Mục lục
Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Giáo Chủ bình tĩnh nhìn nữ nhân, trên giang hồ đã từng có một người chết, vốn không liên quan tới Ma Giáo, về sau mọi người đồn đãi là Ma Giáo giết người nọ.
Cuối cùng bản thân liền tự mình ra tay giết cả nhà người nọ, Ma Giáo của cô không phải để người ta nói gì thì nói, chuyện chưa từng làm trước giờ sẽ không thừa nhận. Nếu nhất quyết muốn đổ tội ác không liên quan lên đầu bọn họ, Ma Giáo sẽ không biện giải, sẽ chỉ làm những việc này biến thành sự thật.
Hiện tại cũng là như vậy.
Tay của nữ nhân này mấy ngày nữa sẽ hoàn toàn bị phế, về sau đụng chạm nước lạnh liền đau, qua thời gian sẽ dần dần trở nên vô lực, cuối cùng xương cốt trực tiếp thối rữa.
Lát sau nữ nhân bỗng ngừng khóc, xoa xoa giọt lệ cũng không có ở khóe mắt, bắt đầu xử lý chuyện Tiểu Hi.
An Nhược Thủy cùng những người khác rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy người này cuối cùng cũng chịu yên lặng.

Mà nữ nhân cũng thở phào, tay nàng không đau nữa, còn có một loại cảm giác thoải mái sau khi massage.
Kỳ thực trải qua một trận nữ nhân kia ầm ĩ như vậy, Tiểu Hi trên giường bệnh đã tỉnh lại, bất quá nhìn mẹ không dám nói lời nào.
Cũng may có Giang Ý Hàm ở ngay bên cạnh, Tiểu Hi không đến mức một mình ôm gấu trốn ở chân giường phát run.
"Được rồi, Tiểu Hi cùng... cùng mẹ cháu về nhà đi." Giang Ý Hàm khẽ vuốt lưng Tiểu Hi, giống như an ủi cô bé, mà Tiểu Hi lại gắt gao ôm lấy Giang Ý Hàm không chịu rời khỏi.
"Được rồi, nhanh cùng chúng ta trở về. Trong nhà công việc nhiều lắm, nào có thời gian rảnh chờ mày ở bệnh viện." Nữ nhân vươn tay muốn kéo Tiểu Hi xuống khỏi giường bệnh.
Giang Ý Hàm muốn duỗi tay ngăn cản, đột nhiên nghĩ đến chuyện vừa rồi Lạc Huyền Ca gặp phải, nhanh trí đem Tiểu Hi từ trên giường bệnh bế lên, bảo hộ trong lòng: "Nó còn bệnh, nó..."
"Bệnh bệnh gì, cảm mạo cũng coi là bệnh sao, người trong thành phố các cô thật nhiều tật xấu." Nữ nhân thì thầm, tiếp đó chống nạnh hỏi: "Vậy cô nói xem, đứa nhỏ này để cho tôi mang về, hay trực tiếp ném ở đây?"
"Tôi......" Giang Ý Hàm nói không ra lời.
Tiểu Hi ôm lấy cổ Giang Ý Hàm, yếu ớt kêu: "Mẹ, đừng đuổi con đi. Con sẽ ăn rất ít rất ít cơm, không cần đồ chơi không cần quần áo đẹp. Con cũng không đi học, đừng đuổi con."
"Khụ khụ, Tiểu Hi ngoan...... Không đuổi cháu đi." Giang Ý Hàm nghe bé gái nói, lòng mềm thành một mảnh, mà nhìn thái độ người nhà này đối với Tiểu Hi, nàng cũng mơ hồ không muốn đem đứa nhỏ đổi trở về.
Nhưng dù gì quyền giám hộ lại ở chỗ người ta.
Bất quá nếu có thể cùng người nhà này đàng hoàng thương lượng thì có thể lấy quyền nuôi dưỡng Tiểu Hi, nhưng nhìn tình huống hiện tại này, cũng không biết thái độ bọn họ ra sao.
Huống chi còn đang phát sóng trực tiếp, nàng cũng không thể cùng người nhà này thương lượng ngay ở đây được.
Lạc Huyền Ca nâng cổ tay lên xem giờ, sau đó lên tiếng: "Đã năm giờ chiều, hệ thống nhắc nhở có thể đóng truyền trực tiếp. Lát nữa phải loại bỏ một phần thành viên, các vị khán giả, nếu như có khả năng, chúng ta ngày mai gặp."
Nói xong, Lạc Huyền Ca dẫn đầu đóng kênh livestream.
Mà đám Giang Ý Hàm cũng sôi nổi đóng kênh trực tiếp. Hiện tại đã đóng livestream, chuyện Tiểu Hi có thể cùng Nghiêm gia chậm rãi thương lượng.
"Tôi muốn nắm quyền nuôi dưỡng đứa bé này, không biết hai người thấy sao." Giang Ý Hàm mở miệng hỏi.
Nữ nhân ngẩn người: "Cô nói hươu nói vượn cái gì vậy, đứa bé là của chúng tôi, sao có thể đưa cho cô."
"Đúng thế, mặc dù là đứa trẻ thu dưỡng nhưng chúng tôi cũng nuôi như ruột thịt, sao có thể tùy tiện cho cô." Nam nhân lập tức phụ họa.
Ngay lúc hai người này dứt lời, tiểu tử mập đột nhiên lên tiếng: "Không được! Bà ngoại nói, về sau cháu không cưới được vợ, Tiểu Hi phải lưu hậu cho gia đình. Không thể cho được."
"......???"
Mọi người trong phòng bệnh trố mắt nhìn nhau, Giang Ý Hàm phẫn hận nói: "Các người đây là đem Tiểu Hi biến thành cái gì?! Con dâu nuôi từ bé sao!"
"Cô cáu gắt làm gì, bà ngoại cùng đứa trẻ chỉ đùa một chút, cô cũng coi là thật? Tôi thấy cô mắc bệnh rồi." Nam nhân lập tức cắt ngang.
Giang Ý Hàm nhìn Tiểu Hi trong ngực cố nén nước mắt không khóc thành tiếng, đau lòng đỏ hốc mắt, bất lực nhìn về phía Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy, hy vọng hai người có thể giúp đỡ.
An Nhược Thủy cũng bị lời của tiểu tử mập dọa sợ, nàng nhìn về phía Lạc Huyền Ca, hy vọng đối phương có thể nói gì đó.
Lạc Huyền Ca lại im lặng, ở kiếp trước loại tình huống này rất thường gặp, nuôi một đứa con dâu từ nhỏ mà thôi, không ít gia đình giàu có đều làm.
Thu được hai ánh mắt, ở đáy mắt An Nhược Thủy thấy được một tia kinh ngạc, Lạc Huyền Ca khẽ nhíu mày, tiến lên nói: "Muốn bao nhiêu tiền?"
"Đây không phải chuyện có tiền hay không, đứa nhỏ này chính là của nhà chúng tôi."
"Tiểu Hi bây giờ còn nhỏ, các người nuôi lớn cũng không nhất định nghe lời. Đến lúc đó còn có thể ép nó lưu hậu cho nhà các người sao? Có tiền thì lại khác, tiền ở trong tay, ông bà muốn xài thế nào thì xài thế đó. Có tiền còn sợ thiếu vợ? Nhìn xem đứa nhỏ này, gầy như con gà con, tay nhỏ chân nhỏ, hai người còn có thể trông cậy nó dễ sinh đẻ? Có tiền thì không giống, tìm không được một thì tìm hai, hai không được tìm ba, chính là cái lý này. Đến lúc đó xe hay nhà đều có thể mua, ăn uống hay đồ dùng đều có thể tùy tiện đặt, đi trên đường ánh mắt hàng xóm nhìn các người cũng không giống trước nữa. Nghĩ lại đi, lấy tiền đổi đứa nhỏ, các người sẽ không thua thiệt."
Giọng Lạc Huyền Ca rất lạnh lùng, đám người Giang Ý Hàm nghe thấy liền kinh hồn táng đảm, tựa hồ Lạc Huyền Ca thật sự chỉ xem Tiểu Hi như đồ vật để cùng người khác thương thảo mua bán.
Thậm chí còn phân tích từng ích lợi trong đó, làm hai vợ chồng trước mặt tâm động không thôi.
"Vậy, vậy lời cô nói chính là sự thật chăng?" Nam nhân hỏi, tiểu tử mập bên cạnh liền túm quần áo hắn: "Cha, cha hỏi cái này làm gì. Bọn họ lừa gạt thôi, sao có thể bỏ tiền mua nha đầu này."
"Người lớn nói chuyện, mày chen vào cái gì." Nam nhân liếc nó một cái, lại hỏi Lạc Huyền Ca: "Là thật?"
"Đương nhiên là thật." Lạc Huyền Ca hừ lạnh.
Tuy thái độ hiện tại của Lạc Huyền Ca cực kỳ không tốt nhưng nam nhân lại bắt đầu tin, vì trong mắt hắn người có tiền đều là dáng vẻ này.
"Vậy các cô có thể đưa bao nhiêu?"
Lạc Huyền Ca liếc nhìn Giang Ý Hàm, ra dấu bằng mắt, Giang Ý Hàm hiểu ngầm sau đó lập tức mở miệng: "Các người nói xem muốn bao nhiêu."
"Hai triệu! Thiếu một phân cũng không được." Nam nhân cường ngạnh nói.
Giang Ý Hàm đang chuẩn bị đáp ứng, Lạc Huyền Ca đột nhiên hô: "Các người tại sao không đi cướp a, hai triệu?!"
"Hai triệu, một phần đều không thể thiếu." Nữ nhân cũng lập tức phụ họa.
Giang Ý Hàm, Từ Gia còn có An Nhược Thủy đều rất kinh ngạc biểu hiện của Lạc Huyền Ca, dù gì hai triệu đối với Giang Ý Hàm mà nói thật không tính là nhiều, nàng có thể hết sức dễ dàng lấy ra. Nếu hiện tại Lạc Huyền Ca không đáp ứng, lát nữa người nhà kia đổi ý làm sao bây giờ?!
Nhưng Lạc Huyền Ca lại lẳng lặng cho các nàng một ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy.
Lạc Huyền Ca hiểu đám người này, nếu các nàng thập phần sảng khoái đáp ứng hai triệu, bọn họ sẽ cảm thấy mình đòi quá ít, hiện tại quyền nuôi dưỡng đứa bé vẫn còn ở trong tay bọn họ, bọn họ nói không đổi thì không đổi, ai cũng không làm gì được.
Cho nên chỉ có thể trước kinh ngạc, để bọn họ cảm thấy hai triệu đã là giá cao, như vậy bọn họ chỉ biết giữ vững mà sẽ không đổi ý, đề ra giá tiền cao hơn nữa.
Quả nhiên, sau khi Lạc Huyền Ca nói xong hai người kia vẫn nhất định kiên trì, chỉ có thể là hai triệu, thiếu một phân đều sẽ không đồng ý giao quyền nuôi dưỡng cho Giang Ý Hàm.
Lạc Huyền Ca lại cùng bọn họ tranh luận rất lâu, cuối cùng lấy giá một triệu tám trăm ngàn cùng hai vợ chồng kia thành công trao đổi.
Lạc Huyền Ca tạm thời viết ra ba bản hợp đồng giống nhau, bất quá trừ một nhà ba người kia ra, tất cả những ai có mặt đều biết, hợp đồng Lạc Huyền Ca viết không có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào.
Hơn nữa phía trên Lạc Huyền Ca còn hứa, nếu về sau tiểu tử mập dùng tiền cũng không cưới được vợ, có thể lại tới tìm Tiểu Hi.
Dụ cho đám người kia hoan thiên hỉ địa ấn dấu tay xuống, bất quá mấy thứ này chẳng qua chỉ là một tờ giấy thải loại mà thôi.
Giang Ý Hàm sợ đêm dài lắm mộng, trước tiên cùng hệ thống xin nghỉ, mang Tiểu Hi đi theo bọn họ sửa đổi quyền nuôi dưỡng.
May mắn chính là rất nhanh đã xử lý xong xuôi, Giang Ý Hàm nhìn 'con gái mới' của mình, cảm xúc trong lòng cực kỳ phức tạp.
Trước kia từng nói nếu không tìm được người nào tâm đầu ý hợp, liền nhận nuôi một đứa bé, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.
Không nghĩ tới trước kia nói đùa, hiện tại bỗng nhiên không kịp đề phòng liền trở thành sự thật.
Hơn nữa còn là đứa nhỏ người ta tự tìm tới cửa.
Bất quá sau một trận nháo như vậy, tuy rằng dân mạng không thấy được kết cục phía sau, nhưng tâm hồn bát quái lại làm bọn họ ở trên mạng bàn luận chuyện này thành một cái hố hướng lên trời.
Thậm chí đè bẹp đệ nhất hot search Lạc Huyền Ca.
Thời điểm Giang Ý Hàm đưa Tiểu Hi về nhà, đám người An Nhược Thủy đã rời khỏi bệnh viện, trở lại tiết mục chờ thông báo loại bỏ của vòng mới.
Buổi tối, An Nhược Thủy hỏi Lạc Huyền Ca chuyện ban ngày.
Cuối cùng An Nhược Thủy linh quang chợt lóe, đột nhiên nghĩ đến nữ nhân kêu khóc đó, nàng bổ nhào vào đối phương, đè lại tay Lạc Huyền Ca nhẹ giọng hỏi: "Nói, hôm nay có phải em thật sự xuất thủ với nữ nhân kia?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK