Vòng thi khảo hạch thứ hai, tất cả những người thông qua vòng thứ nhất đều được đưa đến một khu vực khảo hạch khác, ở đây là một vùng không gian rất rộng lớn, trước mặt bọn họ bây giờ là một khu rừng âm u, xa xa phía đằng cuối kia là một ngọn núi lớn.
-Cái này, đây không phải là mơ chứ??
Lý Kỳ Phong nhìn khung cảnh trước mắt mà không kìm được thốt lên, mới vừa rồi bọn hắn còn đang ở học viện mà bây giờ lại rơi vào không gian gì thế này.
Tuyệt Vô Mệnh thản nhiên nói:
-Đương nhiên không phải là mơ, chúng ta vừa đi qua một truyền tống trận cấp thấp nên bị đưa đến đây.
Nói rồi thiếu niên liếc nhìn xung quanh với ánh mắt kỳ dị nói thêm:
-Nơi này hẳn là một không gian đặc biệt được bọn họ dùng vô thượng thần thông tạo nên.
Lý Kỳ Phong nghe tên này nói như vậy sắc mặt liền tỏ vẻ khiếp sợ, đám tu sĩ đứng xung quanh cũng vô cùng ngơ ngác, ánh mắt của bọn họ đảo qua đảo lại đánh giá xung quanh, lúc này giọng nói của lão giả lại vang lên:
-Chào mừng các ngươi đến với vòng khảo hạch thứ hai của học viện, như các ngươi đã thấy, ngọn núi lớn đằng xa kia chính là đích đến của vòng này, lão phu không cần biết các ngươi sử dụng biện pháp nào, chỉ cần đứng trên đỉnh ngọn núi kia thì được tính là thông qua vòng hai.
-Thế nhưng tất cả phải chú ý một điều, tất cả các ngươi được phép tranh đấu nhưng không được hạ sát thủ, lão phu sẽ quan sát các ngươi, người nào cố tình sẽ bị đuổi thẳng khỏi cuộc thi, tất cả rõ chưa??
-Rõ, lão tiên sinh.
Lão giả gật gù rồi lớn tiếng hét to:
-Vòng khảo hạch thứ hai! bắt đầu.
Lão giả vừa dứt lời đám tu sĩ đã vội vàng lao lên, Lý Kỳ Phong ba người bọn họ cũng nhanh chân đuổi theo.
Lý Kỳ Phong và Tuyệt Vô Mệnh thì thúc dục thân pháp nhanh chóng bỏ lại rất nhiều người, Huỳnh Thiếu Bảo tuy là không có thân pháp như hai người bọn họ nhưng bù lại thân thể của y lại rất mạnh, thiếu niên chỉ chạy bình thường cũng đuổi kịp theo bọn hắn.
Trong đám người này cũng có khá nhiều kẻ có võ kỹ thân pháp, bọn họ có người còn có tốc độ nhanh hơn cả Lý Kỳ Phong, thế nhưng khu rừng này cũng không phải là khu rừng trống, có rất nhiều yêu thú trong rừng cũng bị bọn họ kinh động mà xông ra ngoài.
-Grừ! grao…Khè.
.
khè….
Cà uồm…
Liền một lúc có ba con yêu thú tam giai lao ra cản đường bọn họ, chỉ một tích tắc ngay sau đó một đàn yêu thú lao thẳng về phía đám tu sĩ, số lượng yêu thú này cũng lên đến cả ngàn con.
-Yêu thú bạo động, gì thế này…
-Chết tiệt, tại sao lại có nhiều yêu thú như thế, chẳng nhẽ khu rừng này có vương giả yêu thú??
Những tu sĩ liên tục hô lên những âm thanh kinh hãi, với tình cảnh trước mắt này ngoại trừ một số tu sĩ chạy trước may mắn tránh được, hầu như tất cả mọi người đều chạm mặt với bày yêu thú, bọn họ không còn đường trốn tránh đành phải dừng lại đánh nhau với bày yêu thú.
Lý Kỳ Phong thấy ba con yêu thú tam giai lao thẳng về phía bọn họ liền nghiêm nghị hô lớn:
-Lão nhị, lão tam, chúng ta tản ra, tránh giao tranh với bọn chúng lâu dài, có cơ hội là chạy đi ngay, mặc kệ bọn chúng.
-Hắc hắc, cái này lão đại, ta khuyên ngươi nên tự lo cho bản thân mình thì hơn.
Tuyệt Vô Mệnh đạp bộ pháp nhanh như quỷ mị liền nhanh chóng bỏ qua con yêu thú trước mặt, Huỳnh Thiếu Bảo thì tung một quyền đánh bay một con yêu thú tam giai khiến hắn há hốc miệng.
“Trâu bò”
Lý Kỳ Phong hô lên một tiếng đầy hoảng sợ xen lẫn ngượng ngùng, hắn quên mất trong ba người thì hắn là kẻ phế nhất, liếc mắt nhìn con lục dương thú đang lao thẳng về phía mình, hắn đạp bộ pháp vội tránh ra một bên, nào ngờ con yêu thú kia lại chuyển hướng đột ngột , cặp sừng nhằm thẳng vào hắn mà xông tới.
“Đậu xanh rau muống”
Lý Kỳ Phong lúc này cũng không dám ngạnh kháng với con yêu thú, hắn đạp mạnh xuống đất rồi nhảy qua đầu nó, thân pháp kích hoạt đến mức tối đa mà bỏ chạy.
Ba người bọn họ cứ thế thẳng tiến, hai người thì tránh né còn một mình Thiếu Bảo thì dũng mãnh mở đường, bỏ lại đám tu sĩ phía sau đang chật vật khổ chiến.
Chỉ khoảng nửa khắc sau ba huynh đệ đã bắt gặp được bóng dáng của đám tu sĩ đi trước, hình như đám người này đang gặp trở ngại gì đó, bọn họ di chuyển rất chậm, khi Lý Kỳ Phong đến nơi thì mới rõ nguyên nhân.
Hóa ra trước mặt một họ là một khu vực đầm lầy, có rất nhiều tu sĩ đang mắc kẹt ở đây, hắn liếc nhìn xung quanh thì nhận ra vùng đầm lầy này rất rộng, nếu đi đường vòng sợ rằng sẽ lâu hơn rất nhiều, hơn nữa cũng có rất nhiều tu sĩ hình như cũng đã có chuẩn bị từ trước, trên người bọn họ đều mang một bó cành cây, bọn họ sử dụng cành cây ném xuống đầm lầy làm điểm đặt chân rồi chạy qua.
Lý Kỳ Phong ba người trông thấy vậy sắc mặt liền lộ ra vẻ vui mừng, bọn hắn nhờ những cành cây của người đi phía trước kia mà chạy theo, đuổi theo được một lúc thì đám tu sĩ đằng trước kia phát hiện, một tu sĩ trẻ tuổi trông có vẻ như là người của gia tộc lớn cười lạnh:
-Hắc hắc, muốn đuổi theo ăn sẵn, đâu có ngon lành như vậy??
Nói rồi mấy tên này sử dụng võ kỹ phá nát những cành cây kia đi, Tuyệt Vô Mệnh nhìn thấy vậy liền cười khẩy, y kích hoạt bộ pháp lướt chạy trên bề mặt đầm lầy mà không hề bị rơi xuống.
-Muốn chơi với ta, các ngươi còn non lắm!!!
Đám tu sĩ kia trông thấy vậy liền cảm thấy khiếp sợ, bọn họ không ngờ có người lại có thể đạp không trên bề mặt đầm lầy mà không cần điểm đặt chân, hơn nữa tốc độ của tên này còn vô cùng nhanh, ánh mắt một tên tu sĩ khẽ liếc mắt ra hiệu, ngay lập tức có rất nhiều tu sĩ ở cạnh đó lao thẳng về phía thiếu niên.
Tuyệt Vô Mệnh thấy vậy liền cảm thấy ngỡ ngàng, y không hiểu đám này bị cái gì mà bỏ dở cuộc thi lao thẳng về phía mình, thiếu niên đạp bộ pháp liên tục tránh né, đám người kia vồ hụt thì đều bị rơi xuống đầm lầy, tên này đắc ý cười to:
-Hahaha, dám chơi xỏ đạo gia, các ngươi vẫn còn kém lắm.
Đám tu sĩ kia tuy rằng ngạc nhiên nhưng lại có càng nhiều tu sĩ lao thẳng về phía Tuyệt Vô Mệnh như muốn đẩy ngã y xuống, lúc này thiếu niên mới cảm thấy sự việc có chút bất thường, đám người này hình như đang muốn đối phó mình, y lại không được tấn công vì sẽ phạm phải nguyên tắc, thế nên y ứng phó ngày càng chật vật.
Ở phía Lý Kỳ Phong hai người bọn họ cũng đã bị hơn mười tu sĩ bao vây, song quyền của hắn cũng không trụ nổi tám tay, hắn nhanh chóng bị bốn tên tu sĩ lạ mặt đánh bay xuống đầm lầy.
-Lão đại??
Huỳnh Thiếu Bảo hô lên một tiếng đầy tức giận, thế nhưng thiếu niên cũng không phản đòn đám tu sĩ này mà chỉ phòng thủ, một mình thiếu niên đối đầu với tám gã tu sĩ khai điền cảnh mà vẫn phòng thủ vững vàng, thậm chí còn không hề tỏ ra yếu thế, lúc này đám tu sĩ cũng tỏ ra vô cùng khiếp sợ, hai gã tu sĩ cắn răng nhảy đạp chìm khúc gõ mà Huỳnh Thiếu Bảo đang đứng, cuối cùng cả ba người đều rơi xuống đầm lầy.
— QUẢNG CÁO —
Event
Bây giờ ba người chỉ còn mỗi mình Tuyệt Vô Mệnh còn trụ được thế nhưng y lại đang bị đám tu sĩ bao vây, bọn họ cũng biết rằng thiếu niên này là người lợi hại nhất nên đã huy động nhiều người vây bắt nhất, trước mặt y bây giờ là hơn hai mươi người đang đứng quây tròn xung quanh.
Tuyệt Vô Mệnh lúc này vô cùng tức giận mắng to:
-Con ** các ngươi, các ngươi không tham gia cuộc thi, đuổi theo đạo gia ta làm cái mông gì??
Một gã tu sĩ nghe vậy liền cười lên đắc ý:
-Hắc hắc, nghe nói các ngươi đặt cược trong cuộc khảo hạch với số lượng linh thạch rất lớn, mặc dù bọn ta không tin các ngươi được hạng đầu, thế nhưng vẫn phải ra tay cho ăn chắc.
-Hahaha…
Đám tu sĩ này liền cười lớn lên đầy vẻ hung ác xen lẫn thương hại.
Tuyệt Vô Mệnh bây giờ mới ngẩn người hiểu ra, y đỏ bừng mặt mắng to:
-Khốn kiếp, hóa ra các ngươi được thuê đến để cản đường chúng ta.
Một tu sĩ trẻ tuổi kia cười lớn nói:
-Haha,cái này ngươi cũng không thể nói bừa được nha, chúng ta chẳng qua là thấy ngươi trông ngứa mắt, muốn cho ngươi một bài học thôi chứ làm sao.
Một tu sĩ khác khoát tay nói:
-Dài dòng như thế làm gì, xử hắn!!!
Nói rồi đám tu sĩ này như hung thần ác sát xông thẳng về phía Tuyệt Vô Mệnh, tình cảnh lúc này rất nguy hiểm.
Tuyệt Vô Mệnh thấy đám người kia lại lao về phía mình, khóe miệng y nở một nụ cười tà ác:
-Được lắm, vốn là định chơi sòng phẳng với các ngươi một phen, thế nhưng hiện tại thì không được rồi.
Thiếu niên vừa dứt lời liền ném ra ngoài mấy cái trận kỳ, đúng lúc này một thanh kiếm bay tới đánh phăng bỏ một cái trận kỳ, kèm theo tiếng hô lớn:
-Các vị huynh đài, tên tiểu tặc tử này là trận pháp sư, đừng để cho hắn có cơ hội hành động.
Đám người nghe thấy vậy liền sửng sốt khựng lại nhìn về phía phát ra giọng nói.
Người vừa hô là một thiếu niên trẻ tuổi đang chạy đến khu đầm lầy,trên người y cũng có mang một bó nhành cây lớn trên lưng, giọng nói của y còn mang vài phần gấp gáp, hô hấp dồn dập.
-Là ngươi??
Tuyệt Vô Mệnh kinh hô một tiếng đầy tức giận, y nhận ra tên kia chính là Đinh Nhạc, chính là kẻ hợp tác ăn trộm nhẫn trữ vật của mình.
Sắc mặt của Đinh Nhạc lúc này cũng đỏ bừng bừng, bộ dạng vô cùng chật vật do mới chạy thoát khỏi đám yêu thú, gã cười khẩy nói:
-Hắc hắc, tiểu tặc tử, quả nhiên Tần đại ca đoán không có sai, các ngươi đúng là tham gia cuộc thi khảo hạch vào học viện, chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu, hôm nay ta sẽ khiến các ngươi phải hối hận.
Nói rồi gã liền đạp theo những cành cây kia lao đến, gương mặt như hung thần ác sát quát to:
-Các vị huynh đệ bằng hữu, ta chính là huynh đệ của Tần Cối đại ca, huynh ấy là nhi tử của thành chủ Hoa thành, còn tên này là trận pháp sư, hơn nữa thủ pháp bày trận vô cùng nhanh, chúng ta vì vậy mới trúng phải gian kế của y, các vị đừng để gã có cơ hội bầy trận, nếu không chúng ta sẽ thua rất thảm.
Đám người này nghe vậy thoáng giật mình đầy kinh hãi, bọn họ không ngờ rằng một nhân vật như vậy mà cũng bị ám toán, đắc tội với một trận pháp sư là một hành động không hề khôn ngoan, tuy nhiên bọn họ vẫn không cho rằng thiếu niên này có thể bày trận nhanh đến mức chỉ một thời gian ngắn là xong, bởi vì trận pháp sư muốn bày được một trận pháp cần dùng thời gian rất lâu.
Một tu sĩ trẻ tuổi lao đến đá bay một cái trận kỳ rồi cười nhạt:
-Trận pháp sư ư, tuy bọn ta không cho rằng ngươi có thể bày được trận pháp gì ra hồn, thế nhưng bây giờ ta cũng không rảnh cùng ngươi chơi đùa,dù sao chúng ta cũng đang tham gia khảo hạch mà, haha.
Tuyệt Vô Mệnh cảm thấy rất tức giận, y vừa bày được vài cái trận kỳ thì bị bọn chúng phá mất, hơn nữa còn bị bọn họ quây lại hết đường trốn chạy, sau cùng thiếu niên vẫn lộ ra sơ hở, bị một gã tu sĩ ôm chặt lấy cánh tay,vài tên khác cũng nhảy vào đẩy y ngã rơi xuống đầm lầy.
Trước khi rời đi đám người này còn buông lại một câu:
-Haha, trận pháp sư, ta thấy chính là trận phế sư thì đúng hơn, đoạn đường phía trước còn dài, chúng ta sẽ cho các ngươi từ từ chăm sóc các ngươi kỹ càng, hạng nhất và hạng nhì đúng không, hahaha.
Đinh Nhạc chạy lướt qua cũng cười khẩy:
-Hahaha, đáng đời các ngươi, hừ, nếu có Tần lão đại ở đây thì các ngươi cũng không chỉ có như thế này thôi đâu, chuyện các ngươi ám hại chúng ta sẽ từ từ tính hết một lượt, ngày tháng còn dài mà.
Nói rồi tên này cũng sử dụng những cành cây mang trên lưng ném xuống làm điểm đặt chân rồi băng qua đầm lầy, tuy rằng gã cũng rất muốn trả thù ngay lúc này thế nhưng hiện tại chỉ có một mình, cũng không thể đánh lại ba người bọn họ.
.
Danh Sách Chương: