- " Lạc Y, đừng khóc vì tôi sẽ đau lòng". Anh nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên đang lăn dài trên má của cô.
- " Tiểu Ngạn, em muốn về nhà". Cô nhìn anh đôi mắt đã sớm ửng đỏ, giọng nói của cô có chút khàn.
- " Kiểm tra xong anh đưa em về". Anh nhìn cô nói. Cô nghe vậy chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Một lúc sau bác sĩ đến kiểm tra cho cô suốt cả buổi anh vẫn ngồi lì trong phòng mặc cho bác sĩ cứ bảo anh ra ngoài chờ. Anh ngồi bên ghế vẫn nắm chặt bàn tay của cô như thể sợ rằng cô sẽ bỏ anh đi mất.
- " Tần Tổng, tiếp theo tôi sẽ giúp phu nhân siêu âm cho anh và phu nhân có thể nhìn thấy được em bé bên trong". Cô bác sĩ nhẹ nhàng xoa bụng cô nói, ánh mắt hiện lên tia cười nhẹ, có lẽ anh là người đàn ông đầu tiên mà ở cạnh vợ suốt cả quá trình kiểm tra sức khỏe của vợ, không rời khỏi vợ dù nữa bước.
Nghe bà ta nói vậy anh không nói gì chỉ gật đầu rồi nhìn vào màng hình trên kia. Bác sĩ thấy vậy liền tiến hành quá trình siêu âm cho cô. Hình ảnh của bào thai trong bụng cứ dần hiện lên trên màng hình.
- " Tần tổng và phu nhân thai nhi đã thành hình rồi, có lẽ chẳng còn bao lâu nữa hai vị sẽ có một thiên thần nhỏ xuất hiện". Bác sĩ chỉ vào màng hình nhẹ giọng nói.
Cô nhìn lên màng hình, bất chợt nắm chặt tay anh miệng nở một nụ cười hạnh phúc. Thiên thần nhỏ đó cũng chính là kết tinh tình yêu của anh và cô.
Sau khi kiểm tra toàn diện xong anh cùng cô đi ra ngoài. Bên ngoài Hạ Khải Phong, Tuấn Thành, Tô Hàm, Ngụy Tôn và Bảo Lâm đã đứng đợi sẵn. Anh chỉ liếc mắt nhìn họ rồi bế cô ra xe. Chính vì hành động này của anh khiến cho không ít cô gái trong bệnh viện này ganh tị với cô.
Khi ra đến xe anh để cô xuống và ngồi vào trong xe sau đó nhẹ nhàng kéo cô vào cùng mình. Đám Tuấn Thành cũng nhanh chóng vào xe và rồi chiếc xe của anh cứ phóng nhanh trên đường.
- " Tiểu Ngạn, em muốn ngắm hoàng hôn". Cô nhìn anh nói ánh mắt của cô lúc này tràn đầy sự mong đợi. Anh gật đầu rồi liếc mắt nhìn Tuấn Thành. Như hiểu ý của anh Tuấn Thành lập tức lái xe đi lên núi. Có lẽ trên núi chính là địa điểm thích hợp nhất để ngắm hoàng hôn đẹp nhất.
Cả nhóm người của anh vừa lên chân núi liền có 2 chiếc xe đuổi theo phía sau xe anh. Một đám người đàn ông mặc đồ đen nghiêng người ra cửa sổ liên tục bắn súng vào xe anh.
- " Lão đại, phía sau hình như có người muốn gây chuyện với chúng ta". Như thấy điều gì đó không ổn Tuấn Thành liền cất giọng nói.
- " Giết". Anh ngả người vào ghế sẵn tay kéo cô ôm chặt vào lòng, miệng thốt ra một chữ rồi lại im lặng. Ánh mắt của anh chợt hiện lên tia chết chóc, hàn khí vốn có của anh cũng nhanh chóng bao trùm cả xe.
Bảo Lâm, Tô Hàm, Ngụy Tôn, Minh Khiêm và Hạ Khải Phong cũng nhanh chóng nghiêng người ra cửa sổ cầm súng liên tuc nhả đạn về phía sau. Có hai người mặc đồ đen đã chết do những viên đạn từ phía thuộc hạ của anh.
Một chiếc xe bất chợt tăng tốc đâm mạnh vào xe của anh khiến Tuấn Thành không kịp phòng bị. Chiếc xe như mất đà lao thẳng về phía bờ vực. Những người trong chiếc xe kia cũng đã bị người của anh giết sạch nhưng anh lại gặp một rắc rối lớn. Chiếc xe đang bị kẹt giữa hai chiếc xe của đám người kia và vực thẳm.
- " Khốn kiếp". Tuấn Thành nghiếng răng đập mạnh vào bô lăng của xe. Chỉ vì sự bất cẩn của anh ta mà khiến tính mạng của mọi người như nghìn cân treo sợi tóc.
- " Quân, chúng ta không còn nhiều đạn nữa". Hạ Khải Phong ngồi vào xe nói, có lẽ anh ta chưa bao giờ khẩn trương như lúc này.
- " Tiểu Ngạn". Cô nhìn anh trong đôi mắt cô không hề che giấu sự lo lắng.
- " Quân, đẩy Lạc Y ra ngoài đi". Hạ Khải Phong bất chợt lên tiếng.
- " Lạc Y, cầm lấy tấm thẻ này, số tiền bên trong sẽ lo được cho mẹ con em". Anh nhanh chóng đưa cho cô một tấm thẻ màu vàng và nói.
- " Tiểu Ngạn, em không đi đâu cả, em phải ở cạnh anh". Cô ôm chặt cánh tay anh nói.
- " Em là mạng sống của tôi, em phải bình an thì tôi mới có thể an tâm. Sau này phải biết tự lo ho bản thân và tuyệt đối không được quay về Tần Gia". Anh lạnh lùng nhìn cô nói rồi nhanh chóng đạp cửa đẩy cô ra ngoài. Có lẽ vì hành động này của anh đã khiến chiếc xe mất thăng bằng và cứ thế lao thẳng xuống vực thẳm.
Cô được anh đẩy nhanh ra ngoài, nên chỉ trầy xước vài chổ nhưng còn anh và những người kia đã lao thẳng xuống vực thẳm kia rồi. Cô ngồi nhìn theo hướng chiếc xe rơi xuống mà chỉ biết câm lặng chẳng biết nói một lời nào.
Lúc này bầu trời chợt đổ mưa, cô vẫn ngồi đó ngồi rất lâu. Không nói, không cười cũng không khóc, cô chỉ nhìn theo hướng đó mà trái tim thắt lại.
Một lúc sau cô thất thần đi xuống núi trên tay vẫn cầm tấm thẻ mà anh đã đưa cho cô và rồi cô ngất ngay ở chân núi.
- ----------2 năm sau----------------