Trong lúc đó, ngoài cửa hai bóng người đứng khoanh tay.
Tử Lăng Khuynh cười cười kéo Thương Tuyệt về phòng mình.
" Tiểu hồ ly, việc này em sắp xếp hết rồi ? "
Thương Tuyệt nắm cằm nàng nâng lên, thân thể ép sát Tử Lăng Khuynh vào tường.
" Đúng vậy đó !"
Thực chất lúc nãy nàng và anh đều thấy được trong rượu có thêm thứ khác. Khi nâng ly lên uống hai người đều nhân lúc ba người kia không chú ý nhanh tay hất xuống thảm bông dày dưới chân.
Sau đó Tử Lăng Khuynh liền như vô ý thúc tay làm bát canh trên bàn rơi xuống đúng chỗ hai người vừa hất rượu để đỡ nghi ngờ. May mắn đây lại là vang trắng nữa nên coi như xong chuyện ly rượu.
Từ Nghiên, Cơ Quý gọi Thương Tuyệt và nàng nói chuyện đều nằm trong dự định. Căn phòng đấy cũng là nàng cố tình chuẩn bị.
Hai người kia nói ra cũng thật ngu ngốc, lại tự mình làm cho bản thân trúng xuân dược.
Cơ bản là nếu uống mỗi ly rượu không thôi thì sẽ chẳng có chuyện gì nhưng thêm mùi bột phấn nghiền của cỏ thơm Huyết Dụ liền thành xuân dược, dược tính cực mạnh đến nỗi lấn áp lí trí trong tức khắc.
Phải nói là loại này bá đạo cực kì. May mắn là nàng cùng Thương Tuyệt có biết qua về nó.... nếu không....
Nhưng hai cái người thế thân trong phòng ấy cũng chẳng biết ở đâu ra. Nàng không có sắp xếp việc này nha. Vốn định để cho Cơ Quý và Từ Nghiên bạch bạch bạch...bây giờ thì hay rồi. .. có thêm người luôn ! Mà hai người thế thân kia cũng uống rượu, thần trí không rõ. .. cái kiểu này thì có mà sập mẹ nó giường mất.
Mà trong lúc đó Từ Nghiên lại hết mực sung sướng, thân mình đong đưa theo tiết tấu lên xuống của nam nhân bên trên. Cô ta nửa mơ nửa tỉnh thầm nghĩ không hổ là quân phiệt thế lực, phương diện này cũng thật mạnh mẽ
Bên Cơ Quý cũng như vậy. Gã ta gầm lên đầy sảng khoái, hạ thân ra vào càng kịch liệt. Thân thể nữ nhân bên dưới mềm nhũn mặc gã chi phối.
Trong màn đêm, mấy bóng hình dây dưa không dứt nhấc lên một trận kiều diễm mị hoặc.
Mãi cho tới tầm 2 giờ sau, tiếng bước chân dồn dập đi về phía này, xem chừng là phải có đến 7\-8 người. Trong giây lát cửa bật mở... đèn cũng sáng lên.
Nhưng tình trạng lại im ắng quỷ dị. Đám người ngoài cửa, dẫn đầu là Cơ Hào trợn tròn mắt nhìn một màn dâm tục trước mặt.
Cơ Hào tái mét mặt đi. Chỉ hận chưa thể bước tới đánh chết mấy người trước mắt.
Nghiệt chủng mà !
Không hiểu bọn này đang làm cái gì nữa, ông ta đều nghe theo gọi cả đám người tai to mặt lớn đến để bắt gian Từ Nghiên với Thương Tuyệt. Sao lại thành ra thế này ? Đến bây giờ vẫn còn mây mưa được. Không phải là theo kế hoạch mà thực thi à ?
Từ Nghiên rốt cuộc đang làm cái gì chứ ?
Ngu xuẩn thực sự.
" Các người, các người .. Cơ Quý, Từ Nghiên, ... "
Bốn người vẫn si mê mà điên đảo trước bao cặp mắt khác lạ đang nhìn chằm chằm cho đến tận khi Cơ Hào bốc hỏa phừng phừng xông đến đạp cho bọn họ mấy cái thì họ mới lờ mờ tỉnh dậy.
Từ Nghiên cùng Cơ Quý đều ngấm thuốc nhưng lúc này lý trí ít nhất đã quay về chút xíu. Lại nhìn đến thân thể lõa lồ trước mặt bao người, liếc sang bên cạnh là hai người một nam, một nữ xa lạ chứ không phải là Thương Tuyệt hay Tử Lăng Khuynh theo dự đoán
" Aaaaa......" Từ Nghiên thét chói tai, cơ bản là không ngờ tới.
Cô và Cơ Quý cuống cuồng kéo chăn che chặt lấy người, ánh mắt kinh hãi.
" Cơ đại soái, ngài... là muốn cho chúng tôi xem cái này ? "
Một người trong đám đứng đằng sau Cơ Hào e ngại lên tiếng hỏi, trong mắt không dấu nổi một tia khinh bỉ.
Cơ Hào giận tím mặt nhưng lão ta cũng chỉ dám cười gượng mà khéo léo đưa tất cả ra ngoài.
Thương Tuyệt và Tử Lăng Khuynh đứng nãy giờ xem kịch vui cuối cùng quay lưng, liếc qua hai người kia rồi đi nhanh về phòng.
Cơ Quý, Từ Nghiên đồng thời vô tình nhìn được sự châm chọc trong ánh mắt của nàng tức khắc liền oán hận tới cực điểm.
Phải rồi, đều là do bọn họ làm, đều là do hai cái tiện nam nữ kia tính kế mà ra.
Bây giờ thì hay rồi, việc đã đổ bể lại còn dẫn đến một trận mất mặt cùng xấu hổ. Còn chẳng biết con hàng thế thân mà Thương Tuyệt và Từ Nhan đưa đến là ai nữa.
Cơ Quý lúc này bùng phát hận thù, tròng mắt tối sầm âm u đầy tia máu. Lại là Thương Tuyệt, lại là người phụ nữ kia đánh bại hắn.
Không, không thể, hắn nhất định không thua. Lần này chỉ là sơ suất
Hai người này chối bỏ mọi tội lỗi, tất cả đều đẩy lên người Thương Tuyệt và Tử Lăng Khuynh. Nhưng tại sao bọn họ không nhớ rằng cái kế hoạch ngu xuẩn này là do bọn họ bày ra trước. Hừ... mình ngu ngốc lại còn trách người khác quá thông minh sao ?
Ở đâu ra cái kiểu chó cắn mình mà mình còn không đánh chó ? Xin lỗi đi, trong khái niệm của Tử Lăng Khuynh thì ăn miếng trả miếng, nhân quả luân hồi báo ứng. Thế mới công bằng chứ !
.
Cơ Hào đi vào thì vẫn thấy hai đứa mất nết, không có đầu óc kia ngồi ngơ ra, khung cảnh hết sức hỗn độn.
Cơ Quý nhìn ông ta khẽ gọi một tiếng " Cha..."
" Câm miệng, lũ chúng mày đúng là không làm nên trò trống gì cả, có mỗi cái việc cỏn con này đã làm không xong. Lại còn bày ra trước bàn dân thiên hạ. Mặt mũi của lão tử biết để đâu vì chúng mày đây ? "
Cơ Hào hùng hùng hổ hổ gầm lên. Sắc mặt của Cơ Quý đã tối càng thêm tối
" Cha, chính cha là người bảo con làm như vậy, bây giờ thất bại, người đổ hết lên đầu bọn con như thế.... Bọn con cũng đâu có muốn chuyện này xảy ra... tất cả là do..."
" Đủ rồi, lão tử không muốn nghe nữa. Còn Từ Nghiên, ta bảo con quyến rũ Thương Tuyệt, sao lại ngủ với tên đàn ông nào kia ? Thương Tuyệt hôm nay cũng đã nhìn rõ sự việc, sau này làm sao nó dám động tới con nữa ? "
" Cha... cha biết Từ Nghiên là hôn thê của con, sao cha vẫn làm như vậy. Đấy là cha muốn cô ta cắm sừng con hay sao ? "
Cơ Quý uất ức trong lòng không được giải tỏa liền trực tiếp phẫn nộ mà nói, lại quay sang túm lấy bả vai Từ Nghiên " Sao cô dám phản bội tôi chứ ? Sao cô dám ? Con điếm này... "
" Hừ.. Cơ Quý, anh lấy cái tư cách gì mà chất vấn tôi như vậy ? Chẳng phải lúc trước anh không nói gì cơ mà ? Còn bày kế giúp tôi chiếm được Thương Tuyệt. Thậm chí anh cũng có ý định lên giường với người phụ nữ khác. Bây giờ mọi chuyện vỡ lở, anh còn dám to tiếng ? Ha... chẳng biết ai là người cắm sừng ai trước đâu ! Tính ra chúng ta cùng một duộc cả thôi."
Từ Nghiên hất tay Cơ Quý ra, cười lạnh trào phúng nhìn hắn ta
Giữa lúc cả ba người cãi nhau đến ầm ĩ thì một giọng khàn khàn vang lên cắt ngang " Ồn áo quá đi, các ngươi có im miệng cho bổn thiếu không hả ? "
Nam nhân nằm nãy giờ hiện tại tức giận cau mày nói lớn, kéo theo cả cô gái kia cũng hoảng sợ mà dậy.
.
Sau một hồi tất cả ăn mặc chỉnh tề ngồi ngay ngắn nói chuyện tử tế thì Cơ Hào cùng đám người mới há hốc mồm khi biết nam nhân này không xa lạ gì cả. Hắn là con trai cưng của thống lĩnh quân địch \- Tịch Liêu.
Mà cái người phụ nữ quan hệ cùng Cơ Quý không ai khác là Lý Linh Nhi \- con gái Lý Cận Nam lần trước dẫn theo Chu Hạ trốn thoát khỏi Ly công quán .
Ngay tức khắc Cơ Hào đã tỏ thái gay gắt hơn. Nhưng ngược lại là Tịch Liêu rất bình tĩnh. Hắn cười cười không rõ
" Cơ đại soái, ngài hà cớ phải cay nghiệt với tôi như vậy ? Chi bằng chúng ta yên ổn nói chuyện không tốt à ? "
" Đánh rắm, lão tử thèm vào nói chuyện cùng loại người vô liêm sỉ, đạo đức giả như ngươi " Cơ Hào thô tục mà khinh bỉ.
" Cơ đại soái, ngài đừng nóng, chúng ta có chuyện cần thiết phải thương lượng "
Cơ Hào vốn định từ chối nhưng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà ông ta lại gật đầu phất tay cho Cơ Quý và Từ Nghiên ra ngoài.
Ông ta lại không nhớ mình là một quân phiệt, Tịch Liêu là con trai kẻ thù thì làm gì có chuyện để nói. Mà, nếu để người ngoài biết liền xong đời, có khi còn gắn lên mình tội danh thông đồng với địch bán nước.
Hai người Từ Nghiên tâm trạng không tốt, chẳng để ý nhiều tới cái này cũng liền mở cửa đi luôn.
Từ Nghiên hiện tại rất suy sụp, tại sao anh ấy lại làm vậy với cô ? Tại sao ? Cô thích anh ấy nhiều như vậy, anh ấy nỡ dâng cô cho kẻ khác.
Thương Tuyệt, từ bé tới lớn em đều chỉ thích mình anh. Vì cái gì anh chưa từng quay đầu nhìn tới em một lần ?
Không, em không bỏ cuộc đâu, em nhất định sẽ cướp anh khỏi tay Từ Nhan. Cô ta chẳng là gì cả, thậm chí cô ta còn đã kết hôn với Vân Liêm. Làm sao sánh bằng em chứ ?
Lại có người đàn ông lúc nãy mây mưa cùng cô, vậy mà là....
Từ Nghiên bất chợt cười đến cay độc, ánh mắt lập lòe không rõ. Quả thực giống như một oán phụ vậy.
\*\*
Cơ Hào và Tịch Liêu từ trong phòng đi ra gọi Từ Nghiên, Cơ Quý vào mặt mày đều hết sức vui vẻ. Cơ Hào cũng chẳng còn bài xích hắn ta nữa mà hết sức thân mật, tay bắt tay, dường như đã kết thành liên minh gì đó.
Tịch Liêu nở nụ cười xán lạn ra trước mặt Từ Nghiên, hắn bước lại gần cô ta âu yếm khoác vai rồi cúi xuống hôn nhẹ lên má.
Từ Nghiên lúc đâu vốn bài xích kịch liệt nhưng Cơ Hào lại ha hả mà cười lớn " Tốt, tốt lắm. Nghiên nhi, con rể tương lai mà ta chọn không vừa đâu chứ ? "
Cô vừa nghe đến đã giãy nảy lên. " Cái gì, cha... cha ..."
Cơ Quý cũng không vui vẻ gì cho cam, mặt hắn nhăn nhúm lại " Cha, Nghiên nhi là hôn thê của con, sao cha ?? "
" A Quý, Nghiên nhi không thể lấy con, bởi vì Nghiên nhi là em cùng cha khác mẹ của con. Các con là anh em ... Vả lại Nghiên nhi đã trao thứ quý nhất của con bé cho A Liêu, con và con bé cũng chưa làm gì. Chi bằng.... Các con đều là con ngoan của ta "
Cơ Quý tức khắc thất thần, nghe giọng dụ dỗ của Cơ Hào mà tai ù đi không rõ.
Không phải hắn ta yêu thương gì Từ Nghiên nhưng mà dẫu sao cô cũng thuộc về hắn trước đây. Bây giờ bảo hắn nhường lại... Tính độc bá của hắn cao như vậy, cớ gì lại bỏ qua đây ?
Cũng tại lần đầu nhìn thấy Từ Nghiên, hắn cũng chỉ ngọt ngọt với cô mấy hôm. Bởi hắn biết cô là con gái thư hương thế gia. Mà lão cha lại rất thích kiểu này. Hắn đưa Từ Nghiên về cũng chỉ để làm Cơ Hào vui vẻ, coi trọng hắn hơn mà thôi.
Vậy mà hiện tại thành cái dạng gì thế này ? Từ Nghiên là em gái hắn. .. Loạn luân sao ? Trước đây ....
" Cha, không phải, con và Từ Nghiên sớm đã ân ái với nhau, lần đầu tiên cũng là cho con..."
Tịch Liêu im lặng nãy giờ cười trào phúng " Cơ Quý, cậu sai rồi, kì thực Nghiên nhi quen biết tôi sớm hơn cậu. Khi ở bên nước ngoài học tập, tôi và cô ấy đã .... Cậu chỉ là đến sau thôi !"
Cơ Hào thấy tình thế giương cung bạt kiếm liền lên tiếng giảng hòa.
" A Quý, cha quyết định rồi, con không thể đến với Từ Nghiên. Con bé sẽ cùng A Liêu kết hôn. Còn con, con xem cô bé Lý Linh Nhi này thế nào, con có thể lấy cô bé ấy.."
Cơ Hào đẩy Lý Linh Nhi đằng sau lưng ra trước mặt, cô ta e thẹn cúi đầu.
Cơ Quý thực chất có chán ghét nồng đậm nhưng mà hắn ta vẫn kéo Lý Linh Nhi về phía mình.
" Theo ý cha,..."
\*\*\*
Mọi việc ngày hôm nay cứ thế trôi đi trong im lặng, mấy cái mất mặt của Từ Nghiên và Cơ Quý đều được Cơ Hào tìm cách ép xuống dập tắt. Thành ra là tất cả chịu uy ông ta nuốt vào trong bụng.
Nhưng thế thì sao chứ ? Bọn họ cũng có cái cớ để mà khinh bỉ ông ta. Tưởng tốt đẹp thế nào chứ rác rưởi như vậy bọn họ lại chẳng thèm .
.
.
.
Danh Sách Chương: