Thần sắc trở nên điên cuồng, Nguyệt Dao nghĩ đến cái gì, hoảng loạn đứng lên, nhưng mà hai chân vô lực đan chéo vào nhau khiến nàng ta "oạch" một tiếng ngã sóng xoài trên mặt đất.
Đưa ánh mắt nhìn tẩm điện rộng lớn, Nguyệt Dao chưa bao giờ cảm thấy nơi này lại lạnh lẽo như thế, lạnh từ ngoài vào trong cốt tủy, phảng phất là trụy xuống hầm băng vạn năm.
Móng tay dài bấm vào lòng bàn tay, Nguyệt Dao nỗ lực ngồi dậy, nhưng động tác trì độn, hệt như là một bà lão già cả, tay chân không nhanh nhẹn.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập, sắc mặt Nguyệt Dao nhanh chóng hiện lên một tia vui mừng.
Nhưng kinh hỉ chưa được bao lâu, phản ứng của người cung nữ đối diện khiến Nguyệt Dao tuyệt vọng:
"A!!! Yêu quái! Người đâu, người đâu? Tẩm điện nữ đế xuất hiện yêu quái, mau đến hộ giá!" Cái khay trên tay loảng xoảng rơi xuống đất, cung nữ bụm miệng thét chói tai, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
"Không... ta không..." Nguyệt Dao hoảng loạn muốn ngồi dậy, nỗ lực giải thích, nhưng tiếng nói khàn đặc âm u như để chứng minh thân phận lại nhỏ dần khi bị ám vệ hoàng thất xuất hiện và mang đi.
Tin tức nữ đế bị yêu quái hành thích không bao lâu đã nhanh chóng truyền ra, hoàng cung nháy mắt trở nên rối loạn.
Mà Phạn Lẫm Cung bên này lại như cũ bình tĩnh.
Cổ trùng giải trừ, tảng đá đè ở đầu quả tim hơn hai mươi năm được dỡ xuống, thực lực và sinh lực bị hút đi trong bao nhiêu năm nay toàn bộ rót trở về, khiến cho Tiêu Phạn mất hơn nửa canh giờ mới hoàn toàn tiêu hóa xong. Khí chất đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Dáng vẻ ngọc thụ lâm phong, thần thái ngời ngời như là trở lại thời niên thiếu.
Nếu không biết số tuổi chân thật, ai sẽ nghĩ đến dung mạo hiện tại của Tiêu Phạn đã là người hơn bốn mươi tuổi?
Trong khoảng thời gian chờ đợi hắn chuyển hóa lực lượng, Thanh Mộc đã dọn dẹp sạch sẽ vết máu bừa bộn dưới đất, băng bó lại vết thương trên cổ tay cho Tiêu Phạn, lại điểm một chút huân hương, không khí nháy mắt trở nên thanh nhã thoát tục rất nhiều.
Đế Mặc Thần biết mục đích của Mạc Túc khi đến nơi này, cho nên tự giác đi ra ngoài bồi hai đứa nhỏ đi. Chuyện riêng tư này, e là Mạc Túc cũng sẽ không cho hắn nghe thấy, hắn hà tất phải làm nàng không vui? Khi nào nàng muốn nói thì tự khắc sẽ chính miệng mà nói cho hắn.
Đế Mặc Thần còn rất tự tin vào mị lực của chính mình.
Cho nên lúc này trong phòng chỉ có Mạc Túc ngồi một bên uống trà, tiện thể chải chuốt lại tinh thần lực.
Mạnh mẽ chặt đứt tinh thần ti, chẳng khác nào là tự chặt một ngón tay, tay đứt thì ruột xót, tinh thần không gian cũng có nháy mắt hỗn loạn, cho nên nàng phải vỗ về an ủi chúng nó.
Kỳ thực, chặt đứt tinh thần ti nàng cũng thường xuyên làm, nhưng đó ở đời trước khi đối phó Trùng tộc, từ khi đến thế giới này vẫn là đầu tiên một hồi.
Nàng cũng không nghĩ tới, cổ trùng trong người Tiêu Phạn sẽ ngoan cường và độc ác đến như thế. Nói vậy, chủ nhân sau lưng điều khiển chúng nó cũng là kẻ tàn nhẫn.
Thanh Mộc bận tới bận lui, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn lén Mạc Túc một chút, trong lòng cảm khái vạn phần.
Hắn vốn dĩ không quá tin tưởng nàng có thể giải cổ trùng, nhưng sự thật trước mắt lại khiến hắn hết đường chối cãi. Đây quả thực là công chúa phế vật của mười mấy năm qua sao?
Hắn chỉ có thể nói, gà rừng vĩnh viễn là gà rừng, nhưng phượng hoàng chân chính, cho dù là trải qua trăm cay ngàn đắng, luân hồi niết bàn bao nhiêu lần thì cũng không thay đổi được huyết mạch cao quý của nó.
Nữ nhi kết tinh của hai vị kia, sao có thể kém được!
Thanh Mộc vu vơ nghĩ, sau đó bật cười.
Lúc này, trên người Tiêu Phạn bùng nổ một cỗ huyền lực kim sắc mạnh mẽ, thình lình là Kim Huyền đỉnh phong. Hắn đem lực lượng củng cố một chút mới thu công, mở ra ánh mắt, trong đó xẹt qua một tia bất đắc dĩ.
Cảnh giới hai mươi năm trước của hắn đã là Thần Huyền nhị phẩm, nhưng trải qua cổ trùng một chuyện, thực lực mất hết, thân thể lỗ lã đến lợi hại, cho dù hắn nỗ lực tu luyện hay dùng kỳ trân dị bảo đều là thay người khác làm áo cưới mà thôi.
Cho nên hiện tại lực lượng trở về, nhưng bởi vì sinh cơ không đủ, cho nên cảnh giới còn lùi lại mấy bậc. Nhưng so với mất đi tính mạng, Tiêu Phạn cảm thấy hiện tại đã là ân nghĩa lớn nhất mà ông trời ban cho.
Mà sứ giả thay ông trời thực hiện nguyện vọng xa xỉ của hắn, lại là...
Hắn nhìn về phía Mạc Túc, thần sắc phức tạp nói:
"Mạc nha đầu! Lần này Tiêu thúc thật sự phải cảm ơn ngươi. Nếu không phải có ngươi, ta khả năng đã không còn tồn tại trên cõi đời này."
Mạc Túc vừa lúc chải vuốt xong tinh thần lực, ánh mắt khẽ nhúc nhích đưa hắn quan sát từ trên xuống dưới, âm thầm gật đầu, thần sắc hờ hững nói:
"Cảm ơn thì không cần, ta sở dĩ sẽ cứu ngươi, là bởi vì có một số nghi hoặc cần tìm ngươi giải đáp."
Tiêu Phạn khẽ thở dài, nói với Thanh Mộc một tiếng:
"A Mộc, ngươi ra ngoài nói với Hiên nhi ta đã bình an. Ngươi bảo hắn trở về xem A Phượng như thế nào. Ta sẽ sớm đến đó bái phỏng."
Lúc trước không biết, nhưng hiện tại chính mắt thấy Mạc Túc dễ dàng diệt trừ cổ trùng trên người mình, Tiêu Phạn đã nắm chắc Đông Phương Phượng nhất định tánh mạng vô ngu.
Như vậy vừa lúc, hắn cũng nên đem mọi chuyện kể hết cho Mạc Túc, nàng đã có đủ thực lực gánh vác hết thảy trách nhiệm.
Thanh Mộc không nói hai lời, đi ra ngoài truyền lời.
Trong phòng chỉ còn hai người, Tiêu Phạn không để Mạc Túc chờ lâu lắm, hắn dõi ánh mắt ra cửa sổ, như là cố gắng nhớ lại hình dáng của cố nhân, có lẽ là do cổ trùng ảnh hưởng khiến trí nhớ có một chút hỗn loạn. Hắn phải nhíu mày suy tư hồi lâu, mới bắt đầu nói lên:
"Nha đầu! Tiêu thúc biết ngươi khẳng định muốn biết chuyện về cha mẹ ruột của mình. Nên ta sẽ không thừa nước đục thả câu.
Việc này nói lên thì dài, phải bắt đầu từ hai mươi lăm năm về trước. Khi đó ta không sinh sống ở nơi này, mà gia tộc của ta ở một cái đại lục tên gọi Đông Linh. Địa vực Đông Linh rộng lớn vô ngần, núi non hùng vĩ, hải dương mênh mông, gia tộc san sát, học viện nhiều vô kể..."
Mạc Túc yên lặng lắng nghe, ánh mắt khi nghe đến hai chữ thì hơi nhúc nhích, ngón tay đặt ở tay vịn cũng bất giác buộc chặt.
Đông Linh đại lục... cùng lời nói của cha mẹ trong Địa Cung giống nhau như đúc. Hơn nữa, càng kỳ quái là danh từ Đông Linh này, nàng phảng phất là nghe qua ở đâu trước đó.
Trong khi Mạc Túc nhíu mày suy tư, thì Tiêu Phạn đã nói tiếp, thanh âm bình thản và trầm ấm:
"Gia tộc của ta chỉ tính là trung thượng, thực lực so không được thượng đẳng gia tộc. Cho nên chỉ bắt được hai cái danh ngạch tiến vào một trong thất đại học viện. Ta một cái, và đường đệ của ta một cái.
Thất đại học viện là học viện chính thống, có truyền thừa lâu đời của Đông Linh đại lục, là nơi bồi dưỡng và nuôi nấng vô số cường giả. Thất đại học viện phân biệt là: Long Ngâm, Phượng Minh, Đề Hạc, Phi Ưng, Thôi Lân, Đằng Xà, Bạch Hổ. Tên học viện đều lấy dựa theo thần thú mà nó tọa trấn.
Ta lựa chọn Thôi Lân học viện, sau đó ở bên trong gặp được cha của ngươi, hắn tên Mạc Thừa Vũ. Hỏi qua mới biết, hắn trên không người thân, dưới không gia tộc, toàn dựa thực lực giao tranh, mạnh mẽ bắt lấy tư cách tiến vào học viện. Hắn làm người trượng nghĩa, tính tình sảng khoái khiến ta rất bội phục, cho nên chúng ta không bao lâu đã trở thành bằng hữu.
Chúng ta cùng nhau tu luyện, cùng nhau xuống núi làm nhiệm vụ, tình cảm ngày trở nên càng thêm thâm hậu. Một năm sau đó, cha ngươi trở thành người xuất sắc trong học viện, đại biểu học viện tiến hành thi đấu.
Sau đó, cha ngươi gặp mẹ ngươi, nàng là học viên xuất sắc của Phượng Minh học viện, càng là hòn ngọc quý của thượng đẳng gia tộc - Thẩm gia. Nàng thiên tư thông minh, dung mạo xinh đẹp, thực lực cường hãn, hơn nữa còn là một luyện khí sư tuổi trẻ ưu tú.
Đáng lẽ ra hai người không nên có giao thoa, nhưng trong lần thí luyện đó, mẹ ngươi gặp gỡ yêu thú cường đại, thân mang trọng thương, được cha ngươi cứu giúp. Hai người trải qua hoạn nạn, dần dần nảy sinh tình tố.
Sau khi rời khỏi bí cảnh, cha ngươi mới tiến đến Thẩm gia bái phỏng, nhân tiện cầu hôn. Ta khi ấy cùng cha ngươi một khối đồng hành. Sau đó mới biết được, Thẩm gia đại tiểu thư cùng Khâu gia đại thiếu Khâu Thanh Viễn có hôn ước. Cha ngươi bị Thẩm gia gia chủ từ chối, cho nên xám xịt trở về.
Cha ngươi uống rượu giải sầu, trên đường trở về bắt gặp một đôi tỷ muội đang bị người đuổi giết cho nên ra tay cứu giúp. Sau đó tỷ tỷ Phó Ngữ Yên phảng phất là gặp được ý trung nhân giống nhau, một mực quấn lấy cha ngươi đòi lấy thân báo đáp, nhưng cha ngươi không đồng ý. Nàng vẫn là mặt dày mày dạn đi theo.
Sau lại mới biết được, Phó Ngữ Yên là thánh nữ mới nhậm chức của Vu Cổ nhất tộc, Phó Ngữ Dung là muội muội của nàng, lại phảng phất như là tùy tùng giống nhau. Cha ngươi nhìn không được khuyên nhủ mấy câu, nào biết Phó Ngữ Dung cũng thích cha ngươi, nhưng nàng che dấu rất khá, chỉ có cẩn thận quan sát mới phát hiện những chi tiết nhỏ.
Không bao lâu sau, mẹ ngươi là Thẩm Sương bỗng chốc tìm tới, nàng nói nàng chủ động giải trừ hôn ước, cũng cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, muốn đi theo cha ngươi.
Ban đầu, cha ngươi là không đồng ý, còn khuyên nhủ mẹ ngươi không nên vì hắn mà từ bỏ người nhà. Nhưng mẹ ngươi nhất ý cô hành, một mực đi theo cha ngươi. Trải qua một số chuyện, hai người cũng ở bên nhau, thậm chí mẹ ngươi còn mang thai ngươi.
Nhưng mà, việc vui ngắn chẳng tày gang, Khâu gia cảm thấy mất mặt cho nên bắt đầu tiến hành trả thù Thẩm gia, bọn họ thả ra tin đồn Thẩm gia có thần khí, tạo đủ sức ép, thậm chí còn phái người đuổi giết cha mẹ ngươi. Mà Phó Ngữ Yên vì yêu không được đáp lại, cho nên cũng trộn lẫn ở bên trong làm phá hư.
Mẹ ngươi lúc ấy mang thai, cho nên ta cùng cha ngươi chỉ có thể hộ nàng trốn chui trốn nhũi, sau đó nhờ sự giúp đỡ của Phó Ngữ Dung, chúng ta chạy đến Huyền Nguyệt đại lục, tạm thời tránh thoát một kiếp.
Nhưng không lâu sau, người của Phó Ngữ Yên lại tìm tới, không biết cùng Phó Ngữ Dung nói gì đó, người sau trợ trụ vi ngược chuốc thuốc mẹ ngươi, đem mẹ ngươi giao cho Phó Ngữ Yên.
Việc này cha ngươi không biết, hắn sốt ruột đi cứu mẹ ngươi, cho nên chỉ có thể giao ngươi cho Phó Ngữ Dung chăm sóc, sau đó mất tích hai mươi năm không thấy trở về.
Không gian truyền tống trong lần giao chiến đó sụp đổ, ngăn cách Huyền Nguyệt đại lục và Đông Linh đại lục. Cho nên Phó Ngữ Dung không thể đi tìm cha ngươi, hiển nhiên là bị Phó Ngữ Yên coi như quân cờ mà lợi dụng. Sau đó Phó Ngữ Dung vì yêu sinh hận mà hoàn toàn hắc hóa.
Ta là bằng hữu của cha ngươi, cũng là người duy nhất biết tội ác của nàng, nàng sợ bại lộ cho nên đem cổ trùng gieo xuống người ta và Phượng nhi để dễ bề khống chế.
Nàng độc chết nữ đế Thiên Nguyệt Vương Triều, sau đó cưu thước chiếm sào, hưởng thụ quyền lợi cùng bễ nghễ tôn quý khi ngồi trên cao. Bất kể nam tử nào có một tia dung nhan giống với cha ngươi, nàng liền điên cuồng bắt người đem về phục vụ cho nàng. Thỏa mãn cầu mà không được chi tâm.
Ngươi là nữ nhi duy nhất của Mạc Thừa Vũ và Thẩm Sương, cho nên Phó Ngữ Dung không cam lòng, nàng đem hết thảy hận ý đều trút xuống người ngươi. Phảng phất thấy ngươi thống khổ là có thể giải nỗi hận trong lòng nàng.
Những việc đó, ta đều thấy được, nhưng tính mạng đều bị nàng nắm giữ ở trong tay, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nha đầu, thúc thúc xin lỗi ngươi! Cũng cô phụ sự tín nhiệm mà cha ngươi giao cho ta."
Nghe Tiêu Phạn nói xong toàn bộ ân oán tình thù, Mạc Túc lặng yên ngồi đó, không nói lời nào. Chỉ có nắm tay siết chặt tay vịn, chứng minh trong lòng nàng cũng không có bình tĩnh như mặt ngoài biểu hiện.
Sự thật thế nhưng là cái dạng này!!!
Khâu gia! Phó gia!
Khâu Thanh Viễn! Phó Ngữ Yên!
Nàng rốt cuộc biết tên họ của kẻ thù hại gia đình bọn họ chia lìa nhiều năm.
Phó Ngữ Dung những năm này đối xử với nàng hiển nhiên đáng giận. Nhưng hai đầu sỏ kia càng đáng giận gấp trăm lần.
Yêu mà không được đáp lại, bọn họ thế nhưng làm ra loại sự tình này.
Mạc Túc hiện tại chỉ tưởng xé bọn họ thành nhiều mảnh.
Danh Sách Chương: