"Phế vật! Ngay cả một đứa nhỏ mà cũng giữ không xong." Một tên ẩn vệ khác tiến lên, nheo mắt hung dữ, một chân đá vào đầu gối của đồng bọn, khiến cho người sau quỳ rạp xuống, mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Truy!" Mắt thấy hai lớn hai nhỏ sắp sửa thoát khỏi tầm mắt, những người khác đồng loạt trầm sắc mặt, đạp bộ pháp tiến lên.
Bạch Phong Hoa mặt mày tái nhợt, cánh môi trở nên tím tái, hành động ngày càng chậm chạp. Đế Thanh Hàn vừa cõng nàng né tránh, vừa bảo hộ cho hai đứa nhỏ ở phía trước, đoạn đường thập phần gian nan.
Cách Lâu Giang Các còn có một đoạn đường, thế mà đối với bốn người lúc này, lại dường như dài cả thế kỉ, mù mịt không thấy cuối.
"Không tốt, Hoa dì không thể chịu đựng được nửa, độc đã xốc nảy đến bả vai, nếu không chữa trị kịp thời, ắt sẽ thâm nhập vào tâm mạch." Mạc Du Hồng nắm tay ca ca, thình lình quay đầu nhìn lại, phát hiện tình huống của Bạch Phong Hoa, nhíu mày ngưng trọng nói.
"Nhưng thúc thúc không biết y thuật a? Hơn nữa phía sau lưng còn có người truy đuổi, nếu chúng ta đến y quán, khẳng định sẽ bị bắt vừa vặn." Đế Thanh Hàn thở hổn hển nói, trên trán và sau lưng thấm đẫm mồ hôi, hòa lẫn cùng vết máu, khiến cho cả người chật vật không thôi.
"A Hoa... A Hoa... ngươi chịu đựng một chút, đừng ngất đi." Hắn cõng Bạch Phong Hoa, khẽ giật mạnh cánh tay của nàng, thường xuyên lay một chút, để nàng duy trì tỉnh táo.
"Ưm..." Bạch Phong Hoa nhíu mày, thần trí đã có chút mê mang, nhưng mỗi khi nghe Đế Thanh Hàn kêu gọi, nàng đều gượng dậy mí mắt nặng như chì, thấp giọng đáp lời.
Tuy rằng ngắn ngủi chỉ có một chữ, nhưng cũng làm cho Đế Thanh Hàn thở phào một hơi.
Bất quá, tốc độ của hắn đã nhanh, nhưng ẩn vệ và thần xạ truy tung càng nhanh, trong nháy mắt đã đuổi theo tới, chậm rãi kéo gần khoảng cách.
Nhận ra từng luồng công kích nguy hiểm sau lưng, Đế Thanh Hàn chỉ cảm thấy lông tơ dựng đứng, da đầu tê dại.
Cảnh giới của những người đó, cao hơn hắn quá nhiều.
Khi nãy có Bạch Phong Hoa trợ trận, còn chỉ miễn cưỡng ứng đối. Nhưng hiện tại chỉ còn một mình hắn...
Mà ở phía trước, Mạc Du Hồng lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng rỡ lên, gấp gáp hỏi nam hài bên cạnh:
"Ca ca, muội nhớ mẫu thân từng giao cho huynh một viên Bạch Pháo có đúng hay không?"
Mạc Vân Long trầm ngâm gật đầu, ánh mắt hơi lóe:
"Mẫu thân nói, chỉ khi tình huống nguy cấp mới có thể sử dụng đến nó. Bởi vì Bạch Pháo rất khó làm ra, mẫu thân nghiên cứu nhiều năm, nhưng chỉ tích lũy được có năm viên."
Mạc Du Hồng khẽ xoay đầu nhìn ẩn vệ đông nghìn nghịt phía sau, không hề giống như đứa nhỏ bình thường sợ hãi hay e dè, mà cơ trí bình tĩnh nói:
"Ca ca, chẳng lẽ lúc này còn không gọi là nguy cấp sao? Hoa dì trúng độc, Hàn thúc thúc chịu đựng không lâu nữa đâu. Bọn họ vì bảo vệ huynh muội chúng ta mà thành ra như vậy. Nếu chúng ta bị người xấu bắt đi, thì sự hi sinh của họ chẳng phải là vô nghĩa hay sao?"
"Tiểu Hồng, muội nói có lý!" Mạc Vân Long hơi gật đầu, nhanh chóng làm ra quyết định, thò tay vào trong ngực áo, lần mò đến trữ vật vòng cổ, lấy ra một viên bi tròn màu trắng to cỡ bằng hạt đậu nắm trong lòng bàn tay.
Hai đứa nhỏ cố tình lạc chậm lại bước chân để đứng ngang với Đế Thanh Hàn. Trong khi Mạc Du Hồng giật lấy tay áo của Đế Thanh Hàn rồi hô:
"Hàn thúc thúc, tiểu Hồng đếm từ một tới ba, chúng ta cùng nhau nằm sát xuống đất nha."
Đế Thanh Hàn đầy mặt dấu chấm hỏi, muốn nói với hai đứa nhỏ: "đừng hồ nháo!" Nhưng nữ hài đã trước một bước đếm số.
"Một... hai... ba!"
Ngay khi tiếng thứ ba vừa vang lên, Mạc Vân Long nhanh chóng phát động tinh thần lực, kích mở Bạch Pháo rồi ném về phía sau.
"Nằm xuống mau!" Thấy Đế Thanh Hàn vẫn ngơ ngác đứng đó, Mạc Vân Long ra hiệu cho muội muội, cả hai cùng nắm lấy tay áo của Đế Thanh Hàn, rồi ghì mạnh xuống đất.
Đùng!
Oanh!
"A!"
Một tiếng nổ rung trời vang lên, hồng quang phút chốc phóng đại hết cỡ, bao phủ cả một khu vực lớn, năng lượng bị áp súc từ trong Bạch Pháo được mở chốt ra, chẳng khác nào hồng thủy mãnh thú thả ra khỏi địa ngục, đói khát mà há chiếc miệng to đùng, cắn nuốt tàn sát hết thảy sự vật xung quanh.
Nơi đó đi đến đâu, luồng gió bị cắt nát, không khí như ngừng lại, thần xạ truy tung vốn dĩ rắn chắc như tường đồng vách sắt lại bị dư ba ăn mòn thành tro bụi ngay tức khắc. Càng đừng nói một đám ẩn vệ đứng ở nơi trung tâm. Vô số tiếng rên la thảm thiết vang lên, bọn họ trơ mắt nhìn huyết nhục của mình nổ tung, nhưng lại không thể làm gì khác.
Còn có một số chưa kịp kêu ra tiếng, đã bị năng lượng nghiền nát hoàn toàn, tứ chi bay khắp nơi, mùi máu tươi lan tràn nồng nặc.
Bạch Pháo phát động kéo dài hơn hai phút mới có điều giảm bớt, nhưng khí lãng quay cuồng trên không lại như cũ khủng bố và đáng sợ.
Ánh vào mi mắt Đế Thanh Hàn là cảnh tượng hãi hùng khiếp vía như thế, khiến cho hắn hô hấp cứng lại, hai chân có chút mềm nhũn.
Mẹ ơi, bọn nhỏ ném ra cái quái gì thế? Sao lực phá hoại lại khủng bố như thế.
Bất chợt nghĩ đến cái gì, hắn vội vã biến sắc, nâng Bạch Phong Hoa đến một bên, đưa tay che mắt bọn nhỏ, thì thầm:
"Tiểu Long, Tiểu Hồng. Đừng nhìn!" Mặc dù nguyên nhân gián tiếp là do bọn nhỏ gây ra, nhưng hậu quả lại tương đối khó chấp nhận. Bọn họ còn nhỏ như vậy, sao có thể chứng kiến huyết tinh tàn nhẫn.
"Vâng, bọn con không nhìn!" Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng rất ngoan ngoãn để Đế Thanh Hàn che mắt lại, không có ngoan cố tò mò muốn nhìn đến tình cảnh phía trước.
Đế Thanh Hàn vụng trộm liếc nhìn vẻ mặt ngây thơ của hai đứa nhỏ, âm thầm run rẩy.
Hai tiểu ác ma này...
"Chúng ta đi thôi!" Đợi vài phút sau, khi thấy khói bụi đã tan đi nhưng bên kia không có động tĩnh gì, Đế Thanh Hàn mới dìu lấy Bạch Phong Hoa đứng lên, nói với bọn nhỏ.
Kỳ thật, trong lòng hắn lúc này đã khiếp sợ đến chết lặng. Cái hạt đậu trắng kia rốt cuộc là thứ gì, vậy mà đem mấy chục ẩn vệ đều đoàn diệt, không để lại một mống?
Nhưng, hắn lại sợ đêm dài lắm mộng, không biết kẻ sau lưng còn dùng tới hậu chiêu gì, nên mau chóng tới Lâu Giang Các mới là biện pháp tốt nhất.
"Hàn thúc thúc, đợi một chút!" Mạc Du Hồng ra tiếng, ánh mắt căng thẳng nhìn về Bạch Phong Hoa.
Người sau đã nhắm nghiền mắt, dưới mí mắt hiện lên xanh tím đan xen.
"Hoa dì không chịu được nữa rồi!" Mạc Vân Long thần sắc nặng nề nói, ánh mắt thoáng nhìn qua muội muội, hắn biết nàng chuẩn bị làm cái gì.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Đế Thanh Hàn rơi run rẩy hỏi, tay chân luống cuống. Bởi vì quan tâm mà rối loạn, nên hắn không kịp suy nghĩ cẩn thận, một đứa nhỏ sáu tuổi sao có thể nhìn ra trạng thái trúng độc của Bạch Phong Hoa.
Trong lòng hắn có chút bất lực, A Hoa trúng độc nặng như vậy, nếu có tỷ tỷ ở đây thì tốt rồi.
Hắn không hiểu y thuật, sao có thể cứu nàng được đây?
Ngay lúc Đế Thanh Hàn bối rối đau lòng, thì Mạc Du Hồng mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt tựa sao trời, lấp lánh quang mang tự tin, nói:
"Hàn thúc thúc, kế tiếp nếu người thấy được cái gì cũng không cần kinh ngạc, nhưng nhất định phải giữ bí mật cho tiểu Hồng nha?"
Mạc Vân Long biết muội muội đã hạ quyết định, nên không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh nàng, trầm mặc bảo vệ. Ánh mắt đánh giá, cảnh giác nhìn Đế Thanh Hàn.
Nếu người sau dám làm ra hành động bất lợi gì cho Mạc Du Hồng, hắn cũng có thể kịp lúc dẫn muội muội trốn chạy thoát thân.
Đế Thanh Hàn trừng mắt há hốc mồm, kinh ngạc nhìn tiểu nữ hài. Chưa kịp hiểu ý trong lời nói của nàng là gì, hắn đã thấy Mạc Du Hồng ngồi xổm xuống, bàn tay bụ bẫm sờ đến trước ngực của Bạch Phong Hoa, không lâu sau đó thì trong đó trào ra một cỗ năng lượng màu xanh sẫm kỳ quái.
Tiểu Hắc miêu tự động nhảy phóc lên vai của Mạc Du Hồng, móng vuốt bám chặt vai áo, ánh mắt lại hung ác, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đế Thanh Hàn.
"Tiểu Hồng, con... làm gì?" Đế Thanh Hàn cảm giác đầu lưỡi của mình trở nên không được linh hoạt, cứng đờ hỏi.
Mạc Vân Long thấy muội muội chuyên tâm hút độc, đưa tay lên miệng ra hiệu:
"Suỵt! Hàn thúc thúc, đừng làm phiền tiểu Hồng, muội ấy đang giải độc cho Hoa dì!"
"Cái gì?" Đế Thanh Hàn kinh ngạc bật thốt lên, mắt chữ O miệng chữ A, ngây người nhìn một màn này.
Hắn có phải nghe lầm rồi hay không?
Một đứa nhỏ sáu tuổi, thế nhưng hiểu độc thuật?
Trời đất thánh thần thiên địa ơi! Đại ca và đại tẩu kết hợp, thế nhưng cho ra đời một tiểu yêu nghiệt gì thế này?
Mới lúc đầu, Đế Thanh Hàn còn không tin, thế nhưng chân chính chứng kiến sắc mặt tím tái của Bạch Phong Hoa dần dần rút đi, máu đen ở cánh tay trái bắt đầu chảy ra ngoài, hắn mới giật mình tin tưởng.
Ánh mắt của hắn càng ngày càng sáng khi nhìn về tiểu nữ hài, phảng phất là phát hiện bảo bối giống nhau.
Cháu gái... đây quả thật là cháu gái của hắn!!!
Chừng mười phút sau, Mạc Du Hồng mới thu tay, Mạc Vân Long hỗ trợ muội muội đứng lên, tìm một khối khăn tay cho nàng lau mồ hôi, hỏi:
"Sao rồi tiểu Hồng?"
Đế Thanh Hàn cũng căng thẳng nhìn, có thể nói Mạc Du Hồng chính là niềm hi vọng duy nhất hiện tại của hắn.
Tính mạng của Bạch Phong Hoa, hoàn toàn dựa vào nàng.
"Độc tính quá mạnh, con chỉ có thể dùng lực lượng của mình tống khứ một phần ra ngoài, phần còn lại con dùng tinh thần lực áp chế nó lại. Hoa dì đã không có an nguy về tính mạng. Nhưng phải nhanh chóng giải hết độc trong người. Để lâu không tốt!" Mạc Du Hồng nhăn mày nói.
Trong lòng nàng có chút thất bại, đây là lần thứ hai, kể từ khi xem tình huống cho Đông Phương Phượng xong, hiện tại lại đến Bạch Phong Hoa, khiến cho nàng bó tay không biện pháp.
"Tiểu Hồng, con không cần tự trách. Nếu không phải có con thì mạng của A Hoa còn khó giữ được. Tình huống như vậy đã tốt rất nhiều rồi. Chúng ta mau đi Lâu Giang Các đi, không chừng nơi đó sẽ có y sư." Đế Thanh Hàn nhìn ra trên mặt tiểu nữ hài hiện lên mất mát, vì vậy an ủi nói.
Độc tính của Bạch Phong Hoa quá mạnh, thế mà Mạc Du Hồng còn tống ra được một phần, điều này chứng tỏ thiên phú của nàng nghịch thiên, hơn nữa học nghệ còn tinh tường.
Nhưng hắn không có thời gian tự hào khen ngợi, nguy cơ còn chưa giải trừ triệt để, hắn không dám ở nơi này quá lâu.
Dứt lời, Đế Thanh Hàn lại tiếp tục cõng lên Bạch Phong Hoa, cùng hai đứa nhỏ cẩn thận hành tẩu, lấm la lấm lét băng qua vô số nóc nhà, có vài lần còn cùng giám vệ quân ở dưới đất nhìn thoáng qua nhau.
Bốn người đều không biết, nơi xảy ra trận nổ khi nãy, bỗng nhiên xuất hiện một nam một nữ.
"Chúng ta lại đến chậm một bước!" Mục Tiêu Tương nhìn trận địa hoang tàn trước mặt, tức muốn dậm chân.
Từ lúc Nguyệt Lâu bị cháy đến khi phát hiện vô số ẩn vệ truy lùng, người của Thủ Mộc Sơn Trang bọn họ tương đối phản ứng nhanh nhẹn. Mục Tiêu Tương phát hiện đám áo đen kia đang truy bắt hai đứa nhỏ, nên cũng nhanh chóng đuổi theo muốn hỗ trợ. Ai mà ngờ vẫn chậm một chút.
"Là Bạch Pháo, xem ra bọn họ có địa vị rất cao trong Viêm Tinh Thành." Mục Thanh xoa cằm, sắc mặt hơi ngưng trọng nói.
Bạch Pháo, hắn cũng không xa lạ gì, vài năm trước hắn từng nghe qua lời đồn đãi, có vài cỗ thế lực thèm thuồng địa bàn và vũ khí của Viêm Tinh Thành, nên kết hợp lại với nhau tiến đến vây sát uy hiếp. Kết quả người của Viêm Tinh Thành không tốn một binh một tốt, chỉ từ trong ném ra một hạt đậu trắng.
Đậu trắng nổ tung, ngàn người hóa thành bãi máu, thi cốt văng tứ tung, không một người may mắn thoát khỏi.
Sau đó, người của Viêm Tinh Thành còn rất có tâm, nhặt từng khối tro cốt đặt vào hũ lớn, sai người đưa tới trước cửa của mấy thế lực kia.
Không cần nghĩ cũng biết, đám người kia tập thể hộc máu, nhưng từ đó cũng trở nên e dè hơn. Biết Viêm Tinh Thành là khối xương cứng, không có đủ nắm chắc tuyệt đối sẽ không dám ra tay.
Không ngờ hôm nay, hắn lại tận mắt chứng kiến thấy được uy lực của Bạch Pháo.
"Bất quá, bên trong lúc này toàn là bẫy rập, bọn họ còn chạy vào đó làm gì chứ?" Mục Tiêu Tương gấp như ngồi trên chảo nóng, nghi hoặc hỏi.
"Không biết, nhưng có thể là tìm chi nhánh nương trú ở Thiên Nguyệt Thành." Mục Thanh có tiếp xúc đến sự vụ trong nhà, Thủ Mộc Sơn Trang hợp tác khăng khít với Viêm Tinh Thành, nên hắn cũng biết ở các quốc gia đều có chi nhánh ngầm của Viêm Tinh Thành.
Chắc là Thiên Nguyệt cũng không ngoại lệ.
"Vậy chúng ta còn đi theo không?" Mục Tiêu Tương chà xát vỏ kiếm, nóng lòng muốn thử hỏi.
"Chúng ta biết bọn họ đi nơi nào đâu mà đuổi theo, trở về! Xem Nguyệt Lâu giải quyết đám cháy ra sao rồi!" Mục Thanh lắc đầu nói.
"Ồ!" Mục Tiêu Tương chán nản thở dài một tiếng.
Hai huynh muội quay đầu, đi theo đường cũ phản hồi.
Danh Sách Chương: