• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trí nhớ của Hàn Tử Thần dừng lại sau khoảng thời gian An Thuần tỉnh lại, nhưng cô cũng không lấy nó làm lí do để bảo anh đi kiểm tra.



Cô nói: "Thần, cả nhà chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một lần xem sao được không? Em có linh cảm không hay."



"Được, nghe em."



Dưới sự sắp xếp của Hàn Tử Thần, thời gian mọi người chờ đợi và khám không lâu lắm.



An Thuần cũng chỉ hoàn thành lời hứa đến đây thôi, cô không thông báo cho An Nguyệt nơi kiểm tra vì cô không có cách liên lạc, cũng có thể là cô không muốn.



Sau đó cả nhà đi ăn lẩu hải sản.



An Thuần cũng không phải là một người có tâm hồn ăn uống hay yêu cầu món ăn phải quá cao siêu, cô chỉ cần mùi vị của nó không quá nồng là được.



Hàn Tử Thần thì hầu như anh không quan tâm lắm đến vấn đề ăn gì.



An Thiên và An Hiên vẫn còn nhỏ nên chưa thể tự ý chọn món ăn, cuối cùng An Thuần vẫn là gọi gần hết cái thực đơn lên.



Một phần cô không đoán được Hàn Tử Thần thích ăn gì vì thường cô nấu món gì là anh ăn món đấy, cũng chưa thấy anh từng bị dị ứng món gì.



Phần khác chắc là vì cô nghĩ chả mấy khi ra ngoài ăn, thế là bản năng con gái trổi dậy, khi nhận ra thì đã gọi quá nhiều rồi. Nhưng không sao, cô đoán bằng này cũng không tốn bao nhiêu đâu nhỉ.



Một đống đồ hải sản được đưa ra, An Thuần cuối cùng cũng hiểu thế nào là nhiều rồi.



Cuối cùng thì cũng không thể nào ăn hết được chỗ đấy.



Sau đó Hàn Tử Thần lần đầu tiên đưa cả nhà đi khu vui chơi một lần.



Tất nhiên là không có cái tình tiết bá đạo như trong tiểu thuyết là anh bao trọn cả khu vui chơi, Hàn Tử Thần nói để hai đứa con gặp nhiều người mới có thể rèn luyện được tính cách của chúng.



Hôm nay không phải ngày nghỉ, càng không phải ngày lễ nên khu vui chơi cũng không đông lắm, ít nhất muốn chơi gì thì cũng không phải xếp hàng.



Vừa mới bước vào cổng, ánh mắt của An Hiên đã loé sáng rồi dắt An Thuần chạy nhanh về phía trước.



"Mami... mình chơi cái đó đi, cái kia nữa, cài này nữa...." An Hiên háo hức đến nổi chỉ lung tung khắp nơi, với sức lực của nhóc thì không thể nào kéo nổi An Thuần đi được nên nhìn khung cảnh trông rất buồn cười.



An Thuần nắm lấy tay An Hiên khẽ bắt nhóc lại, "Được, con muốn chơi gì thì chơi cái đó, chơi chán thì đổi trò khác. Được không?"



"Vâng..." An Hiên gật gật đầu rồi chạy lại trò chơi gần đó nhất.



An Thuần nhìn bóng lưng của An Hiên một lúc rồi cúi xuống nhìn An Thiên đang nắm vạt áo mình, trong ánh mắt của cậu nhóc tràn đầy tia sáng lấp lánh ngưỡng mộ nhưng không hiểu sao cậu nhóc lại chưa rời đi.



"Sao vậy?" An Thuần cúi xuống đối mặt với An Thiên.



"Papa dặn, là con trai phải biết kiềm chế cảm xúc của mình. Mami yên tâm, con không chơi cũng không sao." An Thiên đứng rất kiên cường nhưng ánh mắt của nhóc vẫn đang hướng về An Hiên đang chơi vui vẻ ở đó.



An Thuần nhìn theo rồi suy nghĩ một lúc, "Con muốn mạnh mẽ để bảo vệ mami và em gái đúng không?"



"Vâng." Mắt An Thiên đã chuyển hướng về phía cô.



"Vậy trong lúc chơi con có thể theo dõi em gái được không? Papa và mami không thể cùng chơi với các con được."



"Vâng, con biết rồi." An Thiên đưa ánh mắt ngưỡng mộ An Thuần rồi chạy vào tham gia cùng An Hiên, dù sao cậu nhóc vẫn mới chỉ là cậu nhóc mà thôi.



An Thuần nhìn về phía hai đứa đang chơi vui vẻ, lát sau cô mới đứng dậy đối diện với Hàn Tử Thần.



"Anh quản nghiêm quá, hai đứa còn nhỏ mà."



"Lỗi tại anh." Hàn Tử Thần ôm An Thuần vào lòng rồi hôn nhẹ lên trán cô, "Có thời gian sẽ đến đây thường xuyên hơn."



"Anh đến đây bao giờ chưa?"



"Theo anh nhớ là chưa."



"Em cũng vậy. Vậy nói đây là nơi kỉ niệm đầu tiên của gia đình mình rồi." An Thuần ló mặt ra nhìn phản ứng của anh.



"Ừm." Hàn Tử Thần thả cô ra rồi nắm tay cô tiến lại gần nơi mà An Thiên và An Hiên đang chơi.



"Papa, mami, chúng ta đổi trò khác đi." Hai đứa nhóc nhảy xuống khỏi đu quay rồi dắt An Thuần và Hàn Tử Thần đến chỗ khác.



Đó là lần đầu tiên hai đứa nhóc chơi vui vẻ đến như vậy.



Lúc ra về thì trời đã tối muộn, An Hiên thì nằm gục trên lưng Hàn Tử Thần thoải mái mà ngủ, An Thiên thì giữa đường ngáp dài liên tục, vẻ giả bộ mạnh mẽ trước đây đã được giảm bớt.



Vừa về đến nhà là hai đứa ngủ ngục trên giường luôn, An Thuần cẩn thận đắp chăn rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.



Vừa tiến vào phòng bếp đã thấy Hàn Tử Thần đanh cắm nước nóng pha cafe.



"Tối rồi đừng uống cafe, không tốt đâu. Để em hâm lại sữa cho anh."



"Ừm."



An Thuần linh hoạt lấy từng dụng cụ ra, chả mấy chốc đã pha xong hai cốc sữa. Một cốc cô tu một hơi hết sạch, cốc còn lại cô đưa đến trước mặt Hàn Tử Thần.



Hàn Tử Thần nhìn nhằm chằm vào cốc sữa rồi cuối cùng đưa lên uống vài ngụm, sau đó không biết thế nào lại đột nhiên hôn An Thuần.



Hai người tráo lưỡi một hồi, một chút sữa còn đọng lại theo yết hầu An Thuần chảy xuống.



Thấy Hàn Tử Thần có xu hướng hôn dọc theo dòng chảy của sữa, An Thuần ngăn lại, "Em muốn đi tắm."



"Được." Hàn Tử Thần bế xốc cô lên rồi chạy thẳng lên phòng, cánh của phòng được anh thô bạo mở ra và đóng vào, không quên khoá lại để đề phòng có người phá đám.



Anh đặt An Thuần nhẹ nhàng xuống sàn rồi lại cởi quần áo của cô ra. Tiếng xả nước kèm theo khói bốc lên từ bồn tắm khiến khung cảnh càng trở nên ám muội.



An Thuần được Hàn Tử Thần tắm một cách rất tỉ mỉ, anh đã làm việc này hàng năm trời để chờ ngày cô tỉnh lại.



"Thật may vì anh đã không bỏ cuộc." Hàn Tử Thần tựa vào ngực cô rồi thở dốc.



"Em biết." An Thuần quàng tay lên cổ anh, cô không ngại mà ôm anh càng chặt hơn, cô cảm nhận được hơi ấm của người đàn ông trước mặt mình.



Hàn Tử Thần giữ tư thế đó rất lâu, đến khi An Thuần nghĩ anh sẽ làm gì tiếp theo thì anh lại đứng dậy, cẩn thận lau người cho cô rồi bế cô lên giường, bản thân thì lại vào trong đó tắm nước lạnh.



Thấy không ổn, An Thuần lên tiếng, "Thần, anh sao vậy? Người anh nóng hơn bình thường."



Một lúc sau, Hàn Tử Thần choàng khăn tắm dưới thân rồi bước ra liền chui vào trong lòng An Thuần lần nữa.



"Cua biển, sò huyết, hàu, bào ngư..." Anh lẩm bẩm một hồi.



An Thuần phải mất một lúc mới hiểu anh nói gì, cô liền đỏ mặt.



"Em xin lỗi, em cũng không nghĩ tới chuyện đó! Tại em thấy ngon nên." An Thuần lúng túng càng ngọ ngoạy lung tung.



"Không sao, em ở yên là được."



"Vâng." Vừa nói xong chân của An Thuần lại không cẩn thận quệt qua cậu nhỏ dưới thân anh.



Hơi nóng của Hàn Tử Thần nhỏ, làn da mềm mịn của An Thuần. Cả hai người đều cảm nhận được đối phương nhưng lại không ai lên tiếng.



An Thuần nuốt nước bọt rồi lên tiếng, "Cái đó, em nghĩ là em giúp anh được."



"Không sao. Em vừa tỉnh lại, không nên vận động nhiều."



"Nhưng anh tắm nước lạnh không được đúng không? Có khó chịu lắm không?"



"Anh nhịn được." Tiếng thở đều của Hàn Tử Thần phả vào ngực cô khiến An Thuần có chút nhột



"Nếu một lần em nghĩ là ổn thôi!"



"..." Hàn Tử Thần không trả lời lại, đến khi An Thuần nghĩ anh đã ngủ thì Hàn Tử Thần chợt chống tay dậy, phút chốc đã nằm trên cô.



"Khó chịu thì bảo anh."



"Vâng."



Đúng như lời hứa, Hàn Tử Thần làm đúng một lần.



Nhưng dường như An Thuần có chút coi nhẹ một lần của anh rồi, cũng may là cô chưa đến mức ngất đi trước khi Hàn Tử Thần xuất ra.



Nhưng trước khi Hàn Tử Thần rút thứ đó ra ngoài thì cô đã thiếp đi rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK