Cuối cùng, Nguyệt Thanh Loan được người ta nâng xuống lôi đài, hẳn là đi tìm thái y cứu chữa.
Nguyệt Dao chỉ nói xong với Mạc Túc một câu, rồi sau đó ngồi trở về ngai vàng, trầm mặc bàng quan.
Về phần Mạc Túc, nàng kế tiếp đấu mấy trận, đều không ngoại lệ mà thắng lợi. Đặc biệt là có một lần còn rút thăm đấu với Liễu Như Tâm. Bất quá Liễu Như Tâm còn có tự mình hiểu lấy, sợ lên đài sẽ rơi xuống kết cục như Nguyệt Thanh Loan nên nàng ta đã túng bức nhận thua.
Mệt mỏi cả ngày, lôi đài tái ngày thứ hai rốt cuộc hạ màn. Đến lúc này đây, người tiến vào vòng trong đã bị bài trừ hơn hai phần ba. Đếm tới đếm lui chỉ còn không tới năm mươi người.
Từ năm mươi người xa luân chiến, sau đó tiếp tục loại trừ, chỉ giữ lại sáu người duy nhất có tư cách bước vào bí cảnh thăm dò.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, đoạn đường kế tiếp khẳng định sẽ rất khốc liệt.
"Mẫu thân quá tuyệt vời!" Mạc Túc trở về bên cạnh đoàn người, liền đối diện với ánh mắt sáng ngời của bọn nhỏ, hai đứa nhảy cẫng lên, ôm đùi của nàng rồi khen ngợi hết lời.
Đế Cửu Diên, Đế Thanh Hàn, Bạch Phong Hoa, Lam Vân đại sư đồng thời nhìn về phía Mạc Túc, khen ngợi cổ vũ nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe qua nhàn nhạt đau lòng. Bọn họ đều không ai nghĩ tới, cuộc đời của Mạc Túc lại khúc chiết khổ sở đến thế.
Hèn chi nàng lại hận người của Thiên Nguyệt Vương Triều đến như vậy. Nếu đổi lại là bọn họ, bọn họ khẳng định cũng sẽ thống hận. Thậm chí tàn nhẫn đến mất đi lý trí.
Đoàn người nói với nhau đôi câu vài lời rồi tách ra. Lam Vân đại sư, Bạch Phong Hoa, Đế Cửu Diên, Đế Thanh Hàn bốn người đồng hành trở về Nguyệt Lâu.
Còn Mạc Túc mang theo hai đứa nhỏ, Mạc Nhất Mạc Cửu tháp tùng đi bên cạnh, bốn người hội hợp với Đông Phương Hạo Hiên ở cổng Bắc, sau đó mênh mông cuồn cuộn đi đến Đông Phương chủ trạch tọa lạc ở phía Đông, cách Thiên Nguyệt thành khoảng nửa giờ đồng hồ.
Lúc đoàn người tới nơi, bầu trời đã nhá nhem tối, hai bên đều không có nhà cửa, ngược lại là hoa viên rộng lớn trải dài hình vòng cung, bao bọc chính giữa là một cánh cổng lớn tràn đầy khí phách. Hai bên chạm khắc hai đầu sư tử bằng đá, vách tường treo câu đối, trên cao móc hai cái đèn lồng lớn, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ hiu hắt.
Khoảng sân trước vắng lặng, chỉ có hai người thị vệ đệ tử ôm kiếm gác cửa, thấy Đông Phương Hạo Hiên trở về cũng chỉ là nhìn thoáng qua, không rên một tiếng.
Nhị trưởng lão sắc mặt nhất thời tối sầm lại, vung tay áo quát lớn:
"Làm càn! Chức vị thị vệ nho nhỏ như các ngươi mà dám mắt cao hơn đầu, không xem chủ nhân ra gì à?"
Tam trưởng lão cũng khó coi nói:
"Có khách quý đến thăm, đừng làm trò cười cho người khác."
Khác với hai người lão giả, Đông Phương Hạo Hiên chỉ đứng rũ mắt, yên lặng như một gốc hàn mai cô tịch trong trời tuyết dày đặc. Lặng lẽ tỏa ra sinh cơ!
Hai thị vệ âm thầm bĩu môi trợn trắng mắt, bất quá vì nể mặt hai vị trưởng lão nên không có biểu lộ ra ngoài, hơi khom người gọi:
"Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão, biểu thiếu gia. Mời vào! Gia chủ đang đợi ở đại sảnh."
Ba người Mạc Túc nhạy cảm phát giác được, cách xưng hô đối với Đông Phương Hạo Hiên quá có lệ và không biểu lộ tôn trọng.
Gọi hắn là "biểu thiếu gia" mà không phải "thiếu chủ" ý chỉ hắn là một người ngoại tộc.
Mạc Túc khẽ nhướng mày, thầm nghĩ.
Xem ra, tình cảnh của Đông Phương Hạo Hiên thập phần khó xử. Nếu mẫu thân của hắn không suy sút, mà vẫn là thiên chi kiều nữ, thì hắn cũng không đến nông nỗi bị khinh rẻ thế này.
Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão tuy tức mà không làm gì được, trong lòng nghẹn một cổ hỏa khí.
Giận Đông Phương Phượng ngây ngốc cả tin, hận Tiêu Phạn bội tình bạc nghĩa. Ngập trời lửa giận, khó giải nan bình.
Mấy người tạm thời bỏ qua hai thị vệ mắt chó xem người thấp, đạp bước tiến vào trong, bất quá nghị luận chói tai của hai người kia vẫn tiến vào tai của từng người.
"Làm bộ trang kiêu ngạo cái gì chứ. Chỉ là một ngoại nhân bị bỏ rơi, thế nhưng thật sự coi mình là thiếu chủ à? Ta phi!!!" Thị vệ Giáp khinh bỉ phun tào.
"Suỵt! Ngươi nhỏ tiếng một chút, hắn dù sao cũng là con của Phượng tiểu thư. Tuy rằng nàng hiện tại trở thành phế nhân, nhưng gia chủ vẫn một mực yêu thương, bảo vệ hai mẹ con họ. Nếu để gia chủ nghe thấy lời này của ngươi, hẳn sẽ bị phạt nặng, chức thị vệ và tài nguyên ngươi cũng đừng muốn nữa." Thị vệ Ất nhỏ giọng nói, thấp giọng khuyên nhủ.
"Gia chủ cũng quá thiên vị rồi! Thật không công bằng đối với Vân Khởi thiếu gia. Rõ ràng Vân Khởi thiếu gia thiên phú cao hơn hắn, làm người tốt tính, chịu thương chịu khó luyện tập, thế mà vẫn không thắng nổi người bị đưa đi thôn trang dưỡng phế nhiều năm. Ta dám khẳng định, trận tộc hội mấy hôm trước tuyệt đối là có tấm màn đen tồn tại. Kết quả thực làm người ấm ức khó chịu." Thị vệ Giáp tiếp tục cằn nhằn lải nhải.
"Ai! Môn hộ đại gia tộc rắc rối khó gỡ. Gia chủ tuy rằng không có nhiều con nối dõi, nhưng thiên vị cũng là không thể tránh khỏi mà. Huống chi, Phượng đại tiểu thư năm xưa là một thế hệ thiên tài. Nếu không phải xảy ra chuyện đáng tiếc kia, thì nàng có lẽ đã thừa hưởng mọi tài nguyên và địa vị của Đông Phương gia tộc. Hiện tại tuy rằng chức vị thiếu chủ rơi vào tay của biểu thiếu gia, nhưng ngươi xem có ai là thuần phục hắn đâu? Bất quá chỉ là có tiếng mà không có miếng thôi. Hắn không cầm giữ bao lâu đâu."
"Đúng vậy! Chức vị thiếu chủ sớm muộn gì cũng trở về đúng nguyên vị của nó. Kẻ cưu thước chiếm sào thì cuối cùng cũng chỉ thất bại ê chề mà thôi."
"..."
Nghe hai người phía sau tiếng to tiếng nhỏ thảo luận, Đông Phương Hạo Hiên cũng nhịn không được giật giật gân xanh trên trán, vuốt mi tâm cười khổ:
"Mạc cô nương, để các ngươi chê cười rồi!"
"Thúc thúc, thúc đừng để trong lòng, độc của thúc đã loại bỏ sạch sẽ. Thúc cũng là một thiên tài." Mạc Du Hồng dựng lên nắm tay, cười rạng rỡ an ủi.
"Ừ! Thúc thúc không buồn!" Đông Phương Hạo Hiên bật cười nói, chỉ cảm thấy mây mù trong nháy mắt xua tan, đáy lòng trời xanh quang đãng, chim hót vui mừng.
Hắn không khỏi nhìn về phía nữ hài, ánh mắt mềm mại như bông.
"Vân Khởi thiếu gia? Bọn họ nói chính là Đông Phương Vân Khởi?" Mạc Cửu vuốt cằm suy tư, ánh mắt quỷ dị nhìn thoáng qua Tam trưởng lão và Nhị trưởng lão.
Hai người sau bị hắn nhìn đến, mạc danh không hiểu ra sao.
Đông Phương Hạo Hiên thở dài trả lời:
"Hắn là con trai duy nhất của Nhị biểu cữu, Nhị biểu cữu là em trai của mẫu thân ta, nên ta và hắn là anh em họ. Nhưng từ nhỏ lập trường khác nhau, không thân cận."
Mạc Túc mị mắt hỏi:
"Nghe nói Đông Phương Vân Khởi làm người hiểu lễ nghĩa, siêng năng chăm chỉ, thiên phú lại cao, rất được lòng trưởng bối. Nếu không phải có ngươi chen ngang, thì vị trí thiếu chủ ngoài hắn ra không thể là ai."
Nhị trưởng lão phất tay, hùng hổ nói:
"Phi! Chỉ bằng tiểu tử kia, mà cũng xứng ngồi lên vị trí thiếu chủ? Là sợ Đông Phương gia chưa đến ngày tàn sao? Tuổi còn nhỏ nhưng tâm nhãn nhiều, chủ ý đều là oai lộ, chỉ giỏi nịnh hót nói dối. Gia chủ sao có thể để ngàn năm cơ nghiệp hủy hoại trong tay hắn được."
Tam trưởng lão cũng nhịn không được mà bổ sung thêm:
"Hơn nữa, hắn không ít lần chèn ép, hãm hại thiếu chủ. Chưa biết chừng sát thủ tập kích dược thảo lần trước cũng là do hắn mời tới. Ngài nhưng không được nương tay cho loài lòng lang dạ sói này đâu."
"Khoan đã... chuyện xảy ra khi nào? Sao hai người không nói cho ta biết?" Đông Phương Hạo Hiên sửng sốt một chút, sắc mặt trầm xuống hỏi.
Dược thảo gửi tới trên đường, thế nhưng còn bị tập kích?
Mà ba người Mạc Túc lại âm thầm trao đổi ánh mắt. Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão lúc này nhắc đến chuyện đó, là đã phát hiện cái gì sao?
Tam trưởng lão thở dài một tiếng, qua loa nói:
"Không nói cho ngươi, vì không muốn ngươi phân tâm lo lắng. Là lão Tùng bán đứng lộ ra hành trình của ngươi, lúc chúng ta vận chuyển dược thảo đến Biện Thu Trấn, trên đường gặp phải thích khách của Thập Diệm Lâu. Bọn họ còn sử dụng "Tuyên Mị" hại ta và Nhị trưởng lão đều trúng chiêu, huyền lực đều phát không ra. Bất quá cuối cùng gặp được người tốt, thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, xử lý hết đám thích khách kia, bởi vậy chúng ta mới có thể an toàn vận chuyển số dược kia đến cho ngươi."
Đông Phương Hạo Hiên ánh mắt phức tạp, ấp úng dò hỏi:
"Vậy... vậy còn Tùng bá? Hắn... thế nào rồi!?"
Hắn không nghĩ tới, lão giả đi theo mình nhiều năm, thế nhưng sẽ bị thu mua, cuối cùng phản bội lại chính mình.
"Hắn ấy à? Ngày đó ngươi trị bệnh, hắn còn dẫn thích khách đến vây công. Bất quá lão phu đã sớm chuẩn bị nên đem bọn họ một lưới bắt hết. Còn lão Tùng, bị lão phu một chưởng chụp chết!"
Đông Phương Hạo Hiên thở dài một tiếng, buồn buồn nói:
"Ta thật không nghĩ tới, Tùng bá sẽ là người như vậy..."
"Tri nhân tri diện bất tri tâm, chúng ta làm sao có thể biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì chứ." Tam trưởng lão phiền muộn nói.
Mấy người đang nói chuyện với nhau, thì bất chợt vang lên một giọng nói the thé của một người phụ nữ:
"Ta còn nói là khách quý nào đâu? Thế mà còn có thể kinh động được lão gia tử. Thì ra là hồng nhan tri kỉ của Hạo Hiên. Ơ... còn dắt cả con riêng về đến nhà đấy cơ à!"
Trong khi Mạc Túc nhíu mày khó chịu khi nghe thấy nội dung ô uế này, thì Đông Phương Hạo Hiên mặt mũi tối sầm lại, gắt gỏng:
"Cữu mẫu, ngài đừng có nói bậy làm hao tổn thanh danh của Mạc cô nương, nàng chỉ là ân nhân của ta, không phải như ngươi nói."
Phương Tuệ Lam mặc một thân sườn xám hoa quý đứng ở bục cửa, trên cao nhìn xuống, mắt mang khinh thường:
"Xuy! Đừng cho rằng ta không biết nàng là ai, tưởng rằng cải danh đổi họ là có thể rũ bỏ vết nhơ trên người mình hay sao? Một nữ nhân chưa chồng đã có con, câu tam đáp bốn thì có khác gì hồ ly tinh. Một nữ nhân không sạch sẽ bước vào đây, chẳng khác nào cũng khiến Đông Phương gia bị bôi một tầng tro trấu. Hạo Hiên, ngươi thật là càng ngày chẳng ra làm sao?"
Đông Phương Hạo Hiên tay nắm thành nắm đấm, ánh mắt hơi đỏ lên, gằn giọng:
"Đủ rồi! Ta nhường ngươi là trưởng bối nên không so đo, nhưng ngươi đừng quá đáng mà vũ nhục người!" Hắn lúc này đều không dám nhìn Mạc Túc, người là hắn mời tới, lại bị người thân trong nhà vũ nhục, hại hắn đều khó xử nan kham.
"Ta cứ nói đấy thì làm sao? Chẳng lẽ nàng dám làm mà không cho người khác được nói? Ngươi hồ đồ bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng Đông Phương gia chúng ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận nàng." Phương Tuệ Lam nhìn thoáng qua Mạc Túc, ánh mắt xích lỏa lỏa đều là khinh miệt.
Chưa đợi Mạc Túc ra tiếng, Mạc Cửu đã liếc nhìn hai vị trưởng lão, híp mắt lạnh băng:
"Chẳng lẽ đây là đạo đãi khách của Đông Phương gia các ngươi? Để một nữ nhân há mồm là sủa người? Lão thái bà! Miệng mồm sạch sẽ một chút, tích điểm âm đức cho con trai ngươi đi. Kẻo sau này hắn vì ngươi mà chết yểu đó."
"Ngươi... ngươi lại là nam nhân của nàng đúng chưa? Hay lắm, đến nhà của ta mà còn dám huênh hoang. Người đâu, đem hắn kéo xuống đánh chết cho ta." Phương Tuệ Lam sắc mặt khó coi, ánh mắt hung ác nhìn Mạc Cửu, phất tay ra lệnh.
Tức khắc, từ trong bóng tối xuất hiện rất nhiều ẩn vệ, cặp mắt sắc bén như ưng nhìn chằm chặp Mạc Cửu như nhìn một người chết.
"Phương Tuệ Lam, ngươi làm càn! Việc của Đông Phương gia còn chưa tới lượt ngươi nhúng tay chỉ trỏ, cút xuống dưới đi." Nhị trưởng lão nổi nóng, gầm lên một tiếng, ánh mắt cảnh cáo nhìn qua một tốp ẩn vệ.
"Nhị trưởng lão, ngươi cũng muốn trợ trụ vi ngược? Ăn cây táo rào cây sung giúp đỡ người ngoài hay sao?" Phương Tuệ Lam híp mắt nhìn Nhị trưởng lão, bực bội hỏi.
"Phương Tuệ Lam, ngươi quá phận rồi đó! Người là gia chủ tự mình mời đến, ngươi ở đây cản trở là muốn làm gì? Không coi lời nói của gia chủ ra gì nữa phải không?" Nhị trưởng lão hùng hổ nói.
"Nàng? Một nữ nhân không sạch sẽ như nàng thì có tư cách gì được cha mời tới. Rõ ràng là Hạo Hiên tự ý dẫn về." Phương Tuệ Lam trong lòng cười lạnh, một chữ cũng không tin.
Khinh miệt nhìn qua Mạc Túc, trong lòng không cho là đúng.
Mắt thấy mọi người đã giằng co đến đỉnh điểm, có tư thế chuẩn bị đánh nhau, thì lúc này vang lên một tiếng ho khan đầy uy nghiêm:
"Đủ rồi!!! Người chính là do ta mời tới! Phương Tuệ Lam, ngươi không trở về dạy dỗ lại Vân Khởi đi, đứng ở đây làm cái gì?"
"Cha!"
"Ông ngoại!"
"Gia chủ!"
Thấy một lão nhân râu tóc bạc phơ xuất hiện ở phía sau, Phương Tuệ Lam, Đông Phương Hạo Hiên và hai trưởng lão đồng loạt cúi người chào hỏi.
Danh Sách Chương: