúng là chỉ có Cố gia mới biết được. Đương nhiên việc này cũng là Cố Quân Viêm cố ý để Trương Dương biết, nhưng Trương Dương cùng cha mình lại sẽ nói thành là Cố Quân Viêm chủ động nói cho bọn họ biết.
Đối với việc này Cố Quân Viêm rất rõ ràng, nhưng anh không bảo người phía dưới đi ngăn cản chuyện này, thậm chi còn sai người giúp cha con Trương Dương khoe khoang chuyện này. Thế cho nên rất nhiều người biết thiếu gia Trương gia là bạn vô cùng thân với thiếu gia Cố gia, xét thấy tầng quan hệ này với thiếu gia Cố gia nên trên phương diện làm ăn có rất nhiều trợ giúp cho Trương gia.
Nhưng gần đây Cố Quân Viêm lại cho người phía dưới nói, nói Trương Dương đắc tội mình, Cố gia muốn xử lý Trương gia, chỉ một tin tức này khiến cho Trương gia tổn thất nghiêm trọng.
Sau khi Thuỷ Ân Hi nghe được cười cười, thầm nghĩ cái tên Trương Dương thật sự đáng đời, tự cho là có thể lợi dụng Cố Quân Viêm lại không biết là ngay từ đầu đã chui vào bẫy rập của người ta, tự nhận bản thân rất cao minh sự thật lại vô cùng ngu xuẩn.
Nói là hai người cùng nhau ăn cơm, nhưng đa số là Cố Quân Viêm gắp đồ ăn vào bát cho Thuỷ Ân Hi, cái này còn chưa là gì, anh còn tách hết xương cá mới bỏ vào bát Thuỷ Ân Hi. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, mới bắt đầu thì Thuỷ Ân Hi cũng không chú ý này đó, hơi có chút yên tâm thoải mái hưởng thụ Cố Quân Viêm hầu hạ.
Mà Cố Quân Viêm đối với việc chăm sóc Thuỷ Ân Hi như vậy rất là hài lòng, nhìn thấy vẻ mặt ăn thoả mãn của Thuỷ Ân Hi thì anh liền vui vẻ, nhịn nhịn cuối cùng vẫn là không nhịn được, Cố Quân Viêm đưa một miếng cá đã bỏ xương trực tiếp đưa tới bên miệng Thuỷ Ân Hi. Thuỷ Ân Hi theo bản năng muốn há miệng, sau đó nháy mắt liền ngây ngẩn cả người, tình huống này… Má nó có cái gì không đúng nha!
Ánh mắt Cố Quân Viêm tha thiết nhìn Thuỷ Ân Hi, ý là, há miệng, há miệng đi, Thuỷ Ân Hi đỡ trán có chút xấu hổ sững sờ ngay lúc đó, cậu phải há miệng thế nào đây.
“Ân Hi!” Biểu tình vẻ mặt Cố Quân Viêm đầy uỷ khuất, bộ dáng kia như là muốn lên án Thuỷ Ân Hi, anh hầu hạ em nửa ngày, em thưởng cái mặt há miệng một chút không được sao?
Thuỷ Ân Hi vẻ mặt bất đắc dĩ, có nghĩ cũng không ra Cố Quân Viêm giở trò chơi xấu như vậy, nhắm mắt cắn răng một ngụm ăn xuống miếng thịt cá, mặt Cố Quân Viêm lập tức chuyển sáng lạn tươi như hoa.
Thuỷ Ân Hi yên lặng nghĩ sau này không bao giờ một mình cùng anh đi ra ăn cơm, ít nhất phải có một người thứ ba ở đây, đến lúc đó xem Cố Quân Viêm giở trò chơi xấu thế nào nữa!
Sau khi ăn cơm xong hai người đi bộ về trường học, Cố Quân Viêm hỏi Thuỷ Ân Hi là ba nhà món cay Tứ Xuyên này nhà nào nấu ngon nhất.
Thuỷ Ân Hi nói: “Vẫn là nhà hôm nay làm đồ ăn ngon nhất, nhưng so với mẹ em thì mấy đầu bếp này còn kém nhiều lắm.”
“Chờ tương lai có có hội để anh nếm thử tay nghề của bác gái.” Thuỷ Ân Hi nguýt anh một cái, không đáp ứng cũng không từ chối.
Một tuần sau Thuỷ Ân Hi nghe nói một sự kiện, Trương gia phá sản, chính xác mà nói phải là gia tộc Trương thị phá sản. Gia tộc Trương thị là gồm nhà Trương Dương, Trương Mỹ Đình cùng vài thân thích Trương gia liên hợp tạo thành gia tộc, cũng bởi vì nhà bọn họ hợp thành một, cho nên gia tộc Trương thị phát triển cũng vô cùng nhanh, cái gọi là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, gia tộc Trương thị sau khi hưởng thụ lợi ích chung mang đến, cũng phải hưởng thụ kết quả tất cả phá sản chung!
Trương Dương và Trương Mỹ Đình ở trường học tuy không nổi danh như Cố Quân Viêm, nhưng người biết bọn họ cũng rất nhiều, dù sao cùng là phú nhị đại như Trương Dương, muốn không biết bọn họ cũng khó. Cho nên lúc này tin tức Trương gia phá sản bị truyền thành ồn ào huyên náo, mà thân ở bên trong thì hai người cũng chỉ có thể tự nếm trái đắng.
Đa số người đối với sự kiện gia tộc Trương thị phá sản cũng không hiểu biết nhiều, những vẫn có rất ít người biết được chân tướng, ví dụ như Hứa Thuỵ Lâm và Thôi Kỳ Phong, ví dụ như Diệp Xương Hoa, Hạ Thuần Luật. Dù sao trong nhà là làm ăn, việc trên thương trường bọn họ ít nhiều vẫn rõ ràng một ít. Huống chi rất nhiều gia trưởng đều khuyên bảo con mình, ở trong trường học ngàn vạn lần đừng đắc tội Cố Quân Viêm, chỉ một câu này mọi người còn có cái gì không rõ đâu?
Tuy Thuỷ Ân Hi cũng lờ mờ đoán được nguyên nhân, nhưng cậu lại không muốn nghĩ đến, nhà Lưu Sướng cũng là làm ăn tự nhiên cũng biết một ít, cậu ta đúng thật muốn hỏi Thuỷ Ân Hi xác định một chút, nhưng nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn là cái gì cũng không hỏi.
Nhưng người thì luôn hiếu kỳ, Thuỷ Ân Hi cũng không ngoại lệ, cho nên sau đó cậu hỏi Cố Quân Viêm vì sao phải làm như vậy. Cố Quân Viêm thu hồi khuôn mặt tươi cười binh thường đối với Thuỷ Ân Hi, vô cùng chăm chú nhìn cậu nói: “Gã lợi dụng anh tìm anh gây phiền toái cũng không sao, người như gã căn bản anh không để trong lòng, nhưng gã không nên tìm em gây rắc rối.” Ngón tay Cố Quân Viêm khẽ vuốt lên hai má Thuỷ Ân Hi, lập tức nhíu lại, “Anh luyến tiếc để cho em phiền lòng, gã là đứa nào vậy!”
Không sai, Thuỷ Ân Hi đã sớm biết con người Cố Quân Viêm có mặt bá đạo, nhưng anh sẽ không dễ dàng lộ ra mặt này, cũng có lẽ bởi vì sinh hoạt vườn trường quá mức đơn thuần thuần tuý, anh căn bản không cần lộ ra mặt này. Nhưng giờ phút này Thuỷ Ân Hi cảm giác Cố Quân Viêm thật khí phách, vài câu nói đơn giản lại làm cho cậu cảm nhận được một loại khí thế vương giả.
Thuỷ Ân Hi tuyệt đối không muốn thừa nhận, nhưng cậu biết mình đỏ mặt!