An Tuấn Phong cũng không phải vì muốn mở cửa giúp 'em rể', mà là sợ Lạc Huyền Ca trong tiết mục sẽ cùng Từ Hạo xung đột, hắn biết rõ Từ Hạo sẽ không gây khó dễ An Nhược Thủy, nhưng lại mơ hồ cảm thấy Từ Hạo sẽ gây khó dễ Lạc Huyền Ca.
Vì phòng ngừa Lạc Huyền Ca ở trong tiết mục đánh lớn với Từ Hạo, hắn chỉ có thể ngầm nhắc nhở nhân viên công tác.
"Bất quá số phiếu của dân mạng tạm thời không cần công bố, trước tiến hành phần thi kế tiếp đi."
Mục Khiếu nhìn phản ánh tình huống trên mạng, quyết định hoàn thành hai tiết mục thi đấu còn lại, dù gì hắn đã phát hiện một chuyện rất có ý tứ.
Bốn liên minh, trong đó có hai liên minh tồn tại tâm ma. Hiện tại để xem trong bọn họ ai có thể bỏ thành viên đội mình.
Rất nhanh hai vòng thi đấu còn lại đều kết thúc, trong đó bởi vì Cố Tầm Tuyết bị thương cánh tay nên phần thi vũ điệu xuất hiện sai lầm, tuột mất một điểm. Đến lượt An Nhược Thủy thi đấu bắt chước, lại thắng trở về một điểm.
Mục Lăng cầm tổng số phiếu dân mạng bình chọn, còn có thành tích cuối cùng của mùa thứ ba, bước lên lôi đài Võ Lâm Minh Chủ, hướng về khán giả bên dưới cười nói: "Đại hội Võ Lâm Minh Chủ ba năm một lần, vào hôm nay rốt cuộc cũng đến hồi kết thúc. Đầu tiên, tôi thay mặt tất cả dân mạng cảm ơn mọi người trong ba mùa này mang đến cho khán giả một buổi biểu diễn xuất sắc. Hiện tại đến thời khắc kích động lòng người nhất, không biết vị trí Võ Lâm Minh Chủ rốt cuộc sẽ ở trong tay ai..."
"Trước vẫn là tới hỏi các vị đội trưởng liên minh của chúng ta đi." Mục Lăng đem tầm mắt quét xuống phía dưới một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Từ Hạo: "Mọi người đều biết Từ ảnh đế trước đó không lâu mới từ hải ngoại trở lại, đối với anh ấy, chúng ta đều là rất mong đợi, mong đợi anh ấy có thể trở về địa phương đã từng chinh chiến phấn đấu này, mong đợi anh ấy mang tới cho chúng ta nhiều tác phẩm xuất sắc hơn nữa. Cho nên, chúng ta để Từ ảnh đế tới bày tỏ một chút, như thế nào?"
"Cảm ơn mọi người, bất quá lần này tôi trở về cũng không dự định tiến vào giới giải trí. Hôm nay nhân cơ hội này, tôi muốn cùng mọi người nói chuyện." Khóe môi Từ Hạo mang nụ cười nhàn nhạt, tiếp đó nhìn một vòng các thành viên liên minh Lạc Giáo Chủ, cuối cùng tỏa định trên người Từ Gia, mỉm cười với nàng, rất nhanh liền hướng về ống kính: "Kỳ thực, tôi lần này trở về là để phát triển công việc kinh doanh trong nước của gia tộc. Cho nên chuyện lần nữa tái xuất, có lẽ tôi phải phụ lòng kỳ vọng của mọi người rồi."
Thời điểm kênh trực tiếp một mảnh kinh ngạc tiếc hận, Từ Hạo nói tiếp: "Bất quá tôi vẫn vô cùng cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người yêu thích tôi, tôi cũng giống vậy, rất quý trọng mọi người."
Thời điểm fan hâm mộ của hắn hét chói tai, Từ Gia bỗng cắn cắn môi, tiếp đó nhỏ giọng nói với Giang Ý Hàm: "Cho tôi ít nước, khát."
"Cho cô." Giang Ý Hàm chính là dân mê phim Từ Hạo, tuy rằng bị Từ Gia phá hỏng cơ hội thưởng thức nhan sắc ảnh đế, nhưng nàng cũng không tức giận gì nhiều, dù sao đây là em gái của ảnh đế, em gái ruột!
Mục Lăng tiếp lời Từ Hạo, nhìn về phía các tuyển thủ dưới đài, cười nói: "Được rồi, vô cùng cảm ơn. Kế tiếp chúng ta cùng nghe xem đại đệ tử Cổ Võ Lạc Huyền Ca có gì muốn nói với mọi người."
Rất nhanh Lạc Huyền Ca bước lên lôi đài, suy nghĩ một lát rồi nói: "Đây là chương trình thực tế cuối cùng mà tôi tham dự, sau này tôi sẽ đem trọng tâm công việc đặt ở đóng phim, hy vọng mọi người có thể ủng hộ nhiều hơn."
Nghe vậy, không chỉ An Nhược Thủy, tất cả thành viên liên minh đều bị lời của Lạc Huyền Ca làm sợ ngây người.
Sao đột nhiên nói ra những lời này? Một chút dự báo cũng không có.
Đến An Tuấn Phong cũng vô cùng khó hiểu, bất quá rất nhanh hắn liền kêu người an bài một lượt quảng cáo mới, đây là gameshow cuối cùng của Lạc Huyền Ca, xem ra tiết mục này nhất định được dán lên nhãn hiệu bất phàm.
Mặc dù An Tuấn Phong có chút đáng tiếc, các chương trình về sau sẽ không thấy được bóng dáng Lạc Huyền Ca, nhưng cũng thật vui vẻ vì show thực tế lần này có thể tăng cường một lượt quảng cáo mới.
Mục Lăng hơi ngẩn người, không biết nên tiếp tục đề tài ra sao, cho đến lúc tai nghe nhận được đạo diễn nhắc nhở, nàng cuối cùng mỉm cười, nói mấy câu ủng hộ cảm ơn kiểu hình thức, sau đó liền đi hỏi đội trưởng liên minh còn lại.
Rất nhanh Lạc Huyền Ca trở về đội ngũ, đám người An Nhược Thủy đều nhìn cô bằng ánh mắt khó có thể tin nổi, lại đều ngại còn đang truyền trực tiếp nên không hỏi lý do Lạc Huyền Ca làm như vậy.
Sau khi tất cả đội trưởng liên minh lên đài nói chuyện, Mục Lăng cuối cùng lấy ra phần xếp hạng thi đấu.
"Chúng ta cùng nhìn xem, Võ Lâm Minh Chủ lần này rốt cuộc là ai." Mục Lăng vô cùng thần bí nhìn danh sách trên tay, sau lại bày ra dáng vẻ kinh ngạc: "Hạng ba, là Thi Nhân Đội của Vương đội trưởng chúng ta, hạng hai là Phong Bắc Tông của Triệu đội trưởng chúng ta, hạng tư là..."
Mục Lăng kéo dài âm cuối, khiến người xem cũng không nhịn được nín thở chờ nàng nói ra kết quả cuối cùng, mà Mục Lăng lại nhìn nhìn Từ Hạo cùng Lạc Huyền Ca: "Vốn dĩ bên trong trò chơi có một quy tắc ẩn, trong hai liên minh các bạn đều cất giấu một vị tâm ma, nghề nghiệp ngày thường người đó dùng chính là thân phận ngụy trang, hiện giờ các bạn cần tìm ra người đó, thanh trừ khỏi liên minh, nếu không vô duyên với ngôi vị Võ Lâm Minh Chủ. Thỉnh hai vị đội trưởng trong mười phút chọn ra tâm ma trong liên minh. Tiếp đó lại so sánh điểm số, cao hơn được đệ nhất, thấp hơn chỉ có thể là thứ hạng cuối cùng. Bắt đầu tính giờ!"
Lạc Huyền Ca nhìn toàn thể thành viên trong đội, mỉm cười nói: "Tâm ma thì tâm ma, chúng ta từ mùa đầu tiên đến mùa thứ ba này vẫn luôn là một chỉnh thể, hiện tại đến thời khắc cuối cùng, bất kể phía trước có bao nhiêu vinh quang chờ đợi, tôi chỉ muốn cùng mọi người cùng nhau tiến tới."
"Được. Thứ tư thì thứ tư, ai là tâm ma cũng không nên nói, chúng ta là một chỉnh thể, nếu nhất quyết phải rời đi một người mới có thể đổi về thành công, như vậy chúng ta cùng cam nguyện bị nhập ma." Cố Tầm Tuyết cười rất sảng khoái, cũng rất tán đồng, nàng vô cùng thưởng thức Lạc Huyền Ca làm như vậy.
Mà Lạc Huyền Ca thật sự không để mắt vị trí Võ Lâm Minh Chủ, hơn nữa cô cũng biết cách phát huy tác dụng của lãnh tụ trong một đoàn đội, thu nhận hết thảy lòng người.
Kênh trực tiếp bởi vì hai câu này của Lạc Huyền Ca và Cố Tầm Tuyết mà khiến các nàng hút thêm rất nhiều fan hâm mộ, mấy fan qua đường cũng nhớ lại bản thân đã từng trải qua đoạn thanh xuân nhiệt huyết kia.
Về phần đội ngũ của Từ ảnh đế, Từ Hạo yên lặng đứng ra, vỗ vỗ bả vai một thành viên liên minh cười nói: "Bắt đầu từ bây giờ đội trưởng liên minh do cậu đảm nhiệm, tôi lập tức rút lui."
Trước ánh mắt khó hiểu của mọi người, Từ Hạo làm vòng tay tâm ma phát sáng.
Mà liên minh của hắn cũng thành công bước lên vị trí đệ nhất.
An Nhược Thủy nhìn sườn mặt Lạc Huyền Ca, chỉ cần hiện tại mình công khai rút lui ra ngoài, Lạc Huyền Ca còn có cơ hội cùng đội ngũ của Từ Hạo ganh đua cao thấp, nhưng rốt cuộc mình có nên đứng ra hay không?
"Được rồi, mọi người đừng nghĩ nhiều. Trong đội ngũ chúng ta không có cái gọi là tâm ma, chỉ có người thân thuộc nhất của nhau." Lạc Huyền Ca bỗng nắm lấy tay An Nhược Thủy, nhìn về mọi người cười nói: "Đến lúc phải chia tay rồi, hãy cùng nói một tiếng bảo trọng."
Lạc Giáo Chủ làm nổi bật bầu không khí chia ly, kênh livestream cũng giảm bớt vài phần sung sướng chúc mừng Từ Hạo, lại bắt đầu giống như đám người Lạc Huyền Ca, bắt đầu lưu luyến tiết mục này, thậm chí chạy tới trang chủ điều tra mùa kế tiếp lúc nào xuất hiện.
An Tuấn Phong bày tỏ, hắn cũng không biết có còn mùa thứ tư hay không, và mùa thứ tư rốt cuộc lúc nào phát sóng. Vốn dĩ chỉ dự định hai mùa, thông qua show thực tế mùa thứ nhất quảng bá đảo nhỏ cho khách du lịch, thông qua mùa thứ hai quảng cáo sự nghiệp địa ốc, nhưng đảo nhỏ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chỉ có thể cưỡng chế dừng quay, vì vậy hắn liền bổ sung mùa thứ ba về sau này.
Mùa thứ tư rất có thể là sang năm, hoặc nhiều năm sau mới xuất hiện.
Show thực tế kết thúc, tổ tiết mục lại không kêu các nàng lập tức rời đi, ngược lại cho mọi người ở trên đảo nghỉ ngơi một tuần, bất quá thời gian cụ thể tùy mỗi người sắp xếp.
Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy đều không phải người có thể yên tĩnh nghỉ phép, vì vậy ngay khi show thực tế kết thúc, cả hai liền hào hứng trở về.
......
Về tới nhà, Lạc Huyền Ca cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, kỳ thực cô rất không thích ứng việc để bản thân thời thời khắc khắc bại lộ trước mắt nhiều người.
An Nhược Thủy cũng rất nhanh đi tắm rửa một thân mỏi mệt, ngồi trên sô pha chờ Lạc Huyền Ca chuẩn bị bữa tối.
Mở TV lên, lại thấy tin tức lừa bán trẻ nhỏ, tâm trạng An Nhược Thủy vô cùng phức tạp: "Em nói xem, bọn họ thật sự không có một chút nhân tính?"
"Em cũng không rõ." Lạc Huyền Ca lảng tránh đề tài, ở trong trí nhớ, những chuyện này rất thường gặp, tuy là giang hồ khinh thường nhưng lại không ai ngăn cản. Chính phái sẽ không quản chuyện vặt, Ma Giáo tự nhiên cũng lười nhúng tay, chỉ cần không chọc đến Ma Giáo bọn họ, những việc này cũng tạm thời làm như không thấy.
Hiện tại, An Nhược Thủy cũng không có bao nhiêu cảm xúc, nàng chỉ là cảm thấy những kẻ buôn người kia thật sự đáng bị bắt giam lăng trì xử tử, bất quá cũng chỉ nghĩ như vậy, thuận tiện lại xuất thêm kinh phí cho từ thiện.
"Buổi tối ăn cái gì?" An Nhược Thủy đợi rất lâu cũng không chờ nổi Lạc Huyền Ca lên tiếng, đành phải mở lời trước.
Lạc Giáo Chủ giờ phút này vô cùng chăm chú xem bức vẽ trên TV, lại nói: "Bức họa này......"
"Hả? Đó là tác phẩm của một vị họa sĩ dân gian tám trăm năm trước, cách đây không lâu bị một vị phú thương cất giữ, sao vậy?" An Nhược Thủy khó hiểu nghi vấn, vì muốn biết tại sao Lạc Huyền Ca tò mò bức họa này, nàng còn lên mạng tìm tài liệu chi tiết.
Lạc Huyền Ca trầm mặc một hồi, cuối cùng thoải mái cười: "Đó là em vẽ."
"!!!"
An Nhược Thủy lập tức tìm kiếm bức họa kia, chỉ vào màn hình luôn miệng hỏi chắc chắn: "Thật sự là em vẽ? Đây là em vẽ?"
"Ừm, không nghĩ tới sẽ được lưu giữ đến nay." Thời điểm Lạc Huyền Ca thấy bức họa đều tràn ngập khó tin, tác phẩm của mình vẽ khi còn sống lại được hậu nhân bảo lưu, thậm chí còn ở đời sau nhận được khen ngợi bất phàm.
Hơn nữa......
Ánh mắt Lạc Huyền Ca khẽ biến, trong bức họa kia ẩn giấu khẩu quyết nội công tâm pháp Ma Giáo, khi ấy bản thân luyện ma công cho nên tâm pháp Ma Giáo lưu truyền xuống chỉ có thể học bảy tám tầng, tinh túy phía sau cùng ma công mà mình tập luyện tương sinh tương khắc. Lúc đó nội lực không đủ mạnh để tập luyện, lại không cam lòng khẩu quyết tâm pháp ở đời mình bị thất truyền, mới vẽ những khẩu quyết này vào tranh, hy vọng hậu thế có người phát hiện huyền cơ trong đó, đem nội công tâm pháp Mị Ảnh Giáo phát dương quang đại, đáng tiếc... Mị Ảnh Giáo sau khi mình chết không lâu liền giải tán.
"Em, em có thể lấy bức họa kia trở về không?" Hiện giờ trong người Lạc Huyền Ca không có ma công, cho nên có thể một lần nữa tu luyện nội công Ma Giáo. Vốn là chỉ có thể dựa vào một số ký ức, tập luyện từ đầu cho tới tầng bảy tầng tám, nhưng bây giờ sau khi thấy khẩu quyết tinh túy xuất hiện trước mắt, dục vọng muốn lại lần nữa tập luyện càng thêm cường đại.
An Nhược Thủy kỳ thực cũng không muốn Lạc Huyền Ca liên quan đến kiếp trước quá nhiều, bởi như vậy sẽ làm nàng có một loại ảo giác, Lạc Huyền Ca lúc nào đó sẽ rời đi.
Nhưng giờ phút này nhìn biểu tình vạn phần khát vọng của Lạc Huyền Ca với bức họa, An Nhược Thủy khẽ động tâm, cuối cùng gật đầu: "Để chị kêu đại ca giúp đỡ liên lạc vị phú thương kia một chút. Về phần có thể mua về hay không, chị cũng không cách nào bảo đảm."
Danh Sách Chương: